Dù một thời gian dài, bóng dáng của chàng thiếu niên ấy trong ký ức của cô đã hơi mơ hồ, nhạt đi, cuối cùng chỉ còn dư lại bóng dáng nhạt nhòa dưới đáy lòng. Không cố ý dồn hết tâm trí mà suy nghĩ, cũng đã tìm không thấy dấu vết.
Nhưng điều tệ nhất là khi bản thân đã từng chút bước ra khỏi vùng kí ức, đột nhiên những cảm xúc năm xưa bỗng chạy xẹt qua trí nhớ xốn xang. Có một số người ta gặp trong thời gian ngắn, nhưng hình bóng họ vẫn luôn động lại trong lòng ta...
“Anh có phải...” Cô gái nhỏ nghẹn ngào lên tiếng. Nhưng tiếng nhớ vừa bật khỏi vành môi, đã phải nuốt vào vì nhận ra người chẳng còn vấn vương.
Thiếu niên vẫn như cũ nhìn cô, bên trong đôi mắt là cảm xúc qua loa mà xa cách, như đang nhìn một người xa lạ…
Lý trí nhắc nhở cô phải thu lại ánh mắt cùng nói lời xin lỗi, nhưng phần tình cảm lại đang chiếm thế thượng phong mất rồi.
Không phải là cô không cảm thấy việc cứ nhìn chằm chằm vào người khác như vậy rất không lịch sự, nhưng thực tế là, thời gian đã làm người này không còn giống như trong nỗi nhớ của người kia, người này thật sự quá đẹp đi, khiến mắt cô không khống chế được cứ rơi lên người anh.
“Anh không sau chứ...?”
Giọng cô gái nhỏ tựa như kẹo mạch nha mềm mại, dính dính, xuyên qua màng nhĩ, làm đầu quả tim giống như bị thứ gì đó ngọt ngào quét qua.
Anh cũng không biết vì sao trong tiềm thức lại khát vọng nghe được âm thanh của cô như thế.
Đợi vài giây, ngoại trừ tiếng xào xạc vang lên do gió thổi trong rừng trúc tạo ra thì không cò động tĩnh nào khác. Lâm Hi Nhiễm nét mặt lan ra một chút lo lắng, tập trung hỏi lại anh, “Xin lỗi, em lái xe không được tốt. Anh có đau lắm không...?”
Thiếu niên cùng cô té xuống, nhưng cô cùng lắm là ngã đau một tí, không bị ảnh hưởng gì, nhưng anh ấy trông có vẻ nặng hơn cô, đầu gối ma sát với mặt đất nên bị chảy máu khá nghiêm trọng, bàn tay cũng xước không ít...
Đầu ngón tay cô gái nhỏ run run niết chặt góc váy, đôi mắt phiếm hồng như thỏ con.
Trong lòng cô ngập tràn áy náy.
Thiếu niên thấy cô gái cúi đầu nhìn mình, con ngươi đen nhánh gợn sóng lạnh lùng, môi mỏng hé mở.
“Giúp tôi đứng dậy.”
Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi trên người của ánh, ngũ quan anh tuấn rõ ràng, ánh mắt tối đen cùng cái mũi cao thẳng.
Anh nhìn cô, tựa như đang đợi cô trả lời.
Nhưng cô gái vẫn bất động thanh sắc nhìn anh.
Lâm Hi Nhiễm cũng không thể nói rõ được sự mạnh mẽ, cuồn cuộn đang chất chứa trong đôi mắt kia, giống như là đang lún sâu vào sự càn quét dày đặc của một tình huống gì đó, dường như muốn đem toàn bộ con người cô hút vào trong đó.
Thiếu niên một lần nữa nhìn vào cặp mắt trong veo vô hại đó, gió thoảng qua khẽ lay vầng tóc trên trán cô, hai người đối mặt, anh ngắm nhìn đôi mắt cô thật sâu.
Vô cùng sạch sẽ.
Dưới nắng sớm, cô gái nhỏ tựa như một con búp bê thủy tinh tinh sảo sáng long lanh, tính cách lạnh lùng từ trước đến nay của anh có hơi không thể khống chế nổi nhưng rốt cuộc anh lại không thể nói ra câu tức giận nào, còn lặp lại câu nói thêm lần nữa.
“Đỡ tôi dậy.”
“À ừm...”
Lâm Hi Nhiễm yên lặng nhìn bàn tay đang duỗi qua, khớp xương thon dài rõ ràng, vân da hơi mỏng, mặc dù chỉ hơi giương ra, thoạt nhìn trắng nõn mà hữu lực, đẹp đến mức không nghĩ được đó là bàn tay của một nam sinh. Sau đó cô nắm lấy, nhẹ nhàng dịu thiếu niên đứng dậy.
Phút chốc, một cỗ mùi hương xa lạ độc đáo lập tập kích đánh thẳng vào mũi cô.
Giống như làn sương sớm trên núi bỗng nhiên tản ra, để lộ ánh mặt trời.
Hai người gần nhau đến mức trong khoang mũi cô toàn là mùi hương trên cơ thể anh, khiến đại não của cô trong một khoảng thời gian ngắn trở nên trống rỗng, cô ngẩng đầu thấy khoảng cách tiếp xúc giữa hai người quá gần, thậm chí cô còn có thể phân biệt được màu sắc trong con ngươi của anh, con ngươi đen nhánh, u tối không thể tưởng tượng nổi, khiến cô cảm thấy cả miệng lưỡi đều trở nên khô khốc.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với nam sinh nào gần đến vậy, mà đặc biệt lại là thiếu niên ấy...
Mặt Lâm Hi Nhiễm bỗng chốc đỏ lựng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên, nhìn như trái anh đào nho nhỏ. Cô chuyển mắt nhìn xuống vết thương dưới chân anh, nhỏ giọng hỏi: “Có đau lắm không...?”
Hầu kết trên cần cổ thon dài thiếu niên lăn nhẹ.
“Em nói xem.”
Hô hấp nóng bỏng của anh, nhẹ nhàng chạm đến trên trán cô.
Cô sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy những đường nét góc nghiêng trên khuôn mặt rõ ràng, sâu sắc cùng với sống mũi cao thẳng của anh, ánh mắt tràn ngập áy náy.
Bởi vì chiều cao, anh lúc này đơn giản là chỉ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô chằm chằm, đáy mắt sâu không thể đo được hơi hơi tràn ra một chút ưu tư, không phải ánh mắt chán ghét, cũng không phải là kinh ngạc, sửng sốt.
Cô mấp máy môi, không biết nói gì. Từng luồng không khí đều bị kéo dài vô tận, ra vào nhẹ như không tiếng động giữa cánh môi hơi khép mở của cô gái.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu trên gương mặt cô gái nhỏ. Cô tóc cột cao đuôi ngựa, sáng sớm gió nhẹ thổi vài sợi tóc đung đưa, vành tai cô trắng nõn mà mảnh khảnh. Chiếc váy đồng phục làm nổi bật lên thân hình đẹp của cô, eo mảnh mai, cổ thon dài, làn da phá lệ nhẵn nhụi. Tóc đen, da trắng như tuyết, cặp môi đỏ mọn, ngũ quan tinh xảo như họa lại lộ ra vài phần dáng vẻ ngây thơ, cùng với đôi tai nhỏ bé lộ ra ngoài, hai vành tai đỏ hồng như con thỏ nhỏ.
Gương mặt đẹp gần như hoàn mỹ.
Trên người thiếu nữ hiện ra hương thơm nhàn nhạt, bởi vì khẩn trương, còn có đôi chút run rẩy.
Thái dương thiếu niên giựt giựt, anh nghiêng mắt đi.
"Có phải em muốn đứng như vậy mãi?”
“Hả?” Cô gái chớp mắt, ánh mắt trong suốt, tựa như hồ nước sạch sẽ.
Một lát sau cô nhìn xuống...quả thật không đúng.
Đáng lý là cô phải đỡ nam sinh mới đúng nhưng vì thân hình của thiếu niên quá cao, ngược lại rất giống một cặp tình nhân nhỏ đang ôm ấp nhau nơi công cộng...
“Dựng xe lên rồi đưa tôi đến phòng y tế trường.”
Lâm Hi Nhiễm hoàn hồn, cô im lặng hít thở một chút, hô hấp thông suốt rồi não bộ cũng thông suốt hơn rất nhiều, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Em...không giỏi lái xe, vạn nhất lại làm anh bị thương thêm.”
“Thôi được rồi.” Thiếu niên nhanh chóng lấy điện thoại, bấm một dãy số, ngay lập tức đầu dây bên kia liền bắt máy, anh liền nói: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu, mau đến đón.”
Tắt điện thoại, thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô, “Bạn học nhỏ, đi học đi, coi chừng trễ.”
“Nhưng...” Cô còn chưa kịp nói dứt câu, từ xa đã truyền đến một giọng nam quen thuộc, “Tiểu tổ tông ơi, cậu đi đâu trộm gà trộm chó mà sáng sớm đã phế thế này!”
Lâm Tư Vũ đeo balo trên lưng, đẩy xe đạp đứng ở trước mặt cô, bộ dáng thiếu niên năng động nhiệt huyết khác hẳn với dáng vẻ lười nhác khi nãy, ánh mắt trắng đen rõ ràng, ngũ quan anh tuấn thanh tú, một đôi mắt đào hoa có hơi nhướn lên, mang theo sức sống xuân về hoa nở mỉm cười: “, cảm độLục tử, cảm động chưa, vừa nhận được tin là tôi đến...Nhiễm Nhiễm, sao em lại ở đây?”
Thiếu niên liếc nhìn vẻ mặt đôi chút...không biết nên gọi là kinh hỷ hay kinh hãi này của Lâm Tư Vũ, mở miệng: “Người quen?”
Lâm Tư Vũ gật gật đầu giải thích: “À ừm con bé là em họ nhà tôi, tạm thời sống ở nhà tôi một thời gian...Nó gây rắc rối gì cho cậu à?”
“Thật xin lỗi...” Giọng cô có chút e lẹ, đôi mắt nai xinh đẹp giương lên, con ngươi đen nhánh ẩm ướt, “Em lỡ tông trúng anh ấy.”
Con ngươi đen nhánh của nam sinh lóe lên ánh sáng nhạt. Thiếu niên nghiêng thân mình, bất động thanh sắc rũ mắt, ánh mắt rơi xuống trên người cô gái nhỏ. Ánh nắng chiếu vào mắt anh, trông như quả cầu thủy tinh xinh đẹp sáng bóng.
Lâm Tư Vũ vô thức sờ sờ cổ mình.
Chỉ thấy lạnh lùng đến phát run.
Lâm Hi Nhiễm đứng thẳng tắp sống lưng vẫn chưa cao tới bờ vai thiếu niên, anh đứng trước mặt cô giống y hệt như đang ức hiếp bắt nạt trẻ con.
Cô em họ bé nhỏ của cậu sẽ không vì chuyện này mà ngày đầu tiên tiến vào trường đã nhuộm máu tại đây rồi chứ…
Nhưng một giây sau, chỉ thấy thiếu niên lười biếng mở miệng.
“Bạn học nhỏ, không cần tự trách.”
Nhìn bóng lưng thiếu niên lạnh lùng lại ẩn nhẫn rời đi, Lâm Hi Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời, cảm xúc phức tạp hơn đặt ở trong lòng cô.
Có đôi khi, câu chuyện mà ta vẫn nhớ, dường như ai đó đã quên rồi...
Có lẽ thế giới của anh ấy vốn có quá nhiều người, cho nên sự hiện diện của một người bình thường như cô không thể để lại ấn tượng cho anh cũng là điều đương nhiên.
Lâm Tư Vũ đèo Lục Hàn trên đường, càng nghĩ càng mơ hồ.
“Lão Hàn, cậu không nổi giận sao?…Chẳng lẽ mấy ngày nay ăn chay?”
Thiếu niên liếc cậu ta, từ chối cho ý kiến.
Lâm Tư Vũ rụt cổ, vẫn không nhịn được tò mò.
“Lão Hàn, nếu vết thương này do tôi gây ra, cậu sẽ như thế nào?”
Anh nâng mắt, cười như không cười.
Lạnh lẽo khó hiểu.
“Tôi sẽ không như thế nào, nhưng cậu thì không chắc.”
Năm chữ cuối cùng được phát ra từng tiếng chậm rãi.
Dưới cái nhìn chăm chú mang hàm ý tử vong của thiếu niên, sắc mặt Lâm Tư Vũ nghẹn đến đỏ bừng, đến khi da mặt sắp thành màu xanh tím, cậu ta há mồm vẫn không lắp bắp được câu nào.
Tiếng cười tục khàn mà ý vị thâm trường vang lên.
Lâm Tư Vũ đằng trước nghe được, cảm thấy sau gáy mình rét run.
Tiếng cười này của Lão Hàn quả thật...
...Phóng đãng.
Updated 99 Episodes
Comments
Huynh Coca Lục Bình
truyện hay.. nhưng cốt truyện dài dòng quá
2023-01-25
5
Rượu đông chí
Văn phong hay quá 🙏
2023-01-03
0
Zhang zhang
mong tg ra tiếp các tác phẩm khác
2022-12-18
0