ÂN ÁI HÃO HUYỀN
Ánh nắng ấm áp len lõi xen qua từng khe lá mà rơi xuống đậu lên trên những mái ngói màu xám, chiếu rọi vào bức tường thủy tinh trong suốt xuyên qua mọi góc trong phòng ngủ, ở một nơi cửa của căn phòng, một bóng lưng nhỏ bé đang dằn vặt với một đám người to lớn chắn trước mặt...
"Tiểu thư, cô không thể ra ngoài nếu không có sự cho phép của Neil tiên sinh!" Thật quen mắt, một tên sắc mặt lạnh lùng bước đến, lời nói ngầm mang sự nhắc nhở cùng cảnh báo không được vượt qua.
Khiết Tâm cả đêm không ngủ, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, mí mắt nặng trịch. Vừa bước xuống giường, Khiết Tâm không hề suy nghĩ, chạy ngay ra đến cửa, tóc còn chưa kịp chải. Mở cửa ra, tình cảnh quen thuộc lại tái hiện, nhưng lần này rất khác, người hắn cử đến để giam giữ cô lại là Ngô Hàn, người mà hắn tín nhiệm nhất, Ngô Hàn đứng giữa bốn tên vệ sĩ vạm vỡ, hệt như bốn cây cột được trồng rất chắc chắn nơi nhà giam lạnh lẽo.
Cảm giác bị giam cầm lần nữa trở lại khiến Khiết Tâm chỉ thấy khinh bỉ, đôi tay đang chạm vào cửa bỗng nắm chặt lại như đang kìm chế sự tức giận, đôi mắt đẹp đẽ như thiên sứ giờ chỉ còn phẫn uất cùng châm biếm.
"Tránh ra! Các người dựa vào đâu mà giam giữ tôi?" Ánh mắt Khiết Tâm lạnh lùng mà xa cách, không còn vẻ ôn thuận và dịu dàng, cô thật sự đã bị lũ người này chọc tức.
Khiết Tâm muốn chen người đi ra, bọn họ vẫn lầm lì chắn đường của cô, Khiết Tâm trợn mắt trừng đám người đáng ghét kia, lại dõi ánh mắt cầu cứu về phía Ngô Hàn, anh ta cơ bản có thể giúp cô thêm lần nữa không?
"Xin cô đừng làm khó chúng tôi nữa, lệnh của Neil tiên sinh, chúng tôi có mười lá gan cũng không dám trái" Một người trong số đó lặp lại lời một cách máy móc, khiến cô càng nghe càng khó chịu.
"Cút! Cút hết cho tôi!" Khiết Tâm thực kìm nén không nổi nữa, cô giơ tay đấm mạnh vào ngực tên đang chắn, nhưng càng đánh cô lại càng thấy đau, lũ người này trên lý thuyết là đều có cơ thể rất khoẻ mạnh, từng tấc thịt trên người như được tạo ra từ đá vậy.
"Khiết tiểu thư, bọn họ cũng là làm theo lệnh của chủ nhân, cô cần gì phải gây khó dễ cho bọn họ" Người đang nói đây, chính là Ngô Hàn, anh tiến lên gạt tay của tên vệ sĩ kia ra, giọng nói mang theo sự khuyên nhủ dìu dịu. Ngô Hàn biết Khiết Tâm không thích bị người khác trói buộc, giam cô ở nơi này, không khác gì bức cô đến điên...
Một lời nói của Ngô Hàn như mồi lửa châm nổ sự tức giận trong lòng Khiết Tâm, cặp mắt long lanh kia như nhuốm một màu đen lạnh lẽo, cô chạy vào trong phòng, trên tay cầm một bình hoa bằng gốm sứ cổ, không chút thương tiếc ném mạnh về phía bọn người Ngô Hàn.
"Các người đều cùng một loại với nhau! Tốt nhất là cút ngay cho tôi! Cút đi.... Áaa..." Khiết Tâm lấy hết sức ném, cũng lấy hết sức hét to, cổ họng cô đau rát, nhưng phẫn nộ trong lòng không vì thế mà nguôi ngoai.
Bọn người kia vừa né tránh đường bay của bình hoa, kết quả bình hoa rơi xuống chân họ vỡ tan tành, âm thanh vang lên nghe thật nhức tai. Lũ vệ sĩ chỉ kịp vuốt mồ hôi thầm nghĩ, may mà bọn họ tránh kịp, nếu không đầu bọn họ sẽ là nơi cái bình cổ kia tiếp đất... Ngô Hàn cũng không ngờ được cô sẽ có hành vi kích động như vậy, anh vừa xoay người đã thấy Khiết Tâm hùng hổ như báo con giơ nanh vuốt xông ra, giây tiếp theo càng khiến đám vệ sĩ kia chết đứng, Khiết Tâm không tranh thời cơ chạy đi,mà cô cúi người nhặt một mảnh vỡ của bình hoa lúc nãy, ánh mắt đe doạ nhìn đám người đang bao vây trước mặt.
"Không đi đúng không? Vậy chờ chủ nhân của các người về nhặt xác của tôi đi!" Khiết Tâm nói với âm điệu khàn khàn, giọng nói phát ra vừa buốt vừa lạnh.
Ngô Hàn nhíu mày nhìn cô gái trước mặt đang dùng mạng sống của chính mình để đổi lấy sự tự do vốn có thuộc về cô, trong thâm tâm hắn nổi lên một hồi tê dại cùng đau xót, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt co lại, lập tức tiến đến "Khiết tiểu thư, có gì chúng ta từ từ nói được không? Cô mau bỏ thứ đó xuống đi... Cô cần gì phải tìm cách tổn thương mình như vậy???"
Ngô Hàn càng tiến lên, Khiết Tâm lại lui thêm một bước, cô lắc đầu chống chế, nước mặt theo đó mà rơi xuống. Đó là tự do của cô? Tại sao cô phải thoả hiệp mới có được nó trong tay? Nó vốn là của cô, thuộc quyền sỡ hữu của cô! Đi đến bước đường ngày hôm nay, cũng đều do hắn ép cô mà ra, là hắn nuốt lời! Hắn là loại ma quỷ không có tim.
"Ngô Hàn? Anh là người biết rất rõ hơn một năm qua tôi sống đau khổ như thế nào! Tôi mười bảy tuổi đã bị hắn bắt đi dày vò, gần hai năm nay tôi sống gần như là muốn chết đi vay. Nhưng những thứ mà tôi phải chịu đựng còn gấp trăm lần... Tôi không muốn cùng hắn ta tiếp tục thoả hiệp, tự do của tôi?! Vì sao phải đánh đổi mạng của người thân mới có được?" Khiết Tâm nói trong sự tuyệt vọng, cô khóc trong sự bức bách đến cùng cực, giới hạn chịu đựng của cô chỉ có thể đến mức đó, muốn thêm nữa chi bằng giết cô đi!
"Tôi hiểu, nhưng cô cũng không thể dùng cách đó để làm mình bị thương, Neil tiên sinh cũng đã nói, khi mọi việc xong xuôi, sẽ thả cô đi! Chỉ cần đợi đến lúc đó thôi... Vẫn không được sao?"
Ngô Hàn không biện minh, vì Khiết Tâm nói đúng, người mà anh đi theo, người mà anh phục tùng, tàn nhẫn và thủ đoạn đến mức nào, anh là người hiểu rõ nhất... Ngô Hàn đã không ít lần chứng kiến Khiết Tâm bị Neil Low trừng phạt một cách tàn độc. Anh đi theo Neil Low, giết người còn nhiều hơn người khác ăn muối, nhưng đó là vì những kẻ đấy đều đáng chết, hoặc là ngu ngốc lấy trứng chọi đá... Còn Khiết Tâm, chỉ vì cô là con gái của kẻ thù giết mẹ của hắn, bắt giam người hắn yêu? Là con cờ trong tay Neil Low...
"Chờ đợi? Haha... Bao lâu? Anh nói tôi chờ bao lâu nữa đây? Thêm một năm, năm năm? Hay là cả đời?!! Nói đi, nói đi, tôi phải chờ bao lâu, hả?" Khiết Tâm gần như hét trong sự điên dại, mảnh sứ trong tay không khác gì con dao sắc lẹm cứa từng vết sâu thật sâu, máu từ cổ tay chảy xuống, Khiết Tâm có thể ngửi được mùi tanh từ máu của mình, nụ cười đọng trên môi một cách lạnh như băng.
Một dòng máu đỏ thẩm từ cổ tay trắng muốt theo đó mà chảy xuống, tựa như đoá hoa huyết dụ từ từ nở rộ...
Ngô Hàn cả kinh, cả người nóng như đang ngồi trên bếp lửa, không ngờ cô sẽ ngốc nghếch đến mức cắt cổ tay của mình... Anh cuộn chặt nấm đấm trong tay run rẩy, đây là lần đầu tiên Ngô Hàn cảm giác bị dằn vặt và bị cắn rứt, là lần đầu tiên hắn làm việc theo chỉ thị của Neil Low mà cảm thấy không đành lòng, muốn tiến đến, liền bị một cánh tay mềm mại nào đó ngăn lại, Ngô Hàn còn chưa nhìn rõ hành động vừa rồi là của ai, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên.
"Để tôi, các người lui ra hết đi, tôi sẽ khuyên cô ấy" Ngô Hàn thoáng giật mình, đám vệ sĩ cũng biết điều mà cuối đầu chào, giọng nói của cô gái phía sau như mang một nổi đồng cảm sâu sắc, nghe rất đau khổ...
Ngô Hàn cả kinh, thì ra là Nhan Lã Bạc.
"Nếu anh không muốn cô ấy có mệnh hệ gì thì lập tức dẫn đám người này đi đi!" giọng nói nhẹ nhàng lại lần nữa vang lên, bốn tên vệ sĩ kia đều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn biểu hiện của Ngô Hàn mà hành xử.
Ngô Hàn lại đau lòng nhìn Khiết Tâm máu đang không ngừng chảy, lo lắng trong lòng lập tức trở nên khẩn trương, lòng bàn tay cũng buông lơi trong không khí, như là một loại từ bỏ vậy.
Lại nghe Ngô Hàn thở dài một tiếng, Nhan Lã Bạc với Khiết Tâm đều là phận nữ nhi, ít nhất sẽ khuyên ngăn tốt hơn một kẻ lời nói thô kệch như anh, Ngô Hàn cũng thoáng nhìn thấy được, đối với tình hình hiện giờ, Nhan Lã Bạc dường như bình tĩnh đến lạ thường...
"Còn chần chờ nữa, mạng cũng không giữ nổi đâu, tôi nghĩ Duệ cũng sẽ không phản đối việc này!!!" Vết thương của Khiết Tâm xem ra rất nghiêm trọng, cần phải cầm máu ngay lập tức, nếu không chưa đợi bọn người này rời đi, e rằng cô ấy cũng chảy hết máu mà chết!
Mang theo tâm trạng hỗn tạp, Ngô Hàn cuối cùng cũng thoả hiệp một cách bất lực, anh quay người nhìn bốn tên vệ sỹ đang đợi ý kiến của mình. Ở đây nếu không có sự hiện diện của Neil Low, Ngô Hàn chính là người quyết định, gật đầu với đám vệ sĩ, bọn họ liền vâng lệnh, theo sau hắn rời đi. Sau này có yêu ai, anh nhất định sẽ không để người phụ nữ của mình chịu tổn thương, Ngô Hàn tự hứa với lòng...
Bọn người kia liền đi khuất, từ sau lưng Nhan Lã Bạc một gương mặt đáng yêu liền xuất hiện, cánh tay búp măng bám chặt vào váy người phụ nữ, mở đôi mắt long lanh nhưng hoảng loạn nhìn Khiết Tâm.
Nhan Lã Bạc đến gần, nở một nụ cười hiền dịu "Khiết Tâm, nghe lời chị, mau bỏ mảnh vỡ xuống, nhé...???" cô mở miệng, đôi mắt ưu tư nhàn nhạt nhìn Khiết Tâm đầy trấn an, lời nói lộ mấy phần kiên quyết.
"Không phải em thích vẽ sao? Đưa nó cho chị, Khiết Tâm! Em biết với một hoạ sĩ bàn tay là thứ quý giá nhất mà phải không...?" Vừa lúc nãy, Nhan Lã Bạc vừa đưa Helen từ ngoài vườn trở vào, liền nghe trên lầu có tiếng la hét. Cô hỏi người làm mới biết Khiết Tâm bị Neil Low giam giữ trong phòng, còn cho rất nhiều người đến trông chừng...
Nhìn thấy toan vẽ của Khiết Tâm đặt ở phòng khách, cùng những lời mà người làm ở đó nói lại, Khiết Tâm ở dinh thự Lowish cũng có một phòng tranh riêng cho cô, Nhan Lã Bạc thông qua đó mới biết Khiết Tâm thích vẽ tranh.
Khiết Tâm cũng không tiếp tục ngoan cố, buông mảnh sứ trong tay như buông một loại chấp niệm trong lòng, nếu dùng tính mạng mới có thể đạt được thứ mình muốn, cô sẵn sàng chấp nhận... Khiết Tâm mệt mỏi, cả ngã xuống ngồi trên mặt thềm lạnh như băng, Nhan Lã Bạc hoảng hốt chạy đến đỡ, bây giờ cô mới nhận thấy, Khiết Tâm cả người rất nhẹ, cứ như một cơn gió cũng có thể thổi bay được vậy.
Bước đi cứng nhắc, Ngô Hàn cảm thấy có một làn khói khiến anh lờ mờ không rõ đường đi, nhớ lại ánh mắt uất hận đến lạnh tanh của Khiết Tâm trái tim anh thắt lại đau đớn, thà cô chọn cách tự tổn thương mình cũng không muốn tiếp tục tin tưởng, cả anh cũng vậy!
"Anh Hàn, có nên gọi điện thông báo một tiếng cho Neil tiên sinh biết không ạ???" một tên vệ sĩ vẫn còn bị doạ cho kinh sợ lên tiếng, hắn chưa bao giờ chứng kiến một cô gái nhỏ nhắn lại có lá gan lớn như vậy.
Ngô Hàn bấy giờ mới choàng tỉnh, quay sang nhìn đám vệ sĩ tay chân to tướng mà lại bị một màn kia dọa cho sợ thì không khỏi lắc đầu cười khổ, sự việc nghiêm trọng như vậy, vẫn nên là thông báo cho Neil Low biết.
Anh vừa nhấc chân muốn đi, tiếng mảnh sứ rơi vang lên khiến anh giật mình, quay đầu nhìn cánh cửa phòng đang từ từ khép lại, trước cửa phòng còn có những mảnh vỡ từ chiếc bình sứ cổ rơi tứ tung, hắn bất giác nhìn xuống chân, một chút máu đỏ thấm vào quần tây đen, tuy không thể nhìn thấy rõ, nhưng có thể cảm nhận được sự rát buốt của vết thương, chỉ cần nhìn cũng biết, lực ném vừa rồi, có bao nhiêu vô tình cũng uất hận dồn vào đó...
"Gọi cho Neil tiên sinh, nói rõ tình hình ở đây cho ngài ấy biết" Nói xong, hắn liền cùng đám vệ sĩ khuất dạng.
Trong phòng ngủ, tiếng mảnh rơi khiến ai nghe cũng phải rùng mình, Nhan Lã Bạc cúi người nhặt mảnh sứ dính đầy máu bỏ vào thùng rác, trên áo trắng cũng dính chút ít máu của Khiết Tâm.
"Khiết Tâm, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được làm mình đau biết không? Hôm nay em đúng là làm chuyện dại dột mà..." Nhan Lã Bạc nói với một âm điệu rất nhẹ nhàng, lại như trấn an, cô kéo cổ tay của Khiết Tâm đến gần để xem xét.
Sinh mạng là quý nhất, không có gì có thể thay thế được, cũng không thể vì một phút nông nổi mà đem mạng sống của bản thân ra đặc cược. Nhan Lã Bạc thoáng chốc giật mình, ở nơi cổ tay thon mảnh mà mịn màng đó, sẽ không ai biết được, đã từng có một vết sẹo đáng sợ tồn tại...
Bản thân cô muốn rơi vào hoàn cảnh như vậy sao? Chẳng ai ngu ngốc đến mức đó cả, là hắn ta ép cô! Nếu một ngày cô chết đi, cũng chính là do hắn bức chết cô!
Nếu lúc đó cô không vì hôn ước mà bỏ trốn, nếu cô không gặp hắn? Cuộc sống của cô có lẽ sẽ chẳng bi thương như vậy. Từ khi gặp hắn, cuộc đời cô rơi vào vòng xoáy của khốn đốn và cùng cực, số phận Khiết Tâm có lẽ sẽ tốt đẹp hơn nếu có hai từ "nếu như".
Buổi tối vào hai năm trước...
“Tại sao phải là con? Tại sao phải là nhà họ Thiệu? Tại sao phải là một kẻ trí não không bình thường?”
Bi thương âm thầm bao lấy căn phòng rộng lớn, mùi vị lạnh lẽo vô tình tràn ngập. Trong căn phòng sang trọng đó một cô gái khóc lóc van xin, đáy mắt ánh lên tia hy vọng đáng thương.
“Thiệu gia bề thế như vậy mày còn không muốn, mày không gã đồng nghĩa ba mày phải tán gia bại sản, lúc đó mày có muốn cũng không được!”
Người đàn ông trung niên tức giận nhìn cô gái không chút động lòng, nộ khí hừng hực như muốn giết người.
Cô gái không trả lời, nước mắt như hạt ngọc chảy ròng hai bên má xinh đẹp, cô cảm giác tận cùng của bất lực bủa vây.
Thấy tình thế không ổn, ông ta liền hạ giọng xuống nước, ra vẻ bất lực mà ngồi xuống nài nỉ.
“Con gái à, con phải giúp ba, bằng không ba và dì cùng em gái con sẽ phải ra đường sống”
Khiết Tâm vô lực nhìn ông, ánh mắt lãnh đạm như nhìn thấu lòng người, em gái, dì? Cô có sao?
Chín tuổi cô được đưa về làm đại tiểu thư Tần gia, cô còn tưởng ông ấy coi cô là con, không muốn cô sống cực khổ một mình…
Đều là cô tự ảo tưởng, tự mình gieo thứ hy vọng hảo huyền, tự cho là mình thông minh.
“Haha… thật đáng thương” Khiết Tâm cảm thấy mình bị sỉ nhục, bị khinh bỉ.
Mang tiếng là tiểu thư nhà họ Tần, nói là tiểu thư nhưng có bao giờ họ xem cô là người một nhà hay chưa, không phải sao chổi thì cũng là cái gai trong mắt, cần phải loại bỏ.
Đến người làm trong nhà cũng chỉ chỉ trỏ trỏ bảo cô là đứa con riêng vô sỉ, phỉ báng mẹ cô quyến rũ người đã có gia đình, ông và mẹ kế đối xử với cô không khác gì kẻ ăn bám, chịu bao tuổi nhục.
Cô biết, cô biết họ rất ghét cô, không đủ năng lực tự bảo vệ bản thân, Mặc cho mẹ kế và em gái sĩ vả, mắng nhiếc, cô sống không khác gì địa ngục.
Bây giờ công việc làm ăn của ông gặp chút vấn đề, họ lại đổ hết lên đầu cô, nói cô là thứ xui xẻo, đồ sao chổi.
Từ trước đến nay cô luôn cố gắn làm họ hài lòng, nhưng càng cố gắng càng bị ghét bỏ, họ luôn bài xích cô.
Họ lại muốn đuổi cô đi, đem cô ra làm điều kiện giao dịch đổi lại vốn liếng cứu lấy tập đoàn, xem cô như thứ hàng hóa rẻ tiền, nhưng đau đớn nhất là ông ấy chưa từng xem cô là con gái, chưa từng yêu thương, quan tâm đến cô.
Giờ đây cô bị chính Ba ruột mình đem bán không thương tiếc, lấy con trai Tập Đoàn MISA của Thiệu gia, một trong những Tập Đoàn danh tiếng trong giới kinh doanh.
Tất cả đều bình thường cho đến khi cô biết được con trai họ đầu óc không được bình thường, nói thẳng ra là thần kinh có vấn đề, sao ông có thể nhẫn tâm đem cô gả cho một kẻ tâm thần không được ổn định?
“Con không muốn! Có chết con cũng không lấy hắn, Ba! Con cầu xin ba, ba đừng ép con lấy hắn”.
Từ trên cao bàn tay kia hạ xuống *chát* gò má Khiết Tâm đỏ ửng, khoé môi có chút máu ứa ra, gương mặt trắng noãn hằn rõ vết ngón tay của người đàn bà kia, là mẹ kế, là bà ta đánh cô.
“Mày tính mặt dày ăn bám ở đây đến khi nào hã con ranh??? Tao phải tát cho mày tỉnh ra”
Bà ta chỉ trỏ vào mặt cô chửi tới tấp, bên cạnh là Mạc ly em gái cô, cô ta nhìn Khiết Tâm miệng nhếch cười khinh bỉ, thứ con riêng mạc hạn.
“Cũng không phải việc gì khó khăn, đằng này chị còn được gả vào gia đình giàu, được lợi quá còn gì, nếu không muốn sống với kẻ thần kinh chi bằng chị nhân cơ hội tiễn anh ta đi sớm một chút…haha”
Mạc Ly khác với cô từ nhỏ đã được họ cưng chiều, sống không phải lo gì, những gì tốt đẹp họ đều dành cho em cô, đó là khoảng cách của 1đứa con ruột và 1đứa con nuôi.
Có 1lần lúc cô mười tuổi, hai người ra đường chơi chút nữa bị xe đâm, chính cô đã lao vào kéo em cô ra, Mạc ly chỉ bị xây xước nhẹ, họ lại cuống cuồng lo lắng.
Còn cô bị gãy chân rất nặng xém chút nữa phải cưa đi vì nhiễm trùng, may mà có bà Quản gia, cũng là người duy nhất quan tâm đến cô, đưa cô đi bệnh viện kịp thời.
Nhưng cô vẫn luôn tin vào kì tích, tin rằng một ngày nào đó họ sẽ yêu thương cô, quan tâm, lo lắng cho mình.
Bây giờ cô thấy mình thật ngu ngốc, luôn tin vào những thứ ngu xuẩn dù biết rõ nó sẽ không xảy ra.
Thực tế hiện tại đã dặp tắt đi cái hy vọng mỏng manh ấy, cũng không cho nó một chút cơ hội chớm nở.
“Dù thế nào mày cũng phải gả cho nhà họ Thiệu, ba ngày sau sẽ có người đến đón mày đi, con à! Cả sự nghiệp ba đều dựa vào nhà họ Thiệu, con phải lấy con trai của họ”
Nói đi nói lại, cuối cùng họ đều chọn vứt bỏ cô, mặc Khiết Tâm có van xin bao nhiêu, khóc lóc thế nào, ông vẫn không thay đổi ý định.
Mặn quá, Khiết Tâm cảm nhận không phải chỉ là vị mặn của nước mắt, còn là sự tàn nhẫn của cái gọi là gia đình.
Ánh mắt cô ảm đạm nhìn người cô gọi là ba kia, trước giờ cô bị ức hiếp đều khó thể nhẫn nhịn được, nhưng mà lần này nước mắt cô không biết tại sao tuôn như mưa, trong lòng lại vô cùng đau đớn, rơi vào ngõ cụt của tuyệt vọng.
“Ba! Ba có từng xem con là con gái của ba không?”
Cô hỏi ông, cổ họng như bị nghẹn lại, cô chăm chú nhìn ông ánh mắt ánh lên tia hy vọng, nhưng thật đáng thương, ông không hề trả lời câu hỏi đó của cô, ông ta đi thẳng về hướng phòng sách, không nói một lời nào mà đóng sầm cửa lại.
Rõ ràng là biết rõ kết cục sẽ bi thảm thế này nhưng cô vẫn muốn nghe câu trả lời từ ông ấy.
Là đáng trách hay đáng thương, cô cơ hồ như ngã vào vực sâu không có lối thoát, ánh mắt bây giờ ngập tràn sự bi thương, trầm uất khó tả, những giọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp của Khiết Tâm.
Cô như cánh hoa anh đào bị vùi dập trong bão, hai bàn tay nắm chặt dưới sàn nhà lạnh buốt, cô khẽ cười , nụ cười mang theo sự chế giễu.
Cô cười nhạo chính mình quá ngu ngốc, quá nhu nhược, bây giờ có mới thực sự hiểu thế nào là vô tình.
Cô chống hai tay đứng dậy, một mạch đi thẳng về phòng không chút do dự “Rầm” đóng cửa phòng lại, khóa trái cửa.
Mẹ kế không ngờ cô lại có thái độ này, giận dữ chạy lại đập mạnh vào cửa nhưng vẫn không có động tĩnh gì của cô xảy ra.
“Thái độ của mày như thế là sao hã con ranh kia? Muốn chống đối à? Tao xem mày cứng đầu được bao lâu”
Bà ta vừa nói vừa đi lấy chìa khóa đem khóa phòng cô lại, sợ cô sẽ không nghe lời mà bỏ trốn.
Khiết Tâm ở bên trong đều nghe hết, nhưng bây giờ cô chẳng còn chút sức lực nào mà chống lại, cô gục xuống giường mơ hồ chìm vào giấc ngủ, bây giờ cô mới thực sự được thoải mái, tâm tình cũng lấn xuống một chút.
Cảnh vật ban đêm lúc nào cũng làm người ta cảm thấy bình yên, tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Khiết Tâm bị đánh thức bởi cơn ác mộng, cô giật mình bật dậy, thở khó khăn, lấy tay lau trán ướt đẫm mồ hôi, giờ đã là 2h khuya, không gian tĩnh lặng không một tiếng động.
Bước xuống giường kéo màn nhìn ra bên ngoài, chỉ là một màn đêm bao trùm, cô thấy mình cô đơn, lạc lõng, tâm tình vừa ổn định một chút lại bất giác nhớ lại chuyện vừa xảy ra, thật kinh khủng.
Cô co người ngồi trên bậc cửa sổ, trầm tư hồi lâu, cô chợt nhớ tới mẹ mình, bất giác ngước lên bầu trời.
“Mẹ, mẹ ở đó sống có tốt không, còn con thì không tốt chút nào...”
Cô vừa nói nước mắt lúc nào đã lăn dài trên má
“ Ngột ngạt lắm mẹ à… hức hức… Con nhớ mẹ.. Tiểu Tâm rất nhớ mẹ…”.
Khiết Tâm không dám khóc to, chỉ dám nức nở trong đêm tối…
“Mẹ, có phải con đáng thương lắm không, con nghĩ mình không nên sinh ra sẽ tốt hơn...”
“Mẹ không phải hao tâm tổn sức lo lắng cho con, cũng không phải nhẫn nhục cho đến lúc chết… Mẹ… sao mẹ lại bỏ con gái một mình mà ra đi…”
Cô vừa khóc vừa bất giác nhìn ra cửa lớn, một suy nghĩ táo bạo chợt loé lên trong đầu, cô lau sạch nước, bước xuống cửa sổ đi thẳng một mạch đến tủ quần áo.
Khiết Tâm mở tủ lấy một cái túi nhỏ, bỏ vài bộ quần áo vào trong, cô tính đi đâu…
Cô sẽ bỏ trốn, đi đến nơi mà không ai tìm được mình, tránh xa những con người tham vọng ở đây, kết thúc cuộc sống gò nén suốt mười bảy năm qua, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác mà cư xử.
Nhưng cụ thể là đi đâu thì cô chưa biết được, chỉ biết là đi là càng xa càng tốt, đến một nơi bình yên, không cám dỗ.
Cô thử vặn tay nắm cửa, mẹ kế đã khóa cửa phòng cô lại, đến bước này bà ta còn muốn ràng buộc mình, cô hừ lạnh một tiếng:
“Tàn độc!”
Tìm được trong phòng một dợi dây thừng, sợi dây này cô mua để làm dây trại, không ngờ cũng có lúc hữu dụng, dùng nó để leo ra bằng cửa sổ, chỉ còn cách này mới có thể trốn khỏi căn nhà này.
Updated 148 Episodes
Comments