Lâm Hi Nhiễm trấn an mình sau đó bước xuống lầu.
Thấy rõ cô gái đang đi xuống, đáy mắt Thẩm Tâm Du xẹt qua cảm xúc kinh diễm.
Cô bé ngày càng xinh đẹp, dáng người nảy nở trước mắt tất cả mọi người, như một nụ hoa mới hé, từ từ mở ra tầng tầng cánh hoa, khoe ra phong thái xinh đẹp khiến mọi người phải kinh ngạc. Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn giữ được nét ngây thơ thanh thuần, nhưng ngày càng kiều diễm hơn, đôi môi đỏ mọng không dính chút son phấn nào, tinh tế xinh đẹp tựa như bầu trời, màu da phảng phất càng thêm trắng nõn, trắng đến mức gần như trong suốt, không tìm được nửa điểm tì vết.
Đã sớm biết đứa cháu gái nhà mình thiên sinh lệ chất, mấy năm trước dù còn nhỏ nhưng đã rất xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn tròn tròn, đôi mắt đen lanh lợi to tròn như quả nho, khuôn mặt mang nhiều nét giống mẹ nó, dù còn nhỏ nhưng không khó để nhìn ra khi trưởng thành sẽ là một đại mỹ nhân xinh đẹp.
Bây giờ nhìn lại, vài năm nay không những làm tăng khí chất phong hoa như ngọc của cô gái nhỏ, ngược lại càng trở nên kinh diễm, đó là một loại cảm giác giống như nhìn thấy một nàng bướm phá kén bay ra với đôi cánh năm sắc màu sặc sỡ.
“Nhiễm Nhiễm của chúng ta lớn lên đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp, đồng phục mặc lên thật giống như một tiểu tiên nữ.” Dì Thẩm đứng một bên mỉm cười nhìn đứa cháu gái mình ngày càng xinh đẹp, ánh mắt tràn ngập vẻ hài lòng.
Thời điểm mang thai Lâm Tư Vũ, Thẩm Tâm Du luôn hy vọng sẽ có một cô con gái, con gái thật tốt, không chỉ đáng yêu mà còn là người bạn nhỏ gần gũi thân thiết với mẹ, có thể tết tóc mặc váy xinh đẹp như công chúa.
Bà rất thích Nhiễm Nhiễm, dù không phải do chính mình sinh ra, nhưng thật lòng xem như con gái mà yêu thương.
“Cảm ơn dì...” Lâm Hi Nhiễm có chút ngượng ngùng, e lệ đưa tay vén tóc sang một bên.
Hoàn mỹ không tì vết. Ngay cả vẻ thuần khiết lạnh lùng trên gương mặt cũng đều hiện lên khí chất rụt rè của một tiểu thư.
Hồi còn nhỏ, lúc nào mẹ cũng nói, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta thật xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp hết.
Nhưng nhiều năm rồi, đến cả thời gian gặp mặt ba mẹ đếm trong một năm còn chưa qua khỏi một bàn tay thì làm gì có thời gian trò chuyện với cô những điều này.
Thiếu nữ mới lớn, da mặt mỏng. Thẩm Tâm Du nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, bưng lấy thức ăn đặt lên bàn, “Nhiễm Nhiễm mau lại đây ăn sáng đi.”
Dì Thẩm có tay nghề vô cùng tốt, bữa sáng đặc biệt phong phú, có sữa, bánh mì nướng, còn có sữa đậu nành trứng gà cùng màn thầu, xem như trung tây kết hợp.
Trong phòng ăn đặc biệt an tĩnh.
Cô gái nhỏ lặng lẽ ăn những món trên bàn, không một tiếng động.
Thẩm Tâm Du nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng mở miệng trước: “Nếu con còn thiếu thứ gì cứ nói với dì, dì sẽ mua giúp con.”
“Không cần đâu dì, con thứ gì cũng không thiếu.”
Hiện tại đang ở nhờ nhà người khác, cô cũng không thể làm phiền dì thêm nữa. Vả lại nếu để dì mua, có khi lại toàn màu hồng mất...
“Vậy được.” Thẩm Tâm Du nói rồi nhìn lên đồng hồ, khuôn mặt nhanh chóng tối sầm lại, chậc một tiếng, “Lâm Tư Vũ cái thằng lười này, sáng nào cũng dậy muộn, để bác đi gọi nó dậy. Giá mà nó được nửa phần ngoan ngoãn của Nhiễm Nhiễm là tốt rồi...”
Chưa đầy năm phút sau, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước phòng ăn với vẻ nhếch nhác hết chỗ nói, hiển nhiên đêm hôm trước không ngủ ngon.
Nam sinh áo trắng có ngũ quan thâm thúy anh tuấn, khuôn mặt, dáng vẻ đương nhiên cũng thuộc loại tỏa nắng chói mắt hiếm có khó tìm, khi cười lên rực rỡ như ánh nắng mặt trời tháng bảy, gương mặt trẻ con giống như em trai nhà bên, khóe miệng còn có chiếc răng khểnh. Tóm lại là nếu ở trong đám đông thì cũng vô cùng nổi bật với diện mạo ấy.
Lâm Hi Nhiễm cảm thấy mọi thứ ở đây đều tốt...trừ Lâm Tư Vũ.
Không những có diện mạo hút người, về phương diện học tập thì anh ta cũng rất giỏi giang, gia cảnh sung túc, là công tử nhà giàu điển hình, nhẹ nhàng như ngọc, thận trọng từ lời nói đến việc làm, được giáo dưỡng tốt. Khi tiếp xúc cùng nữ sinh, cũng rất có thân sĩ phong độ, khiến cho người cảm thấy như cây gặp phải gió xuân, không một cô gái nào có thể chống cự được sức hấp dẫn của cậu. Dù chỉ là một cái bóng vẫn đủ làm người mơ tưởng không ngừng.
Dù thế nào thì cũng sẽ là nhân vật phong vân trong trường học. Cô tốt nhất nên tránh xa người này, vì một cuộc sống học đường yên ổn.
Vừa thấy Lâm Tư Vũ ngồi xuống ghế, Lâm Hi Nhiễm liền đứng lên, đeo balô lên vai, “Dì, con ăn xong rồi nên đi trước đây.”
“Mới ăn một chút đã no rồi sao.” Dì Thẩm nhìn dĩa thức ăn trên tay cô, căn bản cũng không ăn bao nhiêu, “Có phải là không hợp khẩu vị của con không?”
“Không phải ạ...” Lâm Hi Nhiễm nhanh chóng lắc đầu.
“Mẹ, mẹ không biết rồi.” Lâm Tư Vũ không nghĩ nhiều như vậy, lười biếng cầm lấy màn thầu cắn một miếng mới nhàn nhạt mở miệng: “Con bé đang giảm cân đó. Con gái ngày nay chẳng phải rất thích như vậy sao.”
Vừa nói xong, một tiếng “bốp” liền vang lên, “Sao con dám nói Nhiễm Nhiễm nhà ta béo, cái thằng quỷ này!”
“Mẹ có thể dịu dàng một chút với con được không.” Lâm Tư Vũ nhăn mặt giơ tay, ngón tay thon dài khép lại, xoa xoa cục u sưng tấy ở chỗ vừa mới bị cốc đầu xong.
Cậu ta hiện tại rất hoài nghi, không biết anh đây là được sinh ra hay là được nhặt về ở nhà họ Lâm này, ngay cả một tiếng nói cũng không có!
Thẩm Tâm Du nhìn Lâm Hi Nhiễm đã đi ra đến cửa, bèn nói: “Ninh Ninh con đợi anh đã, đợi một lúc anh con đưa con cùng đi đến trường.”
“Không cần, con tự chạy xe đạp là được rồi.” Lâm Hi Nhiễm đã mang vào giày thể thao màu trắng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ khéo léo đẩy xe đạp ra cổng, nhanh chóng đạp xe xem như rèn luyện thân thể.
Lâm Tư Vũ cũng vừa bước ra khỏi cửa, trông thấy Lâm Hi Nhiễm, mà bên cạnh là chiếc xe đạp kia liền muốn gọi lại. Nhưng cô vừa nhìn thấy cậu như thấy quỷ, liền mãnh liệt vung chân đạp lên bàn đạp, tóc đuôi ngựa tung bay, giống như là cố ý trốn tránh anh.
Lâm Tư Vũ nhìn bóng dáng cô gái chạy trối chết kia, không nhịn được đâm ra gãi đầu khó hiểu.
Cậu chỉ định nhắc nhở là chiếc xe đạp ấy quá cũ nên bị hư mất phanh rồi...
Trên đường, thiếu nữ đạp xe hộc hộc hộc hộc, nặng nhọc thở dốc, hai má ửng hồng tự nhiên. Cô gái nhỏ lúc này vẫn chưa hay biết gì, nhưng lúc leo lên được một đoạn đoạn dốc, bỗng nhiên cảm giác đạp thập phần lao lực, đạp một chút liền muốn ngã.
Lâm Hi Nhiễm nghĩ nghĩ trong đầu, hình như lần cuối cùng cô đạp xe...có lẽ là hồi năm nhất sơ trung, mà trước đó cũng không thường xuyên chạy xe đạp hay rèn luyện cơ thể, thể chất quá kém, đi chút xíu đã mệt mỏi.
Thế là cô quyết định dừng lại nghỉ một chút. Nhưng khi bóp phanh thì phát hiện phanh xe cơ bản không ăn... Tệ hại hơn lại phát hiện bản thân đang thả dốc, xe cứ thế mà vùn vụt lao đi.
Trong nháy mắt, cô gái nhỏ hoảng loạn không thể điều khiển được chiếc xe đạp này nữa. Cô ngẩng đầu, phía trước lại xuất hiện một người đang qua đường.
Gió thổi qua khuôn mặt của cô, những sợi tóc tơ khẽ bay chập chờn, môi nhỏ nhếch lên, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Lâm Hi Nhiễm gấp rút bóp chuông xe, phát ra một chuỗi đinh linh đinh linh trong trẻo. Còn người kia chỉ đột nhiên nghe được điện thoại bên kia truyền tới tiếng lốp xe ma sát mặt đường phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, không sớm một khắc cũng không chậm một khắc, sau đó “Rầm” một tiếng, cả hai cùng “Tiếp xúc thân mật” với mặt đường.
Lâm Hi Nhiễm nhanh chóng đứng lên, phủi phủi lại chiếc váy đồng phục, lòng cảm thấy may mắn vì ít ra nó cũng chưa bị bẩn hay bị rách.
Lại nghĩ đến người vừa bị mình đụng trúng, cô xoay người lại, có chút run run liếc nhìn.
Bóng dáng nam sinh phía trước phá lệ tươi đẹp, cao gầy nhưng cứng cỏi, vai rộng eo hẹp, chân dài vô cùng, đem áo sơ mi và quần dài đen phác họa ra đường cong thân hình đẹp nhất.
Ánh sáng xuyên qua tán cây trở nên đặc biệt ôn nhu, vẽ lên những nét loang lổ xinh đẹp trên người anh. Ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ được ánh nắng mạ lên một tầng vàng nhạt, sống mũi cao thẳng với làn da trắng lạnh âm u, môi mỏng hơi cong, trong khí chất ôn hòa lại phảng phất mang đến một chút lạnh lùng, nhưng không hề mâu thuẫn nhau.
Lâm Hi Nhiễm sững sờ.
Là anh ấy.
Người mà cô dù có uống cả trăm chén canh Mạnh Bà, vẫn chẳng thể quên được người đó...
Updated 99 Episodes
Comments
🌊💮{𝓡❖𝓬𝓵𝔂♧}C•F🌱
Tác giả chắc là chuyên văn mới viết hay đến vậy. Câu văn của bạn làm cho mik mường tượng đc rõ khung cảnh lúc đó như thế nào. Miêu tả siu kĩ, lại hay nx huhuu
2024-05-26
1
An Nhiên Rica
sao nhầm ninh ninh hoài v ạ
2024-05-15
0
Rượu đông chí
Lần đầu tiên ở app này thấy văn phong truyện hay như vậy
2023-01-03
0