Bị Một Ông Chú Lừa Tình
Ngọc Uyên mắt trước mắt sau canh trừng cô giáo, nhỏ giọng nói "Đưa đây cho tao con quỷ." Tay cô vẫy vẫy ở dưới ngăn bàn muốn chúng nó đưa phao đây cho bà còn chép. Trong khi Ngọc Uyên thì chăm chỉ canh trừng cô giáo cho chúng nó chép vậy mà đến lúc sắp hết giờ Ngọc Uyên muốn chép thì lại bị bọn bạn kia chơi xấu không đưa phao cho. Đã thế còn nói "Tao đưa cho nhỏ Hoa rồi, mày lấy cúa đứa khác đi."
"Má cái con này, mày vừa bảo đưa cho tao mà giờ đưa nhỏ Hoa là thế bào? Tao chép kiểu quần gì?" Ngọc Uyên sắn tay áo lên, sẵn sàng chiến đấu vợi con nhỏ bàn dưới bất cứ lúc nào. Lúc này cô giáo trên bục gõ thước kẻ hai cái yêu cầu "Bạn Lưu Ngọc Uyên không quay ngang quay ngửa chăm chú làm bài đi, còn một lần nữa tôi đánh dấu bài."
Ngọc Uyên tức tối, cay cú lắm chứ nhưng không thể làm được gì chỉ biết kêu gào bọn bàn trên nhanh một chút để cô còn lấy phao nữa chứ, vã quá rồi, kì này mà 1 hay 2 là ba đánh cho mông nở hoa cũng nên. May mắn là bọn bàn trên không keo như bọn bàn dưới, chúng nó ngay lập tức đưa cho cô, Ngọc Uyên cầm lấy nhưng "Chữ hơi xấu."
"Mày chê hả? Chê thì đưa đây."
Ngọc Uyên ngay lập tức giấu nhẹm tờ phao đi nịnh nọt đứa bàn trên "Tao có chê bao giờ, thôi quay lên đi, cô kia." Cái đứa đó nó tin luôn chứ.. Ngọc Uyên bắt đầu cắm cổ chép miệt mài, bây giờ tính mạng của cô chỉ tính trên mấy trăm giây nữa thôi. Mấy trăm giây này mà không xong là Ngọc Uyên chết chắc.
Thở phào nhẹ nhõm, Ngọc Uyên nhanh chóng giấu nhẹm tờ phao trong túi quần đi, kì này may mắn thoát được không biết lần sau có may mắn đến như vậy nữa không. Tiếng trống vang lên, tiết thi chính thức kết thúc. Mà kể ra bọn này cũng tài thật, mang phao giấu ở đâu không biết, sao mà cô giáo không soát ra được mới hay, nhưng thôi kệ đấy là việc của chúng nó không phải việc của cô. Thi xong rồi thì xõa chứ gì nữa. Nghe xõa có vẻ sang thế thôi chứ thực ra chỉ là tập trung ở cổng trường ăn vài món trẻ con ấy mà. Mặc dù Ngọc Uyên năm nay đã 14 xuân xanh nhưng vẫn rất trẻ trâu, lúc nào cũng như cái đứa con nít loi cha loi choi.
Xí xớn chạy cùng đám bạn ra ngoài cổng trường ăn ké tất cả mà mình có thể. Ngọc Uyên dùng cơ hàm đã được luyện suốt bao năm nay há to nhất có thể để ăn ké cho thật nhiều. Mấy đứa hầu như đứa nào cũng sợ khi đi ăn với Ngọc Uyên, chúng nó cứ thấy cô là xách quần chạy xa 800 mét, chỉ có vài đứa ngu ngơ hiền lành toàn bị Ngọc Uyên ăn chực đến không thương tiếc. Mồm miệng cứ nhồm nhoàm nhồm nhoàm không giống con gái một tí xíu nào hết, mấy đứa bên cạnh cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt sợ hãi.
Sau khi ăn trực đám này xong sẽ ra ăn của đám khác, chúng nó ăn quá trời. Ngọc Uyên mặc dù có mang tiền nhưng cái tính tiết kiệm đến ki bo, nó ăn sâu vào trong máu. Thực ra đây cũng là tiền mà Ngọc Uyên chôm chỉa được của ông anh trai nên càng phải giữ, chắc giờ này ông anh ổng đang điên tiết lắm đây. Ngọc Uyên càng nghĩ càng khoái chí.
Từ đằng xa có một đám đông khá ồn ào hình như bao quanh một cái xe hơi đắt tiền hay sao ấy. Ngọc Uyên lắc đầu cho rằng bọn họ thật không có tiền đồ, có mỗi cái xe đẹp thôi mà cũng chen nhau xem, trừng nào trai đẹp thì Ngọc Uyên này mới để ý nhé. Bỗng đưa bên cạnh lay lay vai cô nói "Uyên, Uyên, úi mày ơi đẹp trai quá."
Ngọc Uyên vừa cắn trộm miếng xiên thịt của nhỏ đang lay cô vừa hỏi "Gì? Gì cơ?"
Tự nhiên nó nhảy cẫng lên khiến Ngọc Uyên giật mình theo, bộ cái con nhỏ này sao hả? Nhỏ bên cạnh lay vai cô liên tục "Đẹp trai thế kia, tao mang bầu tám lứa rồi á mày."
Ngọc Uyên nhìn nhỏ kia với ánh mắt kì thị "Khùng hả ba, đâu để tao đánh giá." Nói đên đây Ngọc Uyên mới chịu quay về hướng đang bị đám đông bâu quanh kín mít.
"Đùng" một cái, Ngọc Uyên ngã ngửa. Trời đất ơi người con trai đấy đẹp một cách vi diệu luôn. Chiều cao của anh ta càng khiến cô thích thú, bị đám đông xung quanh bâu đến động nghịt mà vẫn có thể nhìn thấy anh ta một cách rõ ràng, gương mặt cương nghị góc cạnh kia. Chết rồi tim Ngọc Uyên đập thình thịch liên tục. Thấy Ngọc Uyên có biểu hiện quá lố, nhỏ bên cạnh kéo áo cô "Bị sao vậy nhỏ này."
"Đẹp nhức cái nách tao luôn á mày." Ngọc Uyên biểu hiện lố đến mức ai nhìn cũng thấy sợ. Nhìn con nhỏ kia đang quay cuồng, múa may để miêu tả độ đẹp trai của anh chàng kia mà hội bạn không thể nào ngưng cười. Bỗng có một đứa đề nghị:
"Này Uyên, hay mày ra xin info ổng đi."
"Ui mày điên à, ngại lắm." Ngọc Uyên ngay lập tức làm bộ làm tịch.
"Thôi mày thử đi, ở đây mặt mày dày nhất, được thì cả đám có info, không được thì bọn này cũng cho mày ăn ké cả tuần."
Ngọc Uyên nghe vậy thì mắt sáng quắc lên, gương mặt nguy hiểm nhìn lũ bạn "Chúng bay nói thật không?"
"Thật chứ tụi này không bao giờ nói chơi nhá."
"Ok, một lời đã định" Ngọc Uyên hùng hổ ra trận, xong qua đám đông xuyên vào chỗ của anh. Cái con nhóc nghịch như quỷ này bây giờ càng đến gần anh càng cảm thấy e thẹn, đứng tự nhủ "Có nên không ta, được chầu ăn hẳn 1 tuần, nếu may còn có được info của một anh đẹp trai, tội gì không thử." Tự trấn an mình xong Ngọc Uyên hùng hổ bước đến. Ngọc Uyên đã nghĩ ra một lí do phù hợp rồi, cô sẽ mượn điện thoại anh gọi cho điện thoại cô và giả vờ là gọi cho người nhà tại điện thoại cô hết pin. Sau đó khen anh vài câu biết đâu tâm trạng anh vui vẻ, cô xin info một cái là dính luôn thì sao. Nghĩ là làm, Ngọc Uyên xông đến chỗ anh, giả vờ e thẹn hỏi.
“Không biết anh đây…”
“Có chuyện gì?” Người đàn ông cực phũ phàng hỏi.
Cô giật mình những vấn rất dũng cảm nói thật với “Em thấy anh rất đẹp trai, có thể cho em xin info của anh không?" Cô mong chờ tới gần anh nhưng anh chỉ liếc con mắt nhìn cô hỏi “Lớp mấy?”
“Lớp 9 ạ.”
“Gọi chú đi.”
Thôi xong ngại chết cô rồi. Vội vội vàng vàng cô xách dẹp chạy đi mất. Đáng tuổi cha chú mình mà lại dám lại gần xin info cô đúng là điên thật rồi mà. Ngọc Uyên thầm rủa đám bạn đáng ghét của mình, chạy vừa tới nơi liền mắng chúng nó.
"Ui trời ơi, ổng bảo tao gọi ổng là chú đó."
Cả đám ngạc nhiên há hốc mồm "Chú á?"
"Trông trẻ thế cơ mà."
"Mặt người ta trông thế thôi chứ nhìn thân hình kia, có ai dưới 25 mà ngon nghẻ đến thế không, đã thế còn xe sang, đồ hiệu, tao đoán ít nhất phải 30."
Ngọc Uyên ngay lập tức đánh cái con vừa phát biểu "Mày nhìn ra 30 còn bắt tao đi xin info ổng, nếu ổng mà 30 thật có khi ổng đẻ ra được cả tao ấy."
Cả đám nhìn nhau cười khúc khích, chỉ là muốn dạy con bé này một bài học, đằng nào thì ngày nào nó chẳng ăn chực, dù không hứa hẹn cho nó ăn chực một tuần nó cũng ăn chực như thường. Nhân đây cho nó ra ngoài hứng đạn một tí, nếu may mắn biết đâu xin được info thật.
Ngọc Uyên vừa đi vừa tức tối, chạy về nhà trong cơn tức hừng hực với đám bạn lại càng ngại ngùng nữa chứ. Ui trời ơi người ta còn bắt mình gọi là chú mới chết. Về đến nhà Ngọc Uyên bất ngờ nhìn thấy anh trai...à không chú kia xuất hiện. Ngọc Uyên chạy vào nhà khoanh tay chào thật lễ phép “Con chào ba, con chào mẹ, cháu chào chú, em chào anh.” Nói xong cô muốn ngay lập tức chạy lên phòng nhưng bị ba gọi lại.
“Ngọc Uyên, ra đây nói chuyện chút."
Càm thấy có điềm chẳng lành đâu đây.
-----------------------------------------
Like và theo dõi truyện nha
Updated 110 Episodes
Comments
Linh
Khiếp, viết vừa lời dẫn vừa lời thoại liền thế này, đối vs người đọc như t là thấy nó dài vcl, với cả đọc chả bt đâu là thoại đâu là dẫn mặc dù có kí hiệu :)))
2023-08-17
1
bad girl
mới đọc thôi đó " rất thú vị" 🤭🤭
2022-10-04
0
Yumi
tính đọc truyện mà nu9 tên Ngọc Uyên mà Ngọc Uyên là cái đứa mượn t 5k từ năm 2018 đến h chưa trả, nên t bái bai truyện đây👋
2022-07-05
0