Chương 19: Nếu không anh sẽ không kiềm chế được...

Đến khi tỉnh lại, Lục Hàn từ trên giường ngồi dậy, ngón tay vùi trong tóc, ấn ấn cái đầu đau đớn, trán chảy ra một tầng mồ hôi mịn...

Ngơ ngơ ngác ngác nằm ngủ hết buổi sáng tới tối, tấm chăn anh đắp ướt đẫm mồ hôi, lại dinh dính. Những tấm rèm trong phòng bị kéo lại kín mít, không một chút ánh sáng, trước mắt một mảng tối đen, duỗi tay cũng không thấy năm ngón tay của mình.

Anh bật đèn ngủ, tiện tay cầm lấy điện thoại di động đang đặt trên đầu giường.

8 giờ tối.

Hơn nửa ngày không đụng đến điện thoại, vốn dĩ cũng chỉ nghĩ rằng sẽ có vài ba mẩu tin rác, nhưng ngón tay vừa lướt mở khóa màn hình đã có năm cuộc gọi nhỡ nhảy lên thông báo của cùng một số điện thoại.

Bạn học nhỏ.

Lục Hàn nhanh chóng bấm gọi lại, bên kia chưa đầy một giây sau đã bắt máy.

"Học trưởng Lục Hàn?"

Có lẽ vì đứng ở bên ngoài đã lâu nên giọng xô mang theo khí âm, cả người mềm mại, vài phần ỷ lại, vài phần làm nũng.

"Ừm..."

Trái tim thiếu niên như bị véo cho một cái, anh dường như đang mong đợi gì đó, nhưng cũng không mong đợi điều đó.

"Em...em đang đợi ở trước nhà anh..."

Vừa dứt câu bên kia liền cúp máy, Lâm Hi Nhiễm chớp chớp mắt nhìn điện thoại thất thần trong giây lát.

Bên này, Lục Hàn vừa bỏ điện thoại xuống, từ trên giường ngồi phắt dậy, đầu óc trống rỗng hai giây sau đó vội vội vàng vàng xuống giường.

Vốn muốn thay quần áo, nhưng nhìn vào điện thoại, thời gian của năm cuộc gọi trước đều cách nhau 30 phút, vậy có nghĩa cô đã đợi hơn hai tiếng ở ngoài đường. Anh thậm chí ngay cả áo ngủ cũng không kịp thay, cầm lên một cái áo khoác dài tùy ý khoác lên trên người.

Dưới đèn đường, Lâm Hi Nhiễm ngáp một cái thật dài, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, đúng lúc này, một bóng người từ cổng chính phi như bay ra ngoài.

Lục Hàn mặc một tấm áo khoác đậm màu, vô cùng chật vật vọt ra, vẻ mặt hoảng hốt đứng bên đường nhìn chung quanh.

Rất nhanh sau đó, ánh mắt anh liền dính chặt lên người cô gái nhỏ đang đứng dưới ánh đèn đường, Cô mặc một bộ quần áo nhung trắng, nhìn có chút giống lông cừu, đeo balo nho nhỏ, thò đầu ngó dáo dác xung quanh.

Thiếu niên giống như một trận gió bổ nhào về phía cô, sau đó không nói không rằng một tay nắm lấy, kéo cô vào trong.

Rất nhanh đến tầng 26, một tầng lầu là một căn hộ, vừa ra khỏi cửa, chính là một cái cửa sắt, đầu ngón tay Lục Hàn ấn mật mã, tích một tiếng.

Cửa mở.

Anh kéo cửa, bên trong rắt một tiếng, mở ra.

Lâm Hi Nhiễm vốn chỉ muốn hỏi một chút tình huống của anh, không nghĩ đến lại bị anh nài ép lôi kéo...đến cửa nhà.

Trong phòng cảm ứng, đèn sáng ngời, cửa thông vào phòng khách, Lục Hàn đổi giày, từ trong ngăn tủ lấy ra một đôi dép lê của nam đưa cho Lâm Hi Nhiễm. Chân cô rất nhỏ, mang vào rất giống như một đứa trẻ trộm mang giày của cha.

Thiếu niên nhìn thoáng qua ngón chân trắng nõn của cô, đi vào bật đèn ở những chỗ khác.

Diện tích căn hộ của Lục Hàn khá lớn, cũng không khác biệt với Lâm gia là bao, nhưng không biết vì sao cùng trong không gian rộng lớn, Lâm Hi Nhiễm lại cảm thấy Lâm gia thật ấm áp, mà bên này lại vô cùng...trống trải.

Gạch đen cùng vách tường màu trắng, bức màn màu xám, ghế sô pha màu lục, vô số sách đặt trên giá sách màu nâu, tuy bố trí nơi này có vẻ rất cách điệu, nhưng bởi vì toàn bộ đều dùng màu trầm nên một chút sự tươi đẹp cũng không có, thật khiến người ta cảm thấy áp lực.

Ấn tượng đầu tiên, trống trải.

Ấn tượng thứ hai, một từ thôi, lạnh.

Lâm Hi Nhiễm cơ hồ quan sát hết một vòng, cảm thấy phòng khách lớn như vậy, ngoại trừ vật dụng cần thiết, thứ gì không có.

Thậm chí ngay cả cây cối cũng không có, vật sống duy nhất có thể chính là bản thân anh chăng?

"Chỗ này thật sự là một mình anh ở?"

"Ừm", Lục Hàn nhẹ giọng trả lời, "Bình thường cả ngày đều ở trường, bất quá nơi này cũng chỉ là chỗ ngủ thôi."

“Trong nhà có nước nóng không?”

Lục Hàn lắc đầu, chân hướng về nhà bếp.

“Anh ngồi…ngồi xuống đi. ” Lâm Hi Nhiễm duỗi tay đẩy anh ngã lên trên ghế sô pha, sau đó đi về phía phòng bếp, dù sao ban đầu kế hoạch của cô cũng có phần giám sát anh uống thuốc.

Khóe môi thiếu niên mím nhẹ thành một đường thẳng, mặt không có biểu tình. Nhìn không ra đang suy nghĩ gì.

Lúc này anh mới mở miệng, nhẹ giọng hỏi: “Em đã ăn gì chưa?”

“Em đến cửa hàng tiện lợi gần đây mua bánh mì rồi.” Lâm Hi Nhiễm hơi chớp mắt, chần chờ đi đến bên cạnh anh, đưa cho anh cái túi, “Còn mua cả sữa nữa.”

“Ăn cái này sao có thể no bụng được.” Lục Hàn quét mắt, “Gọi người ta giao thức ăn đến đi.”

“Em không đói.” Lâm Hi Nhiễm lắc đầu, sau đó đeo tạp dề bước vào phòng bếp, Lục Hàn cũng không ép cô nữa.

Người ốm, dường như luôn thèm ngủ.

Lúc cô quay ra thì thấy thiếu niên có chút lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ giống như là đang ngủ.

Thiếu niên tựa hồ ngủ không được yên ổn, mi tâm có chút nhíu lại, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ tuấn dật, mày kiếm nồng đậm, chiếc mũi ưỡn cao ngạo nghễ, môi mỏng dưới ánh đèn vàng nhạt khẽ trở nên phớt hồng, vài sợi tóc mỏng trước trán che đi lông mi mượt mà tinh xảo của anh, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện ra anh đang ngủ.

Lâm Hi Nhiễm đặt ly nước ấm vào cháo mình vừa nấu xuống bên bàn rồi ngồi xuống chống cằm, trong phòng ánh đèn nghiêng xuống, dừng trên mặt anh, trên mũi, làm gương mặt càng thêm tuấn lãng.

Con trai bấm lỗ tai, vốn sẽ lộ ra chút nổi loạn, có người thì kết hợp với cách ăn mặc, nổi loạn hư hỏng, có người thì nổi loạn ngầm, rất có nội hàm.

Mà anh lại là người của vế hai.

Lâm Hi Nhiễm đã sớm nhận ra, trong lòng thiếu niên này có rất nhiều tâm sự, ngày thường nhìn vào giống như là không có chuyện gì, chỉ cần đừng chạm vào chút tâm tư mẫn cảm kia thì mọi thứ đều tốt đẹp...

Quá khứ của Lục Hàn, giống như là một cái hộp đã bị khóa lại, làm cho người ta không dám tùy tiện mở ra.

Cô rất muốn biết, mở chiếc hộp đó ra sẽ có gì bên trong, lại sợ hiểu rõ rồi lại chạm vào vết thương lòng của anh.

Nghĩ đến đây tâm tư của cô gái nhỏ có chút trầm xuống.

Một mặt, cô cũng muốn anh nhận ra mình. Mặt khác, lại càng không muốn anh nhận ra mình....

Nếu những kí ức xưa đối với anh là đau thương, cô càng nguyện ý muốn anh quên đi, tốt nhất cả đời không nhận ra cô cũng được.

Lâm Hi Nhiễm đang muốn ngồi thẳng người lên thì lại nhìn thấy hàng lông mi của Lục Hàn đang nhẹ nhàng lay động hai cái, đột nhiên anh mở lớn hai mắt, ánh mắt sâu thẳm mờ ám cười như không.

"Nhìn anh làm gì?"

"....Anh thật đẹp".

Lời nói vừa dứt, Lâm Hi Nhiễm mới phát hiện bản thân vừa mới vô ý đem những suy nghĩ trong lòng mình nói ra, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.

Thiếu niên khẽ mỉm cười, giọng khàn khàn, nơi đáy mắt giống như đang chất chứa những cảm xúc rất phong phú, nhưng trong nháy mắt đã gần như tan biến.

"Anh biết..."

"....Nhưng khuyên em tốt nhất không nên nhìn anh như vậy."

Nếu không anh sẽ không kiềm chế được...

Cô cho rằng Lục Hàn đã ngủ rồi, nhưng bây giờ cô không chỉ ngắm trộm anh mà còn bị anh bắt được, nghĩ lại thì có chút xấu hổ.

Bình thường da mặt cô gái nhỏ đã rất mỏng, lại trải qua việc như vậy, cơ hồ lập tức biến thành tôm luộc, không biết phải làm sao.

Lục Hàn lại tinh mắt thấy cái túi bên cạnh cậu, "Đây là cái gì?"

Lúc này Lâm Hi Nhiễm mới nhớ mục đích tới đây của mình là gì, bóp bóp cái túi, phát ra âm thanh giòn tan, "Cho anh."

Lục Hàn nhướn mày, "Cái gì?"

"Đây là thuốc được kê sau khi ăn, trước tiên anh uống một chút nước gừng đã."

Lâm Hi Nhiễm chưa từng xuống bếp cho nên đừng nói là nấu gì, chỉ mỗi nước gừng thôi cô cũng phải lên Baidu mày mò mãi mới nấu ra.

Trước ly nước gừng thành công này, cô đã huỷ hoại rất nhiều ly, cuối cùng mới vất vả nấu được một ly nước gừng có nồng độ vừa phải. Nấu xong, cô nhanh chóng bỏ nước gừng vào lò vi sóng để giữ ấm trong lúc nấu cháo.

Cô cũng chưa từng nấu cháo nên cũng cần đến Bách Khoa Baidu, khẩu vị người bị cảm lạnh không tốt lắm nên cô lựa chọn thức ăn lỏng, hơn nữa là món tương đối thanh đạm cháo trứng muối thịt nạc.

Lục Hàn ngồi thẳng dậy, Lâm Hi Nhiễm học bộ dáng chăm sóc mình khi ốm của người nhà mà chăm sóc, anh nhìn cô bưng bát cháo nóng hầm hập ra, đặt trên bàn trà rồi lại lấy hai cái chén và thìa.

Vốn không có khẩu vị, nhưng Lục Hàn vẫn ăn cả một chén cháo, bởi vì Lâm Hi Nhiễm không ngừng gắp đồ ăn cho anh.

Lâm Hi Nhiễm thấy anh ăn ngon miệng như vậy, hỏi anh thế nào, anh gật đầu nói: “Không tồi.”

Xem anh tình ý chân thành, Lâm Hi Nhiễm cũng lập tức cầm lấy múc cho mình một muỗng cháo ăn thử.

“……”

Không biết nên nói anh khẩu vị có vấn đề hay là kỹ thuật diễn quá cao siêu.

Ai nói cho cô biết đây là món cháo thịt nạc trứng muối chứ không phải là gạo luộc đi!

Nhạt như vậy tại sao người này vẫn có thể vân đạm phong kinh ngồi ăn, còn trông có vẻ rất ngon miệng nữa...

Chắc có lẽ người bệnh nên khẩu vị thay đổi.

Ừm, hẳn là vậy.

Hot

Comments

Châm Phan

Châm Phan

Lâm Noãn chu, thật tốt với anh:3

2023-01-08

0

❤️ pé iu ʕ⁠·⁠ᴥ⁠·⁠ʔ ❤️

❤️ pé iu ʕ⁠·⁠ᴥ⁠·⁠ʔ ❤️

baidu mà tui đọc thành dubai 😅

2022-12-23

0

Thái Hà

Thái Hà

là vì món chị nấu nên có luộc cũng ngon

2022-09-28

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nhiễm Nhiễm
2 Chương 2: Là anh
3 Chương 3: Vô tình gặp lại chàng thiếu niên
4 Chương 4: Hy vọng đau thương
5 Chương 5: Trường hận ca
6 Chương 6: Thật xin lỗi
7 Chương 7: Đừng sợ
8 Chương 8: Chiếc đuôi nhỏ
9 Chương 9: Em muốn cả đời này đều 1 mét 5 sao
10 Chương 10: Anh không ngại
11 Chương 11: Tam giác tình yêu
12 Chương 12: Cậu ngứa da à, nhóc con mới bao lớn
13 Chương 13: Hố vận mệnh
14 Chương 14: Đáp án và đề bài...viết trên mặt anh?
15 Chương 15: Nhóc con xấu xa, em thật sự lấy mạng anh rồi
16 Chương 16: viên kẹo đường
17 Chương 17: Chị dâu nhỏ
18 Chương 18: Liều thuốc thuốc độc chữa lành trái tim
19 Chương 19: Nếu không anh sẽ không kiềm chế được...
20 Chương 20: Lỡ như bị lạc mất, vậy chẳng khác nào muốn mạng của tôi
21 Chương 21: Kim ốc tàng kiều
22 Chương 22: Số phận hồng nhan họa thủy
23 Chương 23: Tôi sẽ tự tay bóp gãy từng ngón tay của cô.
24 Chương 24: .......Ca!
25 Chương 25: Cả mạng này đều cho em, được chứ?
26 Chương 26: Suy nghĩ của anh về em đã không còn trong sáng nữa rồi
27 Chương 27: Tiền - quyền - thế
28 Chương 28: Chúng ta là bạn bè
29 Chương 28: Hắc kị sĩ và bạch mã hoàng tử
30 Chương 30: học trò nhỏ của đại thần ác bá
31 Chương 31: Anh, chỉ cần cô
32 Chương 32: Đội hùng biện
33 Chương 33: Tâm niệm thành ma
34 Chuơng 34: Sói yêu thỏ
35 Chương 35: Cô gái kiếp trước cứu cả địa cầu
36 Chương 36: Muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh
37 Chương 37: Có ngọt không?
38 Chương 38: Tư vị thích một người
39 Chương 39: Mặt trời nhỏ
40 Chương 40: Đừng bẻ khoá dây xích của chó điên, nó sẽ không ngại nhuốm máu người
41 Chương 41: Sự điên rồ của người, nỗi ích kỉ của người
42 Chương 42: Xin em đấy, có thể mau lớn nhanh lên được không?
43 Chương 43: Thời niên thiếu của anh và em
44 Chương 44:.....Trở về tính sổ với em
45 Chương 45: Bất ngờ
46 Chương 46: Bạn học nhỏ không thể uống rượu đâu
47 Chương 47: Đại mạo hiểm
48 Chương 48: Có tật giật mình
49 Chương 49: Thê nô
50 Chương 50: Chân ngắn nhỏ đáng yêu nhất
51 Chương 51: Dạy cho em thế nào là lưu manh
52 Chương 52: trốn tránh
53 Chương 53: Trách em quá xinh đẹp, hay trách tôi quá mê muội
54 Chương 54: Hôn lễ của em chính là lễ trưởng thành của anh
55 Chương 55: Chỉ cần em mau lớn một chút, để anh có thể yêu đương với em.
56 Chương 56: Hôn hôn
57 Chương 57: Dấu cắn
58 Chương 58: Đỏ mặt
59 Chương 59: Một lời đã định
60 Chương 60: Trước cơn bão
61 Chương 61: Chỉ có anh mới được bắt nạt em
62 Chương 62: Lộ đuôi hồ ly
63 Chương 63: Can I give you a kiss?
64 Chương 64: Người thừa kế
65 Chương 65: Đại thọ tinh
66 Chương 66: Điên cuồng
67 Chương 67: Nếu cứ đi mãi dưới tuyết trắng, liệu đôi ta có thể đi đến bạc đầu?”
68 Chương 68: Em ấy là đáp án duy nhất và vĩnh hằng
69 Chương 69: Ông đây tình nguyện làm lốp xe dự phòng
70 Chương 70: Máu mủ tình thâm
71 Chương 71: Em luôn ở đây
72 Chương 72: Nổi bão
73 Chương 73: Du xuân
74 Chương 74: Du xuân (2)
75 Chương 75: Nguy hiểm
76 Chương 76: Sự tồn tại của tôi, là vì em
77 Chương 77: Anh có bệnh!
78 Chương 78: Thôi học
79 Chương 79: Du học
80 Chương 80: Mỹ nhân kế
81 Chương 81: Cảm ơn và tạm biệt, thiếu niên của em
82 Chương 82: Phách lối
83 Chương 83: Nổi điên
84 Chương 84: Ngày em nhận ra
85 Chương 85: Hồi kết
86 Chương 86: Tân học sinh
87 Chương 87: Nhóc con nhà tôi
88 Chương 88: Hẹn hò
89 Chương 89: Hẹn hò (2)
90 Chương 90: Tớ có thể vì anh ấy mà đi học toán
91 Chương 91: Em là của anh
92 Chương 92: Dùng đũa của em đút anh.
93 Chương 93: "Sói" mò vào phòng
94 Chương 94: Lục gia
95 Chương 95: Khoảnh khắc bạc đầu, phảng phất cả đời
96 Chương 96: Không phải bạn trai, là chồng
97 Chương 97: Hôn lễ
98 Chương 98: Hạt đậu nhỏ
99 Chương 99: Bóng đèn nhỏ (1)
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: Nhiễm Nhiễm
2
Chương 2: Là anh
3
Chương 3: Vô tình gặp lại chàng thiếu niên
4
Chương 4: Hy vọng đau thương
5
Chương 5: Trường hận ca
6
Chương 6: Thật xin lỗi
7
Chương 7: Đừng sợ
8
Chương 8: Chiếc đuôi nhỏ
9
Chương 9: Em muốn cả đời này đều 1 mét 5 sao
10
Chương 10: Anh không ngại
11
Chương 11: Tam giác tình yêu
12
Chương 12: Cậu ngứa da à, nhóc con mới bao lớn
13
Chương 13: Hố vận mệnh
14
Chương 14: Đáp án và đề bài...viết trên mặt anh?
15
Chương 15: Nhóc con xấu xa, em thật sự lấy mạng anh rồi
16
Chương 16: viên kẹo đường
17
Chương 17: Chị dâu nhỏ
18
Chương 18: Liều thuốc thuốc độc chữa lành trái tim
19
Chương 19: Nếu không anh sẽ không kiềm chế được...
20
Chương 20: Lỡ như bị lạc mất, vậy chẳng khác nào muốn mạng của tôi
21
Chương 21: Kim ốc tàng kiều
22
Chương 22: Số phận hồng nhan họa thủy
23
Chương 23: Tôi sẽ tự tay bóp gãy từng ngón tay của cô.
24
Chương 24: .......Ca!
25
Chương 25: Cả mạng này đều cho em, được chứ?
26
Chương 26: Suy nghĩ của anh về em đã không còn trong sáng nữa rồi
27
Chương 27: Tiền - quyền - thế
28
Chương 28: Chúng ta là bạn bè
29
Chương 28: Hắc kị sĩ và bạch mã hoàng tử
30
Chương 30: học trò nhỏ của đại thần ác bá
31
Chương 31: Anh, chỉ cần cô
32
Chương 32: Đội hùng biện
33
Chương 33: Tâm niệm thành ma
34
Chuơng 34: Sói yêu thỏ
35
Chương 35: Cô gái kiếp trước cứu cả địa cầu
36
Chương 36: Muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh
37
Chương 37: Có ngọt không?
38
Chương 38: Tư vị thích một người
39
Chương 39: Mặt trời nhỏ
40
Chương 40: Đừng bẻ khoá dây xích của chó điên, nó sẽ không ngại nhuốm máu người
41
Chương 41: Sự điên rồ của người, nỗi ích kỉ của người
42
Chương 42: Xin em đấy, có thể mau lớn nhanh lên được không?
43
Chương 43: Thời niên thiếu của anh và em
44
Chương 44:.....Trở về tính sổ với em
45
Chương 45: Bất ngờ
46
Chương 46: Bạn học nhỏ không thể uống rượu đâu
47
Chương 47: Đại mạo hiểm
48
Chương 48: Có tật giật mình
49
Chương 49: Thê nô
50
Chương 50: Chân ngắn nhỏ đáng yêu nhất
51
Chương 51: Dạy cho em thế nào là lưu manh
52
Chương 52: trốn tránh
53
Chương 53: Trách em quá xinh đẹp, hay trách tôi quá mê muội
54
Chương 54: Hôn lễ của em chính là lễ trưởng thành của anh
55
Chương 55: Chỉ cần em mau lớn một chút, để anh có thể yêu đương với em.
56
Chương 56: Hôn hôn
57
Chương 57: Dấu cắn
58
Chương 58: Đỏ mặt
59
Chương 59: Một lời đã định
60
Chương 60: Trước cơn bão
61
Chương 61: Chỉ có anh mới được bắt nạt em
62
Chương 62: Lộ đuôi hồ ly
63
Chương 63: Can I give you a kiss?
64
Chương 64: Người thừa kế
65
Chương 65: Đại thọ tinh
66
Chương 66: Điên cuồng
67
Chương 67: Nếu cứ đi mãi dưới tuyết trắng, liệu đôi ta có thể đi đến bạc đầu?”
68
Chương 68: Em ấy là đáp án duy nhất và vĩnh hằng
69
Chương 69: Ông đây tình nguyện làm lốp xe dự phòng
70
Chương 70: Máu mủ tình thâm
71
Chương 71: Em luôn ở đây
72
Chương 72: Nổi bão
73
Chương 73: Du xuân
74
Chương 74: Du xuân (2)
75
Chương 75: Nguy hiểm
76
Chương 76: Sự tồn tại của tôi, là vì em
77
Chương 77: Anh có bệnh!
78
Chương 78: Thôi học
79
Chương 79: Du học
80
Chương 80: Mỹ nhân kế
81
Chương 81: Cảm ơn và tạm biệt, thiếu niên của em
82
Chương 82: Phách lối
83
Chương 83: Nổi điên
84
Chương 84: Ngày em nhận ra
85
Chương 85: Hồi kết
86
Chương 86: Tân học sinh
87
Chương 87: Nhóc con nhà tôi
88
Chương 88: Hẹn hò
89
Chương 89: Hẹn hò (2)
90
Chương 90: Tớ có thể vì anh ấy mà đi học toán
91
Chương 91: Em là của anh
92
Chương 92: Dùng đũa của em đút anh.
93
Chương 93: "Sói" mò vào phòng
94
Chương 94: Lục gia
95
Chương 95: Khoảnh khắc bạc đầu, phảng phất cả đời
96
Chương 96: Không phải bạn trai, là chồng
97
Chương 97: Hôn lễ
98
Chương 98: Hạt đậu nhỏ
99
Chương 99: Bóng đèn nhỏ (1)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play