Sống Lại Lần Nữa, Bức Tử Tra Nam.
Đầu đau như búa bổ, Lưu Ca dùng hết sức chống người dậy, cảm giác có chút mơ hồ lâng lâng.
Khoan đã!
Đây là đâu?
Lưu Ca hơi sững người, cô nhìn xung quanh một lượt, mùi cồn sát khuẩn, cánh tay truyền tới cơn đau. Cô nhìn lại tay mình đang cắm kim truyền nước.
“Đây là…”
Có gì đó không đúng! Cô đang làm một du hồn, làm sao có thể cảm thấy đau, cũng không thể phát ra tiếng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một cô y tá đi vào, thay bình nước, lấy thuốc. Lưu Ca nhìn mọi thứ, hơi mơ hồ, hình ảnh này rất quen thuộc. Nhưng cô chưa kịp nghĩ ra, bỗng điện thoại reo lên.
Màn hình điện thoại hiện lên Phước Nhã.
Lưu Ca nhìn thấy cái tên này thì hận đến đỏ mắt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nghe điện thoại.
“Ca nhi, cậu thế nào rồi? Tớ vừa biết cậu vào viện, cậu bị sao thế? Tối qua do tớ bất cẩn, có việc đi gấp nên quên mất cậu còn ở trường. Cậu không giận tớ chứ.”
Giọng điệu quen thuộc của Phước Nhã càng làm Lưu Ca chắc chắn cô không nằm mơ. Cô nhìn lại ngày tháng trên điện thoại, mắt cô ẩn ẩn đỏ hồng lên.
Là ông trời thương cô, muốn cho cô cơ hội. Cô quay lại rồi, lúc cô 21 tuổi, mọi thứ đều kịp, còn kịp.
“Tôi bị sốt, còn đang nằm viện. Cậu gọi tới chỉ để hỏi tôi có giận cậu không?”
Giọng nói Lưu Ca có đến tám chính phần mỉa mai. Nếu nói là bạn thân của nhau, thì cô đang nằm viện còn Phước Nhã ở đâu? Rõ ràng chuyện hôm qua cô ấy cô ta cố ý.
Còn có, gọi tới là thăm dò Lưu Ca, nếu thật sự quan tâm hay nhận lỗi sao lại không đến thăm cô chứ?
“Ca nhi, cậu giận tớ thật à, thật sự tớ rất có lỗi. Hôm nay tớ định tới thăm cậu rồi, nhưng mà trong trường có tin đồn không hay về cậu. Vì quá tức giận nên tớ lên trường tìm họ nói lý.”
Nói lý sao? Trường hơn ngàn người, cô ta nói lý với ai chứ. Lưu Ca tự cảm thấy bản thân mình lúc trước sao lại quá ngốc nghếch như vậy, Phước Nhã nói gì cũng tin, cho rằng Phước Nhã thật lòng vì cô.
Một màn này cô từng trải qua rồi, tin đồn cô với gã thầy kia không phải từ miệng Phước Nhã thì là ai chứ? Lên trường chính là muốn tung hình của cô với gã thầy đã được cắt ghép.
Được lắm! Tôi chơi chết cô.
“Ồ, xem ra là cậu quan tâm tớ thật.”
Nụ cười trên gương mặt tái nhợt của Lưu Ca càng làm cho cô trở nên có thần sắc.
“Đúng vậy nha. Mọi người đang đồn ầm lên việc cậu đổi tình lấy điểm với thầy Tùng. Còn có…”
Bên đầu dây kia, Phước Nhã còn chưa kịp nói xong, Lưu Ca đã cắt ngang lời cô ta.
“Thì sao? Đồn vẫn là đồn. Ai muốn nói gì nói, tôi không quan tâm. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, phiền cậu rồi.”
Nói xong, Lưu Ca tắt điện thoại. Cô cảm giác càng nghe giọng của Phước Nhã cô càng không giữ bình tĩnh được, vô cùng chán ghét.
Cô luôn xem Phước Nhã là chị em tốt, có gì cũng cho cô ta, Lưu Ca có hàng hiệu gì cũng đều cho cô ta một thứ tương đương. Chưa hề bạc đãi!
Còn cô ta thì sao? Nhân lúc cô chết, trước linh đường của cô làm trò, diễn cảnh phim người lớn cùng gã em trai cùng cha khác mẹ với cô. Âm thầm bày kế hãm hại cô bao lần.
Chuyện trấn yểm linh hồn cô, cũng một tay Phước Nhã thông đồng với Lưu Giang Thành, người em trai quý hóa kia của cô gây ra.
Một kiếp trước cứ như mộng ngày hôm qua, cha cô Lưu Thiết bị họ hãm hại, cô đường đường là đại tiểu thư lại bị người cưỡng hiếp, ép lấy một gả vũ phu không ra gì, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Cả một kiếp trước cô bị người em trai che mắt, người chị em tốt hãm hại, sắp đặt từng bước rơi vào con đường vạn kiếp bất phục. Chỉ có...đứa cháu Lưu Vân Mị, chỉ có con bé là đem lại sự ấm áp cho cô.
Nếu không có con bé, chắc có lẽ cô cũng không có cơ hội trọng sinh.
Ngày hôm sau,
Lưu Ca trở về trường, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, có chút chán ghét. Thậm chí có người còn phỉ nhổ cô.
Nhưng trải qua một đời thăng trầm, Lưu Ca sao có thể để tâm đến họ nữa chứ. Cô cũng đã có kế hoạch của mình.
Điện thoại gửi đến một tin nhắn, là hình gã thầy Tùng Bách Vạn kia ôm cô trong bộ dạng nhếch nhác. Chính là cái hôm cô bị rơi xuống hồ nước, hắn cứu cô lên, tay chân định sờ soạt người cô, bị cô tát một bạt tai đe dọa báo với trường.
Hắn cố tình bỏ đi, khóa trái cửa khu bể bơi, làm cô ở một đêm trong đó, nhiễm lạnh tới mức nhập viện. Lưu Ca nhớ rõ, kiếp trước cũng có một màn này, cô vì xấu hổ không dám đến trường,
Nghĩ lại mình thật là ngu ngốc!
Lưu Ca lấy điện thoại gọi cho cha mình.
“Ba ba...con nhớ ba ba.”
“Con bé này, hơn một tháng ở ngoài, giờ mới nhớ tới ông già này sao.”
Cô thật sự nhớ cha, kiếp trước cha cô mất để lại cô một mình bị người hãm hại. Mắt cô hơi nóng, cha là người luôn yêu thương cô thật lòng, che chở cho cô, vậy mà cô lại nghe xúi giục của Phước Nhã, cùng sự chia rẽ của đứa em trai Lưu Giang Thành kia, một mực gây chuyện rồi chuyển ra ngoài.
Chính vì cô bỏ đi, họ có cơ hội làm cha cô triệt để thất vọng về cô. Còn có gã em trai kia có cơ hội nhận hết mọi điều kiện thừa kế.
“Ba ba con biết sai rồi, con định cuối tuần này về với ba ba. Người không giận con nữa chứ?”
Lưu Ca đã nhanh chóng dự tính một loạt đối sách trong đầu để đối phó đôi tiện nữ tra nam kia.
“Còn biết đến về? Về đi, ba ba đợi con gái.”
Giọng Lưu Thiết từ ái mang chút hờn dỗi.
“Ba ba...Con có chuyện muốn nhờ...Chuyện là con bị người bôi xấu. Cụ thể con sẽ gửi thông tin cho ba ba. Người giúp con…”
Lưu Ca giọng nói hơi nghẹn, có vẻ ngập ngừng.
“Có chuyện đó? Con gái đừng lo, ba ba cho người đi xử lý. Đứa ngốc này, sao lại để người khác ức hiếp. Được rồi, gửi hết thông tin cho ba ba. Sau này có gì phải nói ngay với ba ba, không được để bản thân thiệt thòi. Biết không?”
Giọng nói đầy quan tâm và khẩn trương của Lưu Thiết làm cho Lưu Ca càng thêm xúc động. Cô cảm thấy bản thân quá mức ngu ngốc, sao lại có thể đi chống đối với cha mình chứ.
“Con cảm ơn ba ba.”
Lưu Ca thật sự không biết nói gì hơn.
“Đứa ngốc này, nói gì vậy chứ.”
Vừa tắt điện thoại, cô gửi tất cả hình ảnh kèm thông tin trên trang thông tin nhà trường cho cha mình. Cô tin cha mình sẽ xử lý tốt chuyện này.
“Cậu đang nghĩ gì thế? Sức khỏe thế nào rồi? Sao lại đến trường lúc này?”
Bộ dạng Phước Nhã nhiệt tình như quan tâm Lưu Ca, càng làm cô thấy buồn nôn. Cô cũng không có ý định cho cô ta sắc mặt tốt.
Dù sao cô ta cũng hãm hại cô, tại sao lại cứ giả vờ. Nhưng xé rách mặt nhau thì cũng chưa tới lúc.
“Theo cậu tôi nên làm gì? Ru rú ở nhà?”
Ánh mắt sắc bén của Lưu Ca nhìn Phước Nhã. Cô biết lúc này cô ta đang mong cô cứ ở nhà, còn ở đây cô ta sẽ tự do đặt điều. Nhưng đáng tiếc, Lưu Ca cũng không thèm để cô ta vào mắt.
“Cậu...cậu hiểu lầm gì tớ sao? Hay còn giận tớ?”
Phước Nhã nhìn thấy thái độ của Lưu Ca thì vô cùng tức giận. Tại sao Lưu Ca cái gì cũng hơn cô ta?
Cô ta không cam tâm!
“Tôi không có gì phải giận.”
Lưu Ca hờ hững đáp, vẫn đang đi đến phòng giáo vụ, không có ý định dừng lại nói chuyện phiếm với cô ta.
“Ca nhi à, cậu lúc này không nên lên trường. Thầy Tùng kia không hiểu sao lại cho cậu điểm tối đa môn của ông ấy. Tuy ông ta nói không có chuyện gì với cậu, nhưng cả trường đều cho rằng cậu quyến rũ ông ta không thành, còn chèn ép ông ta.”
Phước Nhã không định từ bỏ ý định, vẫn đi theo giải thích cặn kẽ tình hình. Nhìn như vô cùng quan tâm Lưu Ca, nhưng nếu Lưu Ca thực sự sợ hãi ở nhà thì cái tiếng xấu kia sẽ mãi gắn lên người cô.
Chợt Lưu Ca dừng lại, xoay người nhìn thẳng Phước Nhã, nở nụ cười vô cùng quái dị.
“Cậu có thể giúp tôi một chuyện chứ?”
Vì cô dừng đột ngột làm cho Phước Nhã bất ngờ, lại thấy nụ cười kia, lòng Phước Nhã hơi run lên. Không phải Lưu Ca biết ý định của cô ta đấy chứ?
Nhưng rất nhanh, Phước Nhã bác bỏ ngay suy nghĩ kia, trước giờ Lưu Ca rất ngu ngốc, có gì cũng nghe cô ta. Lưu Ca không thể một đêm mà thông mình ra được.
“Nếu...nếu tớ có thể, tớ sẽ giúp…”
Cô ta hơi ngập ngừng.
“Tốt! Cậu báo cho thầy Tùng tới phòng giáo vụ giúp tôi. À không, phòng hiệu trưởng đi. Tôi sẽ đối chất với ông ta trước mặt hiệu trưởng.”
“Được chứ?”
Vừa nói Lưu Ca lại vừa quay người chuyển hướng đến phòng hiệu trưởng.
“Được, tớ đi ngay.”
Trong lòng Phước Nhã mừng thầm, đối chất trước mặt hiệu trưởng mà không có chứng cứ là điều ngu ngốc. Mà Lưu Ca trước giờ không giỏi ăn nói, thầy Tùng sẽ cho cô xấu mặt.
Nghĩ vậy, Phước Nhã càng nhanh chóng tới báo với thầy Tùng Bách Vạn, trong lòng cô ta âm thầm chờ đợi danh tiếng Lưu Ca bị người người phỉ nhổ.
Trong phòng hiệu trưởng,
Thầy hiệu trưởng Dương Tử Đông vẻ mặt nghiêm nghị nhìn hai người Lưu Ca cùng Tùng Bách Vạn.
“Hai thầy trò các người làm trò đủ chưa? Chưa mất mặt sao? Còn lên đây?”
Ánh mắt Lưu Ca điềm tĩnh, chưa vội lên tiếng, cô đang đợi điều gì đó. Thấy Lưu Ca không nói, Tùng Bách Vạn lập tức lên tiếng.
“Hiệu trưởng, chuyện này hoàn toàn vì Lưu Ca muốn tôi cho điểm tốt. Nhiều lần bày trò, hình kia là cô ta tự biên tự diễn, ép tôi cho điểm. Mong thầy có hướng xử lý để đòi lại danh dự cho tôi.”
Tùng Bách Vạn hùng hồn như bản thân ngay thẳng, mình là nạn nhân bị hại. Ông ta nhìn qua Lưu Ca, ánh mắt đắc ý.
“Lưu Ca, điều thầy Tùng nói đúng không? Nếu đúng như vậy, em sẽ chịu kỷ luật, đồng thời công khai xin lỗi thầy Tùng.”
Thầy Hiệu trưởng Dương nghiêm mặt nhìn Lưu Ca, đương nhiên ông ta sẽ tin tưởng thầy Tùng hơn Lưu Ca rồi. Dù sao hình ảnh của giáo viên đối với trường vẫn quan trọng hơn.
Lúc này, ánh mắt Lưu Ca nhìn thẳng vị hiệu trưởng đáng kính kia.
“Em nghĩ thầy nói nhầm người rồi. Người nên công khai xin lỗi là thầy Tùng Bách Vạn đây mới đúng. Còn về tại sao? Các thầy nên xem lại trên diễn đàn của trường…”
Updated 23 Episodes
Comments
cam xanh chua lè
tuyệt phẩm
2023-09-15
0
Em Sẽ Sống Khác
sao lâu quá chưa ra tiếp vay
2022-12-02
0
~ Nhã Nhã ~
Hóng Lưu Ca quay về trả thù
2021-12-31
0