Chương 3: Vô tình gặp lại chàng thiếu niên

Dù một thời gian dài, bóng dáng của chàng thiếu niên ấy trong ký ức của cô đã hơi mơ hồ, nhạt đi, cuối cùng chỉ còn dư lại bóng dáng nhạt nhòa dưới đáy lòng. Không cố ý dồn hết tâm trí mà suy nghĩ, cũng đã tìm không thấy dấu vết.

Nhưng điều tệ nhất là khi bản thân đã từng chút bước ra khỏi vùng kí ức, đột nhiên những cảm xúc năm xưa bỗng chạy xẹt qua trí nhớ xốn xang. Có một số người ta gặp trong thời gian ngắn, nhưng hình bóng họ vẫn luôn động lại trong lòng ta...

“Anh có phải...” Cô gái nhỏ nghẹn ngào lên tiếng. Nhưng tiếng nhớ vừa bật khỏi vành môi, đã phải nuốt vào vì nhận ra người chẳng còn vấn vương.

Thiếu niên vẫn như cũ nhìn cô, bên trong đôi mắt là cảm xúc qua loa mà xa cách, như đang nhìn một người xa lạ…

Lý trí nhắc nhở cô phải thu lại ánh mắt cùng nói lời xin lỗi, nhưng phần tình cảm lại đang chiếm thế thượng phong mất rồi.

Không phải là cô không cảm thấy việc cứ nhìn chằm chằm vào người khác như vậy rất không lịch sự, nhưng thực tế là, thời gian đã làm người này không còn giống như trong nỗi nhớ của người kia, người này thật sự quá đẹp đi, khiến mắt cô không khống chế được cứ rơi lên người anh.

“Anh không sau chứ...?”

Giọng cô gái nhỏ tựa như kẹo mạch nha mềm mại, dính dính, xuyên qua màng nhĩ, làm đầu quả tim giống như bị thứ gì đó ngọt ngào quét qua.

Anh cũng không biết vì sao trong tiềm thức lại khát vọng nghe được âm thanh của cô như thế.

Đợi vài giây, ngoại trừ tiếng xào xạc vang lên do gió thổi trong rừng trúc tạo ra thì không cò động tĩnh nào khác. Lâm Hi Nhiễm nét mặt lan ra một chút lo lắng, tập trung hỏi lại anh, “Xin lỗi, em lái xe không được tốt. Anh có đau lắm không...?”

Thiếu niên cùng cô té xuống, nhưng cô cùng lắm là ngã đau một tí, không bị ảnh hưởng gì, nhưng anh ấy trông có vẻ nặng hơn cô, đầu gối ma sát với mặt đất nên bị chảy máu khá nghiêm trọng, bàn tay cũng xước không ít...

Đầu ngón tay cô gái nhỏ run run niết chặt góc váy, đôi mắt phiếm hồng như thỏ con.

Trong lòng cô ngập tràn áy náy.

Thiếu niên thấy cô gái cúi đầu nhìn mình, con ngươi đen nhánh gợn sóng lạnh lùng, môi mỏng hé mở.

“Giúp tôi đứng dậy.”

Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi trên người của ánh, ngũ quan anh tuấn rõ ràng, ánh mắt tối đen cùng cái mũi cao thẳng.

Anh nhìn cô, tựa như đang đợi cô trả lời.

Nhưng cô gái vẫn bất động thanh sắc nhìn anh.

Lâm Hi Nhiễm cũng không thể nói rõ được sự mạnh mẽ, cuồn cuộn đang chất chứa trong đôi mắt kia, giống như là đang lún sâu vào sự càn quét dày đặc của một tình huống gì đó, dường như muốn đem toàn bộ con người cô hút vào trong đó.

Thiếu niên một lần nữa nhìn vào cặp mắt trong veo vô hại đó, gió thoảng qua khẽ lay vầng tóc trên trán cô, hai người đối mặt, anh ngắm nhìn đôi mắt cô thật sâu.

Vô cùng sạch sẽ.

Dưới nắng sớm, cô gái nhỏ tựa như một con búp bê thủy tinh tinh sảo sáng long lanh, tính cách lạnh lùng từ trước đến nay của anh có hơi không thể khống chế nổi nhưng rốt cuộc anh lại không thể nói ra câu tức giận nào, còn lặp lại câu nói thêm lần nữa.

“Đỡ tôi dậy.”

“À ừm...”

Lâm Hi Nhiễm yên lặng nhìn bàn tay đang duỗi qua, khớp xương thon dài rõ ràng, vân da hơi mỏng, mặc dù chỉ hơi giương ra, thoạt nhìn trắng nõn mà hữu lực, đẹp đến mức không nghĩ được đó là bàn tay của một nam sinh. Sau đó cô nắm lấy, nhẹ nhàng dịu thiếu niên đứng dậy.

Phút chốc, một cỗ mùi hương xa lạ độc đáo lập tập kích đánh thẳng vào mũi cô.

Giống như làn sương sớm trên núi bỗng nhiên tản ra, để lộ ánh mặt trời.

Hai người gần nhau đến mức trong khoang mũi cô toàn là mùi hương trên cơ thể anh, khiến đại não của cô trong một khoảng thời gian ngắn trở nên trống rỗng, cô ngẩng đầu thấy khoảng cách tiếp xúc giữa hai người quá gần, thậm chí cô còn có thể phân biệt được màu sắc trong con ngươi của anh, con ngươi đen nhánh, u tối không thể tưởng tượng nổi, khiến cô cảm thấy cả miệng lưỡi đều trở nên khô khốc.

Cô chưa bao giờ tiếp xúc với nam sinh nào gần đến vậy, mà đặc biệt lại là thiếu niên ấy...

Mặt Lâm Hi Nhiễm bỗng chốc đỏ lựng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên, nhìn như trái anh đào nho nhỏ. Cô chuyển mắt nhìn xuống vết thương dưới chân anh, nhỏ giọng hỏi: “Có đau lắm không...?”

Hầu kết trên cần cổ thon dài thiếu niên lăn nhẹ.

“Em nói xem.”

Hô hấp nóng bỏng của anh, nhẹ nhàng chạm đến trên trán cô.

Cô sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy những đường nét góc nghiêng trên khuôn mặt rõ ràng, sâu sắc cùng với sống mũi cao thẳng của anh, ánh mắt tràn ngập áy náy.

Bởi vì chiều cao, anh lúc này đơn giản là chỉ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô chằm chằm, đáy mắt sâu không thể đo được hơi hơi tràn ra một chút ưu tư, không phải ánh mắt chán ghét, cũng không phải là kinh ngạc, sửng sốt.

Cô mấp máy môi, không biết nói gì. Từng luồng không khí đều bị kéo dài vô tận, ra vào nhẹ như không tiếng động giữa cánh môi hơi khép mở của cô gái.

Ánh nắng nhàn nhạt chiếu trên gương mặt cô gái nhỏ. Cô tóc cột cao đuôi ngựa, sáng sớm gió nhẹ thổi vài sợi tóc đung đưa, vành tai cô trắng nõn mà mảnh khảnh. Chiếc váy đồng phục làm nổi bật lên thân hình đẹp của cô, eo mảnh mai, cổ thon dài, làn da phá lệ nhẵn nhụi. Tóc đen, da trắng như tuyết, cặp môi đỏ mọn, ngũ quan tinh xảo như họa lại lộ ra vài phần dáng vẻ ngây thơ, cùng với đôi tai nhỏ bé lộ ra ngoài, hai vành tai đỏ hồng như con thỏ nhỏ.

Gương mặt đẹp gần như hoàn mỹ.

Trên người thiếu nữ hiện ra hương thơm nhàn nhạt, bởi vì khẩn trương, còn có đôi chút run rẩy.

Thái dương thiếu niên giựt giựt, anh nghiêng mắt đi.

"Có phải em muốn đứng như vậy mãi?”

“Hả?” Cô gái chớp mắt, ánh mắt trong suốt, tựa như hồ nước sạch sẽ.

Một lát sau cô nhìn xuống...quả thật không đúng.

Đáng lý là cô phải đỡ nam sinh mới đúng nhưng vì thân hình của thiếu niên quá cao, ngược lại rất giống một cặp tình nhân nhỏ đang ôm ấp nhau nơi công cộng...

“Dựng xe lên rồi đưa tôi đến phòng y tế trường.”

Lâm Hi Nhiễm hoàn hồn, cô im lặng hít thở một chút, hô hấp thông suốt rồi não bộ cũng thông suốt hơn rất nhiều, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Em...không giỏi lái xe, vạn nhất lại làm anh bị thương thêm.”

“Thôi được rồi.” Thiếu niên nhanh chóng lấy điện thoại, bấm một dãy số, ngay lập tức đầu dây bên kia liền bắt máy, anh liền nói: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu, mau đến đón.”

Tắt điện thoại, thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô, “Bạn học nhỏ, đi học đi, coi chừng trễ.”

“Nhưng...” Cô còn chưa kịp nói dứt câu, từ xa đã truyền đến một giọng nam quen thuộc, “Tiểu tổ tông ơi, cậu đi đâu trộm gà trộm chó mà sáng sớm đã phế thế này!”

Lâm Tư Vũ đeo balo trên lưng, đẩy xe đạp đứng ở trước mặt cô, bộ dáng thiếu niên năng động nhiệt huyết khác hẳn với dáng vẻ lười nhác khi nãy, ánh mắt trắng đen rõ ràng, ngũ quan anh tuấn thanh tú, một đôi mắt đào hoa có hơi nhướn lên, mang theo sức sống xuân về hoa nở mỉm cười: “, cảm độLục tử, cảm động chưa, vừa nhận được tin là tôi đến...Nhiễm Nhiễm, sao em lại ở đây?”

Thiếu niên liếc nhìn vẻ mặt đôi chút...không biết nên gọi là kinh hỷ hay kinh hãi này của Lâm Tư Vũ, mở miệng: “Người quen?”

Lâm Tư Vũ gật gật đầu giải thích: “À ừm con bé là em họ nhà tôi, tạm thời sống ở nhà tôi một thời gian...Nó gây rắc rối gì cho cậu à?”

“Thật xin lỗi...” Giọng cô có chút e lẹ, đôi mắt nai xinh đẹp giương lên, con ngươi đen nhánh ẩm ướt, “Em lỡ tông trúng anh ấy.”

Con ngươi đen nhánh của nam sinh lóe lên ánh sáng nhạt. Thiếu niên nghiêng thân mình, bất động thanh sắc rũ mắt, ánh mắt rơi xuống trên người cô gái nhỏ. Ánh nắng chiếu vào mắt anh, trông như quả cầu thủy tinh xinh đẹp sáng bóng.

Lâm Tư Vũ vô thức sờ sờ cổ mình.

Chỉ thấy lạnh lùng đến phát run.

Lâm Hi Nhiễm đứng thẳng tắp sống lưng vẫn chưa cao tới bờ vai thiếu niên, anh đứng trước mặt cô giống y hệt như đang ức hiếp bắt nạt trẻ con.

Cô em họ bé nhỏ của cậu sẽ không vì chuyện này mà ngày đầu tiên tiến vào trường đã nhuộm máu tại đây rồi chứ…

Nhưng một giây sau, chỉ thấy thiếu niên lười biếng mở miệng.

“Bạn học nhỏ, không cần tự trách.”

Nhìn bóng lưng thiếu niên lạnh lùng lại ẩn nhẫn rời đi, Lâm Hi Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời, cảm xúc phức tạp hơn đặt ở trong lòng cô.

Có đôi khi, câu chuyện mà ta vẫn nhớ, dường như ai đó đã quên rồi...

Có lẽ thế giới của anh ấy vốn có quá nhiều người, cho nên sự hiện diện của một người bình thường như cô không thể để lại ấn tượng cho anh cũng là điều đương nhiên.

Lâm Tư Vũ đèo Lục Hàn trên đường, càng nghĩ càng mơ hồ.

“Lão Hàn, cậu không nổi giận sao?…Chẳng lẽ mấy ngày nay ăn chay?”

Thiếu niên liếc cậu ta, từ chối cho ý kiến.

Lâm Tư Vũ rụt cổ, vẫn không nhịn được tò mò.

“Lão Hàn, nếu vết thương này do tôi gây ra, cậu sẽ như thế nào?”

Anh nâng mắt, cười như không cười.

Lạnh lẽo khó hiểu.

“Tôi sẽ không như thế nào, nhưng cậu thì không chắc.”

Năm chữ cuối cùng được phát ra từng tiếng chậm rãi.

Dưới cái nhìn chăm chú mang hàm ý tử vong của thiếu niên, sắc mặt Lâm Tư Vũ nghẹn đến đỏ bừng, đến khi da mặt sắp thành màu xanh tím, cậu ta há mồm vẫn không lắp bắp được câu nào.

Tiếng cười tục khàn mà ý vị thâm trường vang lên.

Lâm Tư Vũ đằng trước nghe được, cảm thấy sau gáy mình rét run.

Tiếng cười này của Lão Hàn quả thật...

...Phóng đãng.

Hot

Comments

Huynh Coca Lục Bình

Huynh Coca Lục Bình

truyện hay.. nhưng cốt truyện dài dòng quá

2023-01-25

5

Rượu đông chí

Rượu đông chí

Văn phong hay quá 🙏

2023-01-03

0

Zhang zhang

Zhang zhang

mong tg ra tiếp các tác phẩm khác

2022-12-18

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nhiễm Nhiễm
2 Chương 2: Là anh
3 Chương 3: Vô tình gặp lại chàng thiếu niên
4 Chương 4: Hy vọng đau thương
5 Chương 5: Trường hận ca
6 Chương 6: Thật xin lỗi
7 Chương 7: Đừng sợ
8 Chương 8: Chiếc đuôi nhỏ
9 Chương 9: Em muốn cả đời này đều 1 mét 5 sao
10 Chương 10: Anh không ngại
11 Chương 11: Tam giác tình yêu
12 Chương 12: Cậu ngứa da à, nhóc con mới bao lớn
13 Chương 13: Hố vận mệnh
14 Chương 14: Đáp án và đề bài...viết trên mặt anh?
15 Chương 15: Nhóc con xấu xa, em thật sự lấy mạng anh rồi
16 Chương 16: viên kẹo đường
17 Chương 17: Chị dâu nhỏ
18 Chương 18: Liều thuốc thuốc độc chữa lành trái tim
19 Chương 19: Nếu không anh sẽ không kiềm chế được...
20 Chương 20: Lỡ như bị lạc mất, vậy chẳng khác nào muốn mạng của tôi
21 Chương 21: Kim ốc tàng kiều
22 Chương 22: Số phận hồng nhan họa thủy
23 Chương 23: Tôi sẽ tự tay bóp gãy từng ngón tay của cô.
24 Chương 24: .......Ca!
25 Chương 25: Cả mạng này đều cho em, được chứ?
26 Chương 26: Suy nghĩ của anh về em đã không còn trong sáng nữa rồi
27 Chương 27: Tiền - quyền - thế
28 Chương 28: Chúng ta là bạn bè
29 Chương 28: Hắc kị sĩ và bạch mã hoàng tử
30 Chương 30: học trò nhỏ của đại thần ác bá
31 Chương 31: Anh, chỉ cần cô
32 Chương 32: Đội hùng biện
33 Chương 33: Tâm niệm thành ma
34 Chuơng 34: Sói yêu thỏ
35 Chương 35: Cô gái kiếp trước cứu cả địa cầu
36 Chương 36: Muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh
37 Chương 37: Có ngọt không?
38 Chương 38: Tư vị thích một người
39 Chương 39: Mặt trời nhỏ
40 Chương 40: Đừng bẻ khoá dây xích của chó điên, nó sẽ không ngại nhuốm máu người
41 Chương 41: Sự điên rồ của người, nỗi ích kỉ của người
42 Chương 42: Xin em đấy, có thể mau lớn nhanh lên được không?
43 Chương 43: Thời niên thiếu của anh và em
44 Chương 44:.....Trở về tính sổ với em
45 Chương 45: Bất ngờ
46 Chương 46: Bạn học nhỏ không thể uống rượu đâu
47 Chương 47: Đại mạo hiểm
48 Chương 48: Có tật giật mình
49 Chương 49: Thê nô
50 Chương 50: Chân ngắn nhỏ đáng yêu nhất
51 Chương 51: Dạy cho em thế nào là lưu manh
52 Chương 52: trốn tránh
53 Chương 53: Trách em quá xinh đẹp, hay trách tôi quá mê muội
54 Chương 54: Hôn lễ của em chính là lễ trưởng thành của anh
55 Chương 55: Chỉ cần em mau lớn một chút, để anh có thể yêu đương với em.
56 Chương 56: Hôn hôn
57 Chương 57: Dấu cắn
58 Chương 58: Đỏ mặt
59 Chương 59: Một lời đã định
60 Chương 60: Trước cơn bão
61 Chương 61: Chỉ có anh mới được bắt nạt em
62 Chương 62: Lộ đuôi hồ ly
63 Chương 63: Can I give you a kiss?
64 Chương 64: Người thừa kế
65 Chương 65: Đại thọ tinh
66 Chương 66: Điên cuồng
67 Chương 67: Nếu cứ đi mãi dưới tuyết trắng, liệu đôi ta có thể đi đến bạc đầu?”
68 Chương 68: Em ấy là đáp án duy nhất và vĩnh hằng
69 Chương 69: Ông đây tình nguyện làm lốp xe dự phòng
70 Chương 70: Máu mủ tình thâm
71 Chương 71: Em luôn ở đây
72 Chương 72: Nổi bão
73 Chương 73: Du xuân
74 Chương 74: Du xuân (2)
75 Chương 75: Nguy hiểm
76 Chương 76: Sự tồn tại của tôi, là vì em
77 Chương 77: Anh có bệnh!
78 Chương 78: Thôi học
79 Chương 79: Du học
80 Chương 80: Mỹ nhân kế
81 Chương 81: Cảm ơn và tạm biệt, thiếu niên của em
82 Chương 82: Phách lối
83 Chương 83: Nổi điên
84 Chương 84: Ngày em nhận ra
85 Chương 85: Hồi kết
86 Chương 86: Tân học sinh
87 Chương 87: Nhóc con nhà tôi
88 Chương 88: Hẹn hò
89 Chương 89: Hẹn hò (2)
90 Chương 90: Tớ có thể vì anh ấy mà đi học toán
91 Chương 91: Em là của anh
92 Chương 92: Dùng đũa của em đút anh.
93 Chương 93: "Sói" mò vào phòng
94 Chương 94: Lục gia
95 Chương 95: Khoảnh khắc bạc đầu, phảng phất cả đời
96 Chương 96: Không phải bạn trai, là chồng
97 Chương 97: Hôn lễ
98 Chương 98: Hạt đậu nhỏ
99 Chương 99: Bóng đèn nhỏ (1)
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: Nhiễm Nhiễm
2
Chương 2: Là anh
3
Chương 3: Vô tình gặp lại chàng thiếu niên
4
Chương 4: Hy vọng đau thương
5
Chương 5: Trường hận ca
6
Chương 6: Thật xin lỗi
7
Chương 7: Đừng sợ
8
Chương 8: Chiếc đuôi nhỏ
9
Chương 9: Em muốn cả đời này đều 1 mét 5 sao
10
Chương 10: Anh không ngại
11
Chương 11: Tam giác tình yêu
12
Chương 12: Cậu ngứa da à, nhóc con mới bao lớn
13
Chương 13: Hố vận mệnh
14
Chương 14: Đáp án và đề bài...viết trên mặt anh?
15
Chương 15: Nhóc con xấu xa, em thật sự lấy mạng anh rồi
16
Chương 16: viên kẹo đường
17
Chương 17: Chị dâu nhỏ
18
Chương 18: Liều thuốc thuốc độc chữa lành trái tim
19
Chương 19: Nếu không anh sẽ không kiềm chế được...
20
Chương 20: Lỡ như bị lạc mất, vậy chẳng khác nào muốn mạng của tôi
21
Chương 21: Kim ốc tàng kiều
22
Chương 22: Số phận hồng nhan họa thủy
23
Chương 23: Tôi sẽ tự tay bóp gãy từng ngón tay của cô.
24
Chương 24: .......Ca!
25
Chương 25: Cả mạng này đều cho em, được chứ?
26
Chương 26: Suy nghĩ của anh về em đã không còn trong sáng nữa rồi
27
Chương 27: Tiền - quyền - thế
28
Chương 28: Chúng ta là bạn bè
29
Chương 28: Hắc kị sĩ và bạch mã hoàng tử
30
Chương 30: học trò nhỏ của đại thần ác bá
31
Chương 31: Anh, chỉ cần cô
32
Chương 32: Đội hùng biện
33
Chương 33: Tâm niệm thành ma
34
Chuơng 34: Sói yêu thỏ
35
Chương 35: Cô gái kiếp trước cứu cả địa cầu
36
Chương 36: Muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh
37
Chương 37: Có ngọt không?
38
Chương 38: Tư vị thích một người
39
Chương 39: Mặt trời nhỏ
40
Chương 40: Đừng bẻ khoá dây xích của chó điên, nó sẽ không ngại nhuốm máu người
41
Chương 41: Sự điên rồ của người, nỗi ích kỉ của người
42
Chương 42: Xin em đấy, có thể mau lớn nhanh lên được không?
43
Chương 43: Thời niên thiếu của anh và em
44
Chương 44:.....Trở về tính sổ với em
45
Chương 45: Bất ngờ
46
Chương 46: Bạn học nhỏ không thể uống rượu đâu
47
Chương 47: Đại mạo hiểm
48
Chương 48: Có tật giật mình
49
Chương 49: Thê nô
50
Chương 50: Chân ngắn nhỏ đáng yêu nhất
51
Chương 51: Dạy cho em thế nào là lưu manh
52
Chương 52: trốn tránh
53
Chương 53: Trách em quá xinh đẹp, hay trách tôi quá mê muội
54
Chương 54: Hôn lễ của em chính là lễ trưởng thành của anh
55
Chương 55: Chỉ cần em mau lớn một chút, để anh có thể yêu đương với em.
56
Chương 56: Hôn hôn
57
Chương 57: Dấu cắn
58
Chương 58: Đỏ mặt
59
Chương 59: Một lời đã định
60
Chương 60: Trước cơn bão
61
Chương 61: Chỉ có anh mới được bắt nạt em
62
Chương 62: Lộ đuôi hồ ly
63
Chương 63: Can I give you a kiss?
64
Chương 64: Người thừa kế
65
Chương 65: Đại thọ tinh
66
Chương 66: Điên cuồng
67
Chương 67: Nếu cứ đi mãi dưới tuyết trắng, liệu đôi ta có thể đi đến bạc đầu?”
68
Chương 68: Em ấy là đáp án duy nhất và vĩnh hằng
69
Chương 69: Ông đây tình nguyện làm lốp xe dự phòng
70
Chương 70: Máu mủ tình thâm
71
Chương 71: Em luôn ở đây
72
Chương 72: Nổi bão
73
Chương 73: Du xuân
74
Chương 74: Du xuân (2)
75
Chương 75: Nguy hiểm
76
Chương 76: Sự tồn tại của tôi, là vì em
77
Chương 77: Anh có bệnh!
78
Chương 78: Thôi học
79
Chương 79: Du học
80
Chương 80: Mỹ nhân kế
81
Chương 81: Cảm ơn và tạm biệt, thiếu niên của em
82
Chương 82: Phách lối
83
Chương 83: Nổi điên
84
Chương 84: Ngày em nhận ra
85
Chương 85: Hồi kết
86
Chương 86: Tân học sinh
87
Chương 87: Nhóc con nhà tôi
88
Chương 88: Hẹn hò
89
Chương 89: Hẹn hò (2)
90
Chương 90: Tớ có thể vì anh ấy mà đi học toán
91
Chương 91: Em là của anh
92
Chương 92: Dùng đũa của em đút anh.
93
Chương 93: "Sói" mò vào phòng
94
Chương 94: Lục gia
95
Chương 95: Khoảnh khắc bạc đầu, phảng phất cả đời
96
Chương 96: Không phải bạn trai, là chồng
97
Chương 97: Hôn lễ
98
Chương 98: Hạt đậu nhỏ
99
Chương 99: Bóng đèn nhỏ (1)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play