Đến khi tỉnh lại, Lục Hàn từ trên giường ngồi dậy, ngón tay vùi trong tóc, ấn ấn cái đầu đau đớn, trán chảy ra một tầng mồ hôi mịn...
Ngơ ngơ ngác ngác nằm ngủ hết buổi sáng tới tối, tấm chăn anh đắp ướt đẫm mồ hôi, lại dinh dính. Những tấm rèm trong phòng bị kéo lại kín mít, không một chút ánh sáng, trước mắt một mảng tối đen, duỗi tay cũng không thấy năm ngón tay của mình.
Anh bật đèn ngủ, tiện tay cầm lấy điện thoại di động đang đặt trên đầu giường.
8 giờ tối.
Hơn nửa ngày không đụng đến điện thoại, vốn dĩ cũng chỉ nghĩ rằng sẽ có vài ba mẩu tin rác, nhưng ngón tay vừa lướt mở khóa màn hình đã có năm cuộc gọi nhỡ nhảy lên thông báo của cùng một số điện thoại.
Bạn học nhỏ.
Lục Hàn nhanh chóng bấm gọi lại, bên kia chưa đầy một giây sau đã bắt máy.
"Học trưởng Lục Hàn?"
Có lẽ vì đứng ở bên ngoài đã lâu nên giọng xô mang theo khí âm, cả người mềm mại, vài phần ỷ lại, vài phần làm nũng.
"Ừm..."
Trái tim thiếu niên như bị véo cho một cái, anh dường như đang mong đợi gì đó, nhưng cũng không mong đợi điều đó.
"Em...em đang đợi ở trước nhà anh..."
Vừa dứt câu bên kia liền cúp máy, Lâm Hi Nhiễm chớp chớp mắt nhìn điện thoại thất thần trong giây lát.
Bên này, Lục Hàn vừa bỏ điện thoại xuống, từ trên giường ngồi phắt dậy, đầu óc trống rỗng hai giây sau đó vội vội vàng vàng xuống giường.
Vốn muốn thay quần áo, nhưng nhìn vào điện thoại, thời gian của năm cuộc gọi trước đều cách nhau 30 phút, vậy có nghĩa cô đã đợi hơn hai tiếng ở ngoài đường. Anh thậm chí ngay cả áo ngủ cũng không kịp thay, cầm lên một cái áo khoác dài tùy ý khoác lên trên người.
Dưới đèn đường, Lâm Hi Nhiễm ngáp một cái thật dài, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, đúng lúc này, một bóng người từ cổng chính phi như bay ra ngoài.
Lục Hàn mặc một tấm áo khoác đậm màu, vô cùng chật vật vọt ra, vẻ mặt hoảng hốt đứng bên đường nhìn chung quanh.
Rất nhanh sau đó, ánh mắt anh liền dính chặt lên người cô gái nhỏ đang đứng dưới ánh đèn đường, Cô mặc một bộ quần áo nhung trắng, nhìn có chút giống lông cừu, đeo balo nho nhỏ, thò đầu ngó dáo dác xung quanh.
Thiếu niên giống như một trận gió bổ nhào về phía cô, sau đó không nói không rằng một tay nắm lấy, kéo cô vào trong.
Rất nhanh đến tầng 26, một tầng lầu là một căn hộ, vừa ra khỏi cửa, chính là một cái cửa sắt, đầu ngón tay Lục Hàn ấn mật mã, tích một tiếng.
Cửa mở.
Anh kéo cửa, bên trong rắt một tiếng, mở ra.
Lâm Hi Nhiễm vốn chỉ muốn hỏi một chút tình huống của anh, không nghĩ đến lại bị anh nài ép lôi kéo...đến cửa nhà.
Trong phòng cảm ứng, đèn sáng ngời, cửa thông vào phòng khách, Lục Hàn đổi giày, từ trong ngăn tủ lấy ra một đôi dép lê của nam đưa cho Lâm Hi Nhiễm. Chân cô rất nhỏ, mang vào rất giống như một đứa trẻ trộm mang giày của cha.
Thiếu niên nhìn thoáng qua ngón chân trắng nõn của cô, đi vào bật đèn ở những chỗ khác.
Diện tích căn hộ của Lục Hàn khá lớn, cũng không khác biệt với Lâm gia là bao, nhưng không biết vì sao cùng trong không gian rộng lớn, Lâm Hi Nhiễm lại cảm thấy Lâm gia thật ấm áp, mà bên này lại vô cùng...trống trải.
Gạch đen cùng vách tường màu trắng, bức màn màu xám, ghế sô pha màu lục, vô số sách đặt trên giá sách màu nâu, tuy bố trí nơi này có vẻ rất cách điệu, nhưng bởi vì toàn bộ đều dùng màu trầm nên một chút sự tươi đẹp cũng không có, thật khiến người ta cảm thấy áp lực.
Ấn tượng đầu tiên, trống trải.
Ấn tượng thứ hai, một từ thôi, lạnh.
Lâm Hi Nhiễm cơ hồ quan sát hết một vòng, cảm thấy phòng khách lớn như vậy, ngoại trừ vật dụng cần thiết, thứ gì không có.
Thậm chí ngay cả cây cối cũng không có, vật sống duy nhất có thể chính là bản thân anh chăng?
"Chỗ này thật sự là một mình anh ở?"
"Ừm", Lục Hàn nhẹ giọng trả lời, "Bình thường cả ngày đều ở trường, bất quá nơi này cũng chỉ là chỗ ngủ thôi."
“Trong nhà có nước nóng không?”
Lục Hàn lắc đầu, chân hướng về nhà bếp.
“Anh ngồi…ngồi xuống đi. ” Lâm Hi Nhiễm duỗi tay đẩy anh ngã lên trên ghế sô pha, sau đó đi về phía phòng bếp, dù sao ban đầu kế hoạch của cô cũng có phần giám sát anh uống thuốc.
Khóe môi thiếu niên mím nhẹ thành một đường thẳng, mặt không có biểu tình. Nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Lúc này anh mới mở miệng, nhẹ giọng hỏi: “Em đã ăn gì chưa?”
“Em đến cửa hàng tiện lợi gần đây mua bánh mì rồi.” Lâm Hi Nhiễm hơi chớp mắt, chần chờ đi đến bên cạnh anh, đưa cho anh cái túi, “Còn mua cả sữa nữa.”
“Ăn cái này sao có thể no bụng được.” Lục Hàn quét mắt, “Gọi người ta giao thức ăn đến đi.”
“Em không đói.” Lâm Hi Nhiễm lắc đầu, sau đó đeo tạp dề bước vào phòng bếp, Lục Hàn cũng không ép cô nữa.
Người ốm, dường như luôn thèm ngủ.
Lúc cô quay ra thì thấy thiếu niên có chút lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ giống như là đang ngủ.
Thiếu niên tựa hồ ngủ không được yên ổn, mi tâm có chút nhíu lại, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ tuấn dật, mày kiếm nồng đậm, chiếc mũi ưỡn cao ngạo nghễ, môi mỏng dưới ánh đèn vàng nhạt khẽ trở nên phớt hồng, vài sợi tóc mỏng trước trán che đi lông mi mượt mà tinh xảo của anh, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện ra anh đang ngủ.
Lâm Hi Nhiễm đặt ly nước ấm vào cháo mình vừa nấu xuống bên bàn rồi ngồi xuống chống cằm, trong phòng ánh đèn nghiêng xuống, dừng trên mặt anh, trên mũi, làm gương mặt càng thêm tuấn lãng.
Con trai bấm lỗ tai, vốn sẽ lộ ra chút nổi loạn, có người thì kết hợp với cách ăn mặc, nổi loạn hư hỏng, có người thì nổi loạn ngầm, rất có nội hàm.
Mà anh lại là người của vế hai.
Lâm Hi Nhiễm đã sớm nhận ra, trong lòng thiếu niên này có rất nhiều tâm sự, ngày thường nhìn vào giống như là không có chuyện gì, chỉ cần đừng chạm vào chút tâm tư mẫn cảm kia thì mọi thứ đều tốt đẹp...
Quá khứ của Lục Hàn, giống như là một cái hộp đã bị khóa lại, làm cho người ta không dám tùy tiện mở ra.
Cô rất muốn biết, mở chiếc hộp đó ra sẽ có gì bên trong, lại sợ hiểu rõ rồi lại chạm vào vết thương lòng của anh.
Nghĩ đến đây tâm tư của cô gái nhỏ có chút trầm xuống.
Một mặt, cô cũng muốn anh nhận ra mình. Mặt khác, lại càng không muốn anh nhận ra mình....
Nếu những kí ức xưa đối với anh là đau thương, cô càng nguyện ý muốn anh quên đi, tốt nhất cả đời không nhận ra cô cũng được.
Lâm Hi Nhiễm đang muốn ngồi thẳng người lên thì lại nhìn thấy hàng lông mi của Lục Hàn đang nhẹ nhàng lay động hai cái, đột nhiên anh mở lớn hai mắt, ánh mắt sâu thẳm mờ ám cười như không.
"Nhìn anh làm gì?"
"....Anh thật đẹp".
Lời nói vừa dứt, Lâm Hi Nhiễm mới phát hiện bản thân vừa mới vô ý đem những suy nghĩ trong lòng mình nói ra, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.
Thiếu niên khẽ mỉm cười, giọng khàn khàn, nơi đáy mắt giống như đang chất chứa những cảm xúc rất phong phú, nhưng trong nháy mắt đã gần như tan biến.
"Anh biết..."
"....Nhưng khuyên em tốt nhất không nên nhìn anh như vậy."
Nếu không anh sẽ không kiềm chế được...
Cô cho rằng Lục Hàn đã ngủ rồi, nhưng bây giờ cô không chỉ ngắm trộm anh mà còn bị anh bắt được, nghĩ lại thì có chút xấu hổ.
Bình thường da mặt cô gái nhỏ đã rất mỏng, lại trải qua việc như vậy, cơ hồ lập tức biến thành tôm luộc, không biết phải làm sao.
Lục Hàn lại tinh mắt thấy cái túi bên cạnh cậu, "Đây là cái gì?"
Lúc này Lâm Hi Nhiễm mới nhớ mục đích tới đây của mình là gì, bóp bóp cái túi, phát ra âm thanh giòn tan, "Cho anh."
Lục Hàn nhướn mày, "Cái gì?"
"Đây là thuốc được kê sau khi ăn, trước tiên anh uống một chút nước gừng đã."
Lâm Hi Nhiễm chưa từng xuống bếp cho nên đừng nói là nấu gì, chỉ mỗi nước gừng thôi cô cũng phải lên Baidu mày mò mãi mới nấu ra.
Trước ly nước gừng thành công này, cô đã huỷ hoại rất nhiều ly, cuối cùng mới vất vả nấu được một ly nước gừng có nồng độ vừa phải. Nấu xong, cô nhanh chóng bỏ nước gừng vào lò vi sóng để giữ ấm trong lúc nấu cháo.
Cô cũng chưa từng nấu cháo nên cũng cần đến Bách Khoa Baidu, khẩu vị người bị cảm lạnh không tốt lắm nên cô lựa chọn thức ăn lỏng, hơn nữa là món tương đối thanh đạm cháo trứng muối thịt nạc.
Lục Hàn ngồi thẳng dậy, Lâm Hi Nhiễm học bộ dáng chăm sóc mình khi ốm của người nhà mà chăm sóc, anh nhìn cô bưng bát cháo nóng hầm hập ra, đặt trên bàn trà rồi lại lấy hai cái chén và thìa.
Vốn không có khẩu vị, nhưng Lục Hàn vẫn ăn cả một chén cháo, bởi vì Lâm Hi Nhiễm không ngừng gắp đồ ăn cho anh.
Lâm Hi Nhiễm thấy anh ăn ngon miệng như vậy, hỏi anh thế nào, anh gật đầu nói: “Không tồi.”
Xem anh tình ý chân thành, Lâm Hi Nhiễm cũng lập tức cầm lấy múc cho mình một muỗng cháo ăn thử.
“……”
Không biết nên nói anh khẩu vị có vấn đề hay là kỹ thuật diễn quá cao siêu.
Ai nói cho cô biết đây là món cháo thịt nạc trứng muối chứ không phải là gạo luộc đi!
Nhạt như vậy tại sao người này vẫn có thể vân đạm phong kinh ngồi ăn, còn trông có vẻ rất ngon miệng nữa...
Chắc có lẽ người bệnh nên khẩu vị thay đổi.
Ừm, hẳn là vậy.
Updated 99 Episodes
Comments
Châm Phan
Lâm Noãn chu, thật tốt với anh:3
2023-01-08
0
❤️ pé iu ʕ·ᴥ·ʔ ❤️
baidu mà tui đọc thành dubai 😅
2022-12-23
0
Thái Hà
là vì món chị nấu nên có luộc cũng ngon
2022-09-28
3