[ Tạm Drop ] Xuyên Vào Chính Sách Của Mình : Ái Giả Đình
Hàn Sâm ngồi trên giường, dùng chăn quấn lấy thân như cái kén, xếp bằng ôm laptop. Mười ngón tay thon gọn linh hoạt không ngừng gõ lên bàn phím, tiếng lạch tạch từ đó vang khắp phòng.
" Ya! lại bí ý tưởng"
Hàn Sâm đột nhiên hét lên, ngã người ra sau ánh mắt vô định nhìn lên trần nhà chiếu đèn sao trời, mạnh tay vò đầu.
Hàn Sâm là một tiểu thuyết gia đam mỹ nổi tiếng, với những lời miêu tả như: Tác giả có nhiều bộ truyện ngọt như đường, tác giả cưng chiều "con" nhất, Tác giả không thể nào viết chuyện ngược, nhưng hiện tại tác giả đó đang lười biếng đăng truyện và bị rơi vào trạng thái bí ý tưởng.
" Cô miêu tả đầy đủ một chút đi, không thì mặc tôi tự nói." Hàn Sâm cằn nhằn, xấu tính ra mặt.
" Vậy cậu cứ tự đi mà giới thiệu!" Người nào đó cũng không phải dạng vừa lớn tiếng dằn mặt lại, đẩy hết việc mình nên làm cho con người lười kia. *chỗ này là lời thoại của Monk đó*
" Cút lẹ đi"
" Đồ xấu tính"
_____________
"tôi là Hàn Sâm một chàng mọt sách 25 tuổi, còn chưa có bốc tem. Tối nào cũng phải thức khuya đăng truyện cho các nàng hủ đọc, có cả ả vừa rồi nữa. Vì tính chất công việc tiểu thuyết gia, kính của tôi cũng đã dày gấp 3 lần người bình thường. Những hi sinh này tôi chưa từng thấy hối hận hay buồn, vì tôi đang thực hiện ước mơ của chính tôi, sau trong tâm tôi cũng chưa từng có suy nghĩ dừng việc sáng tác tiểu thuyết lại..."
" Bút danh khi viết truyện của tôi là HS đọc giả còn hay gọi và phong mệnh danh cho tôi là Sư Quân Bảo Đường, căn bản thì tôi không thích danh phong này lắm. Về con người bên ngoài vỏ bọc tiểu thuyết gia thì có lẽ tôi là một con người khá lười....chính lúc này tôi cũng đã lười giới thiệu thêm về bản thân rồi."
Hàn Sâm với tay mò mẩn tìm điện thoại không biết đã bị ném về phương trời nào. Cầm được điện thoại vào tay Hàn Sâm theo thói quen mở điện thoại lên linh hoạt đăng nhập vào trong tài khoản tác giả của mình.
Chỉ vừa đăng nhập lại sau vài giờ đăng xuất điện thoại Hàn Sâm không ngừng rung dữ dội vì thông báo làm Hàn Sâm giật mình ném nó ra xa 2m.
"Híc!"
Hàn Sâm còn tưởng chiếc điện thoại này của cậu sắp biến thành máy đánh mỡ bụng hay được quảng cáo trên TV.
Sau một hồi xác định nó sẽ không run đến phát nổ Hàn Sâm mới chậm chạp cầm điện thoại lên xem những thông báo.
Hầu hết đều là thông báo bình luận và lượt like của đọc giả, những lượt like thì vẫn lên thông báo đều đều một nghìn rồi hai nghìn có khi nhảy vọt lên năm nghìn, bình luận thì gần như cùng nội dung chán ngấy là hối thúc và đòi chap truyện mới. Nhìn những dòng bình luận hối thúc đăng truyện Hàn Sâm lại nhức đầu gân xanh trên trán giật giật, bức xúc hét ầm cả lên.
" Hối, Hối, Hối ông đây sắp bị mấy người Hối đến điên rồi"
Hàn Sâm một mình la hét trong phòng, la xong vẫn chưa thấy giải tỏa hết lại tiếp tục gào hét (trong tuyệt vọng).
" Vì mấy người!!! chỉ vì mấy người mà ông đây không có thời gian ôm em gái nào cả. Mấy người trả thanh xuân cho ông đây, các người cần thanh xuân ông đây cũng cần!!!"
Hàn Sâm cầm điện thoại mà đau lòng không thôi, còn tưởng nước mắt cũng sắp rơi đầy màn hình.
Đưa tay lướt qua những lượt bình luận như "âm hồn đòi mạng" đó, Hàn Sâm tiện tay kiểm tra số like và lượt tương tác của đọc giả. Chỉ trong vài ngày dù là chương cũ hay chương mới chỉ số lượt xem, lượt like đều được tăng lên thấy rõ, nhìn những thành tựu này Hàn Sâm mới bình tĩnh lại, hạnh phúc cầm điện thoại lên cọ cọ điện thoại lên má.
" Nhưng nhờ có các người, tôi mới được thực hiện ước mơ như thế này"
***
" Nhưng không thể phủ nhận cảm giác bị các cô hối thúc không tệ, không như khi xưa mòn mỏi đợi từng lượt xem, lượt like. Lúc đó không có ai quan tâm tôi viết những gì đừng nói là những lời hối thúc, chỉ có ả vừa rồi là luôn ủng hộ tôi. Nhìn lại những ngày đầu tiên đăng truyện chỉ cần là một lượt xem, một lượt like cũng đủ để tôi cảm động phát khóc."
"Chỉ cần nghĩ đến những thu nhập ít ỏi của ngày đó vậy mà là động lực cho tôi viết truyện đến bây giờ tôi liền chỉ muốn cười. Rất cảm ơn tôi của lúc đó đã không bỏ cuộc, cảm ơn ả kia đã luôn ủng hộ tôi."
" Nhưng quan trọng là bây giờ tiền cũng không hơn lúc xưa là bao. Tiền viết tiểu thuyết từ xưa đã không nhiều và không ổn định, chỉ khi kí hợp đồng xuất bản sách mới có được khoảng thu khá hơn. Nhưng cũng may những tác phẩm gần đây của tôi vẫn được xuất bản tốt, tiền cũng không tệ, chỉ đợi những biểu hiện của tác phẩm tiếp theo "
Lạc trong những nổi nhớ về ngày xưa, vì vận động não quá nhiều Hàn Sâm quyết định nghỉ ngơi một ngày. Đã quyết rồi là làm Hàn Sâm cầm điện thoại lên gõ một số kí tự đơn giản đăng một bài viết lên tài khoản tác giả.
" Tôi ốm rồi, tối nay sẽ không đăng truyện"
Như dự đoán phía dưới bài viết là bão comment của các nàng hủ, nội dung trong comment nào cũng đều mắng Hàn Sâm không thương tiếc.
" Một tháng có 30 ngày, Ad đã nghĩ hết 20 ngày rồi!" - người đọc 1
" Lầu trên nói đúng quá"- Người đọc 2
" Không phải ad lại định bỏ đi ôm gái đấy chứ"- người đọc 3
"Cũng có thể lắm lầu trên "-Người đọc 4
"Cô nghĩ viết nhiều bộ đam mỹ thế rồi Ad còn có thể ôm gái sao" - người đọc 5
" tôi đồng ý với người đọc 5 nha, có khi ad đã thành một mỹ thụ từ lâu rồi, chậc chậc nghe thôi đã thích rồi"- người đọc 6
"tôi thích suy nghĩ của cô quá người đọc 6"- người đọc 7
" Các cô đừng có lạc chủ đề được không, dù là dạng gì rồi ad cũng không thể bỏ bê chúng ta trốn đăng truyện được, các nàng phải chung tay bắt tác giả trả lại công bằng cho chúng ta"- người đọc 8
" Tôi thấy người đọc 8 nói đúng, tác giả mau trả lại công bằng cho hủ chúng tôi"- All
....
Hàn Sâm nhìn từng bình luận một. Lướt đến bình luận nói bản thân đi ôm gái Hàn Sâm cũng không giận, vì Hàn Sâm vốn là cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng càng ngẫm lại thì Hàn Sâm chỉ thấy số khổ, bắt đầu lèm bèm một mình.
" đúng là lâu rồi không có một mối tình nào, không biết là bản thân hiện tại thích nam hay nữ nữa."
........Hàn Sâm nghỉ ngợi
" Quen con trai cũng không tệ...Nhưng mà, dù có gay thì ông đây cũng là Công!!!! các cô đừng nghĩ lung tung cho tôi"
Hàn Sâm không nghĩ ngợi gì tức giận lên liền theo thói quen xấu ném điện thoại đi phương xa. Nhưng lần ném điện thoại này có một tiếng không trong dự đoán từ sau lưng Hàn Sâm vang lên. Một tiếng "tạch" đầy quen thuộc khiến sống lưng Hàn Sâm cứng đờ.
" không phải chứ...."
Hàn Sâm cứng nhắc như robot quay lại, chiếc điện thoại bị Hàn Sâm nén bay đến đập vào cái laptop, khiến cái laptop đóng lại những nội dung bản thảo Hàn Sâm chưa kịp lưu cứ thế bay theo mây gió.
Hàn Sâm vô thức nhớ về hoạt động của mình mấy ngày trước. Trong đầu Hàn Sâm lúc này hiện lên hình ảnh một người chàng trai cực kì xinh đẹp ôm laptop của mình mang ra cửa tiệm điện tử hùng hồn yêu cầu chủ tiệm cài đặt chế độ vừa gấp laptop lại nó sẽ liền tắt và ngắt hết những gì bên trong đi. Chàng trai đó làm vậy vì biết bản thân có thói quen xấu khi rời máy tính hay quên không thoát tài khoản hoặc không thoát trang viết truyện, sợ thói quen xấu này bị kẻ xấu lợi dụng ăn trộm ý tưởng nên chàng trai xinh đẹp đó đã thông minh nghĩ ra ý này....mà chàng trai cực kì xinh đẹp đó là Hàn Sâm.
Hàn cứ tưởng bản thân thấu đáo ai ngờ phòng người ngược lại hại mình!
" AAAAAAAAAAA!! BẢN THẢO CỦA TÔI"
Hàn Sâm gào lên một tiếng đau đớn rung động trời xanh, nhào lại ôm cái laptop mở lên xem, không ngừng cầu nguyện lúc nãy đã lưu rồi.
" cầu mong tôi đã lưu rồi, câu mong tôi đã lưu rồi..."
Hàn Sâm nhắm mắt lại niệm thần chú, niệm suốt mười mấy phút cũng không có cảm giác đã đủ an tâm cứ niệm mãi, nhưng cuối cùng vẫn phải mở ra. Hàn Sâm hít thật sâu lấy hết cũng khí mở mắt nhìn máy tính. Mở máy tính lên, tay nhanh nhẹn làm một số thao tác mở nơi chứa lại bản thảo.......Nhưng bên trong TRỐNG TRƠN!!!!. Hàn Sâm như muốn ngất xỉu tại chỗ.
"bản thảo của tôi...."
Hàn Sâm đã bật chế bộ bi thương 30 phút
Đang chìm trong bi thương tột độ về những việc sai trái đã làm, thì điện thoại của Hàn Sâm kêu lên.
" RENG RENG "
Hàn Sâm đờ người mất tinh thần thấy rõ loay hoay mãi mới xác định được tiếng điện thoại vang lên từ đâu. Tìm một chút nữa thì Hàn Sâm thấy nó bị dội văng lên đầu giường, Hàn Sâm vừa chạm vào nó không thèm xem người gọi là ai liền bắt máy.
" Alo.... " giọng nói mang đầy bi thương,khó chịu nhưng một oan hồn vất vưởng lâu ngày.
" tại sao cậu lại không đăng truyện"
Người điện cho Hàn Sâm là một cô gái, đúng hơn là quản lí của Hàn Sâm. Cô gái này là một người quản lí về khoảng tiền và các hoạt động đăng truyện, kí hộp đồng xuất bản, hầu hết những việc Hàn Sâm không thể tự làm tất cả đều giao hết cho cô.
Hàn Sâm cứ nghĩ chỉ bản thân khó chịu nhưng hiện tại giọng cô gái này còn khó chịu hơn cả cậu, như giọng của Diêm La Dương vang vọng từ địa ngục lên.
" Bản thảo của tôi mất tiêu rồi..." Hàn Sâm ĩu xìu
"Cậu đang đùa tôi đấy à?"
" Tôi không có đùa đâu, điện thoại tôi hôn laptop của tôi, laptop ngại quá gập người xuống nên bản thảo của tôi biến mất rồi"
Hàn Sâm nhìn cái laptop kia, vừa nói. Tay mở laptop lên rồi đóng lại như đang miêu tả cho cô gái bên kia nghe. Nhưng giọng điệu của Hàn Sâm lại cực kì gợi đòn, cợt nhả.
" Hàn Sâm!! chuyện đăng truyện thì liên quan gì đến bản thảo mới của cậu hả!!"
Cô gái này mất bình tĩnh la hét vào trong điện thoại khiến tai của Hàn Sâm như thủng luôn.
" Cậu cũng đừng có lấy lí do ấu trĩ đó ra để trốn việc!!!"
"Bảng thảo mới mất rồi tôi không còn tâm trạng đăng truyện nữa"
" Tôi không biết vì lí do gì, tối nay cậu vẫn phải đăng truyện cho tôi."
"tôi biết rồi mà..."
Nghe xong điện thoại, Hàn Sâm lại vứt nó đi xa chán chường nằm lăn ra giường. Hôm nay Hàn Sâm đã quyết tâm nghỉ rồi, kế hoạch cũng đã lên xong, dù trời có sập cũng không thể cản bước cậu. Hàn Sâm không chần chừ lao thẳng vào phòng tắm thay đồ.
Đứng trước tủ quần áo Hàn Sâm chọn bừa một cái quần jean, một chiếc áo thun trắng khoác thêm áo khoác đi như chạy ra ngoài.
Dáng người của Hàn Sâm là một m8, là kiểu người gầy gầy mặc đồ gì trông cũng đẹp, đôi con ngươi màu xanh trong veo, nghe có vẻ lạ nhưng cậu có thể sở hữu màu mắt đặc biệt như vậy là vì cậu là người Trung gốc Nga.
Đường nét trên khuôn mặt cậu rất đặc biệt, cậu sở hữu hết những đặc điểm người phương Tây có, và còn pha lẫn hài hòa một cách hoàng hảo từ Trung Đông. Mắt phượng hẹp dài sắc sảo, sóng mũi cao cao, da trắng nõn, môi màu hồng nhạt, mi đặc biệt vừa dài vừa dày, mang một sắc đẹp phi giới tính nhẹ. Nhưng không vì một chút phi giới mà Hàn Sâm mất đi đặc điểm nam tính và hơi thở mạnh mẽ từ một người đàn ông.
Lên đồ xong Hàn Sâm liền ra phố. Địa điểm đã được chọn xong, chỉ còn việc đi đến đó.
" Bật mí các người biết, việc có thể làm cho Hàn Sâm tôi vui vẻ trở lại chỉ có thể là đi ăn, hôm nay KFC ra món mới tôi sẽ thử nó."
Hàn Sâm theo thói quen, đăng lên trang cá nhân riêng tư gia đình một bài viết mới rồi ngân nga một đoạn nhẹ nhàng vui tai.
"KFC nào, KFC nào"
Hàn Sâm vui vẻ chạy đến cửa hàng KFC gần nhất gọi một phần gia đình, ngồi ở góc nhìn đẹp hưởng thụ một mình. Đang ăn bản tính đàn ông trỗi dậy Hàn Sâm không quên nhìn ngắm những mỹ nhân xung quanh. Vì những thứ đẹp đẽ luôn là bài thuốc xoa dịu tâm hồn tốt nhất.
Lúc Hàn Sâm tia mắt đến cửa, trùng hợp ở cửa KFC một bàn tay trắng nõn đẩy cửa vào, một chàng trai với một đồ vest lịch lãm, cà vạt chỉnh chu rất đẹp trai đẩy cửa mở ra nhưng không bước vào như đợi ai đó, hành động lịch sự thu hút mọi ánh nhìn.
Hàn Sâm thả miếng gà đang cầm xuống, trong miệng chỉ còn gậm một cây xương khiến má phính lên, cao hứng bạo dạng đoán người bước vào sẽ là một tiểu mỹ thụ vô cùng xinh đẹp..... nhưng người bước vào lại là một bà lão. Cây xương trong miệng Hàn Sâm rơi xuống. Lòng không khỏi thầm than.
"đúng là không hy vọng sẽ không có thất vọng"
Hàn Sâm cầm một miếng gà khác lên ăn chăm chú quyết không để ý thêm điều gì khác nữa. Đột nhiên không gian ồn ào vang lên tiếng giày cao gót giòn tan vốn không nên thuộc về cửa tiệm KFC, tiếng giày đó kéo dài được một lúc khi đến bên tai Hàn Sâm thì dừng lại, có lẽ là ngay bên cạnh vai Hàn Sâm. Hàn Sâm rút kinh nghiện không hy vọng nữa, tưởng chủ nhân đôi giày chỉ là tùy ý dừng lại nên vẫn ăn tiếp.
Mãi tiếng bước chân chưa vang lên thêm, Hàn Sâm còn có cảm giác bị nhìn chằm chằm, đồ ăn nằm ngay bên môi Hàn Sâm cũng không ăn thoải mái nổi, khi tâm tình bắt đầu bị làm xấu Hàn Sâm quyết ngẩn đầu lên nhìn xem. Một cô gái rất xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, nước da trắng nõn thân hình lại cao. Tóc được buộc lên thành đuôi ngựa, tăng thêm sự năng động, cô gái đó đang nhìn Hàn Sâm chằm chằm như muốn hỏi " Cậu ăn có ngon không".
Hàn Sâm nhìn cô gái này 2 giây, sau khi hoàng hồn lại Hàn Sâm dùng tay chộp lấy phần gà của mình chạy thục mạng ra khỏi cửa hàng KFC.
Cô ta là quản lí của cậu......!!!!
Mụ la sát đến rồi, chạy!!!
Hàn Sâm vừa gặp cô là chạy, cô cũng không nể tình gì đuổi theo.
" Hàn Sâm anh đứng lại cho tôi, tôi giúp anh chuẩn bị họp đồng, anh lại ngồi đây ăn gà!!!!"
Hàn Sâm vừa chạy vừa gặm gà trên phố đông người, cố gắng rẽ hướng liên tục để bỏ cô gái ấy lại nhưng dáng người cùng nhan sắc quá bất mắt, Hàn Sâm không thể nào trốn nổi.
Ánh mắt của người ngoài không ngừng dán vào hai người, ai cũng tấm tắc khen hai người là một cặp đẹp đôi trai anh tuấn, gái thì xinh đẹp, cặp đôi còn rất hạnh phúc, yêu đời đùa giỡn đuổi nhau trên phố. Không ai biết Hàn Sâm với cô gái phía sau vốn dĩ không phải một đôi, càng không phải đang đùa giỡn mà Hàn Sâm đang bị một thứ nguy hiểm cấp quốc gia đuổi theo, rõ ràng trên mặt Hàn Sâm không có một chút vui vẻ hớn hở gì giống giỡn, sắc mặt còn xanh lè đáng sợ mà bị nhận nhầm là đang đùa. Hàn Sâm cũng không biết khác nhau màu mắt có khác biệt về thị giác hay cách nhìn nhận không.
Chạy đến một khuất ngã rẻ Hàn Sâm mới phát hiện con hẻm này là ngõ cụt, Hàn Sâm ngừng lại hoảng loạn sờ túi tìm điện thoại.
" Không được rồi không được rồi!!!"
" Điện thoại điện thoại, điện thoại tôi đâu, chẳng phải lúc nãy còn có sao"
" Không được ...không được phải tìm thật nhanh"
Lục đông lục tây lục khắp người Hàn Sâm cũng không nhìn thấy điện thoại đâu.
" Không được rồi!!! Đoạn rượt đuổi này quá lãng mạn, cần ghi chép lại làm tư liệu viết truyện ngay!!!"
Đột nhiên Hàn Sâm quên mình bị rượt, đứng một chỗ hưng phấn muốn tìm điện thoại, nhưng mãi Hàn Sâm không tìm được điện thoại đâu cả.
Do Hàn Sâm lề mà lề mề nên cô quản lý kia cuối cùng đã đuổi đến.
" Hàn Sâm cậu đừng hòng chạy nữa, tối nay về ngoan ngoãn đăng truyện cho tôi!!"
" Hàn...ể người đâu?"
Quản lí ngơ ngác nhìn Hàn Sâm vừa rẻ vào ngõ chút lại biến mất không dấu vết.
" Mình hoa mắt sao, khi nãy còn nghe tiếng mà"
" Sao phải chạy chứ.... nếu mệt quá đi ăn thì lôi tôi theo cùng cũng được mà, đồ keo kiệt!"
Mắng thì mắng nhưng cô quản lí vẫn lo lắng đi xung quanh vừa gọi vừa tìm Hàn Sâm.
Updated 43 Episodes
Comments
Vĩnh Kỷ Thế Vũ
ê!,tác giả có thanh xuân đâu
2022-10-09
0
Tui Là [Lam۰۪۪۫۫]
mới vô mà hay quá đi
2021-11-28
0