KHẮC CỐT GHI TÂM.
Ánh tịch dương dần ngã về tây. Chỉ còn sót lại vài ánh vàng le lói.
Bóng người đàn ông đứng ngược sóng. Bờ vai rộng, săn chắc lấp ló sau chiếc áo phông trắng.
Nguyệt Đan hít thở không thông. Trái tim cô như muốn nhảy tung ra ngoài. Cô đi về phía anh. Cách khoảng ba bước chân, Nguyệt Đan dừng lại.
Người đàn ông như biết cô đến. Anh ta nhàn nhã quay ngược lại nhìn cô.
"Lại đây!" Đứng xa như vậy làm gì. Bộ anh có thể ăn thịt được cô ta chắc.
Nguyệt Đan vẫn đứng đó. Cô mỉm cười: "Anh Hàn gặp tôi có chuyện gì?" Cô không tin anh ta gọi cô ra đây để hóng gió.
Hàn Dạ lặng lẽ quan sát người con gái. Chiếc váy màu vàng nhạt ôm sát tôn ba vòng hoàn hảo. Mái tóc đen buông dài bay theo gió biển để lộ vầng trán đầy đặn, sáng bóng. Khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay. Đôi mắt to đen đang nhìn anh không chớp.
"Cô đang sợ tôi à?" Thấy cô cứ nhìn chằm chằm như canh chừng anh. Hàn Dạ hỏi.
Nguyệt Đan phì cười: "Sao tôi phải sợ anh?"
"Câu này là tôi hỏi cô mới đúng!" Hàn Dạ bước lại gần. Anh có cảm giác mỗi lần gặp, cô đều đề phòng anh. Anh muốn biết vì sao như vậy?
Nguyệt Đan lùi ra sau một bước. Anh ta cứ sáp lại gần như thế, cô cảm thấy bất an. Người đàn ông này có gương mặt rất giống Lâm Hạo nhưng... Lâm Hạo của cô...
Bước sang giữa tháng Chín, đất trời như gợi nhớ, gợi thương nên mưa thường rả rích. Từng giọt, từng giọt rơi lắt rắc như tiếng nỉ non của cô thiếu nữ vỡ mộng ban đầu.
Trong không gian đã chớm hơi se lạnh.Tiết trời bước vào cuối thu. Mùa đông lạnh đã về ngang cửa.
Nguyệt Đan thắp nén hương bên mộ phần Lâm Hạo. Nhìn di ảnh của anh, cô bỗng khóc nghẹn ngào.
Khói hương làm Nguyệt Đan không còn nhìn rõ gương mặt anh hay bởi nước mắt làm nhòa đi tất cả.
Cô đưa tay xua đi lớp khói màu trắng đục. Lau vội nước mắt để được nhìn anh rõ hơn. Nguyệt Đan sợ Lâm Hạo không nhìn thấy cô sẽ hờn dỗi quay đi. Bỏ cô ở lại một mình bơ vơ,lạc lõng.
Trong giờ phút này, Nguyệt Đan thầm ước: Giá được quay về thuở hai đứa bên nhau.
Mười năm trước.
"Nguyệt Đan mau dậy đi!"
Cô choàng tỉnh giấc bởi tiếng quát to của ai đó. Nhìn bộ dạng như mộng du của Nguyệt Đan, Lâm Hạo tiện tay giật luôn chiếc chăn ấm rồi xách cổ áo cô lôi thẳng xuống giường.
Đến nỗi này thì còn ngủ méo gì. Nguyệt Đan bực mình, há miệng ngoạm ngay vào bắp tay kẻ ngông cuồng nghiến mạnh. Phải công nhận, răng của cô qua nhiều lần cắn anh đã được luyện đến mức thượng thừa: Cắn đâu thủng đó.
Chẳng mấy giây, Nguyệt Đan cảm nhận sức mạnh ở cổ được buôn lỏng ra. Cô đã dễ thở hơn nhiều.
"Nói! Mới sáng sớm anh qua đây làm gì?" Vừa nói cô vừa chống tay uy hiếp anh.
Lâm Hạo suýt xoa thổi phù phù vào nơi vừa bị đóng mấy con dấu. Anh lí nhí: "Em ác thật đấy!"
"Ác sao?" Cô vênh mặt về phía anh.
"Đây em xem, cả bàn tay này biết bao nhiêu là sẹo!" Anh đưa bàn tay in hình mấy cái răng đến trước mặt cô.
Nguyệt Đan giã vờ nhìn vào rồi khẽ nhún vai, nói: "Mắt em viễn có thấy gì đâu."
"Em thật là ..."
Liếc nhìn bản mặt như oán phụ của Lâm Hạo. Nguyệt Đan hơi áy náy. Cô vội choàng tay lên cổ anh nhỏ nhẹ:
"Ai bảo anh đẹp trai. Nên em phải đóng dấu chủ quyền thôi. Mai mốt anh vào đại học sẽ không có cô nào dám dòm ngó lung tung." Nguyệt Đan mỉm cười thật tươi và nháy mắt với anh một cái.
Thấy nụ cười như hoa như ngọc trên đôi môi anh đào quyến rũ. Ánh mắt Lâm Hạo tối đen lại. Anh dịu dàng nhìn cô âu yếm : "Thôi đi cô nương. Tôi không biết ý đồ của cô chắc. Mau đi làm vệ sinh đê...ê."
Anh khẽ đẩy cô. Nguyệt Đan buông tay liếc xéo Lâm Hạo.
"Vệ sinh cái gì! Còn sớm ngủ tiếp đây. Bái bai không tiễn." Nói xong, cô quay lưng về phòng .
Lâm Hạo thấy vậy vội cầm lấy tay cô: "Đừng ngủ nữa, nhanh đi với anh không nắng lên đó!"
Mắt Nguyệt Đan bỗng sáng lên: "Đi rừng hả!"
Lâm Hạo khẽ cốc nhẹ vào trán cô . Anh dịu giọng : "Ừ! May mà em còn nhớ. Nhanh lên đi!"
"Ok anh! Năm phút có mặt!"
Nguyệt Đan nghiêm chân chào anh theo kiểu nhà binh rồi chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Năm phút sau. Nguyệt Đan hớt ha hớt hải vừa chạy vừa vơ lấy đôi giày thể thao ở bậc cửa. Cô biến nhanh như làn gió ra cổng.
Mẹ cô ở dưới bếp thấy vậy gọi với theo: "Nguyệt Đan, con đi đâu đấy! Xôi chín rồi con ăn xong hãy đi !"
Nguyệt Đan khom lưng mang vội đôi giày. Cô lò cò chạy ngược vào trong. Lúc đi ngang qua vườn chuối, cô với tay xé toạt một mảng lá chuối to.
Cô chạy nhanh xuống bếp. Trút vội đĩa xôi nếp hương đồ với đỗ đen thơm phức vào lá chuối. Nhanh tay cuộn lại nói với mẹ: "Con ăn xong rồi. Con đi công việc đây. Trưa mẹ đừng chờ cơm nhé!"
"Thế con đi đâu!" Mẹ cô không yên tâm.
"Con đi rừng với anh Hạo."
"Nhớ cẩn thận đấy!"
Bà Lê nhìn theo bóng con gái khẽ thở dài, ảo não. Không biết có phải mấy bà mụ đã tạo nhầm giới tính của con bé hay không. Mà con gái nhà người ta thì yểu điệu thục nữ. Còn con gái của bà chỉ thích leo trèo, bắt chim, bắt cá.
Cái xóm nhỏ ven núi này, ở đâu có sông, có suối. Khu rừng nào có mấy loại chim. Nó đều biết hết.
Nhiều khi bà nghĩ, có phải suốt ngày nó bám theo thằng Hạo nên mới như vậy không? Nhưng nghĩ đi rồi bà cũng nghĩ lại. Bà làm sao trách lũ trẻ được. Hai nhà sống kề nhau. Bà xem mẹ thằng Hạo như chị em gái của mình.
Cô Bình ( mẹ thằng bé) không phải người dân xóm này. Bà cũng không biết cô ấy từ đâu đến. Chỉ biết rằng, vào một đêm mưa gió, ngôi nhà má Tám bỏ không từ khi bà qua đời đã có người dọn đến ở.
Là một cô gái tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi rất xinh đẹp. Chỉ có đôi mắt là đượm vẻ buồn. Đằng sau, đôi mắt màu nâu đậm quyến rũ như ẩn dấu cả một đời người bất hạnh.
Cô ấy có mang. Cơ thể lại gầy gò, yếu ớt nên thường hay đau bệnh. Bà con xa không bằng láng giềng gần, bà Lê đương nhiên trở thành người thân gần gũi duy nhất của cô Bình.
Cảm thương thân phận cùng là phụ nữ, bà tận tình chăm sóc, yêu thương. Ngày cô ấy chuyển dạ, hạ sinh thằng Hạo cũng là bà đưa đi. Và chăm sóc cho cả mẹ lẫn con.
Bà Lê thầm nghĩ, mới đó mà đã mười mấy năm rồi. Thời gian như con thoi, vùi lấp bao thăng trầm của đời người nhưng cũng dệt thêm nhiều ước mơ cho hai đứa trẻ...
Nguyệt Đan ra đến đầu ngõ. Nhìn trái, nhìn phải không thấy xe đâu. Chỉ có Lâm Hạo đang lúi cúi trải đống rơm khô ra sàn chiếc xe bò ở đàng ngõ.
Cô càu nhàu: "Hối người ta không kịp chải tóc còn mình thì lề mà lề mề..."
Nghe tiếng cô, Lâm Hạo ngẩng lên: "Em xong rồi à? Đúng là con nhà binh có khác. Vậy mình đi thôi!"
"Anh đùa em đấy hả?" Cô chống tay, hất cằm về phía anh: "Đi bằng gì?"
Lâm Hạo trải nốt tấm liếp tre lên chỗ rơm đã được phủ kín. Anh ngước mặt, nháy mắt với cô.
Nguyệt Đan tinh mắt bắt gặp ngón trỏ của anh đang cắm xuống phía dưới. Cô hét lên: "Bằng xe bò á!"
Anh nhún vai, mỉm cười tán thưởng: "Em thật hiểu ý anh."
Nguyệt Đan đi về phía anh. Cô nhảy phóc lên tấm liếp, than thở: "Như thế này thì chắc ba trăm sáu mươi lăm ngày mới tới."
Nhìn bộ dạng của cô,Lâm Hạo phì cười: "Bậy nào! Đừng xem thường con Hổ Vằn (tên anh đặt cho bò của mình). Nó đi nhanh lắm đấy! "
"Em biết rồi . Nhanh hơn cụ tổ Rùa của nó đấy. Gớm, bò thì gọi là bò. Còn bày trò Hổ Vằn với Hổ vẹo! "
Cô bực bội ném cái nón lưỡi trai vào anh. Ngồi mạnh xuống, mở cuốn lá chuối chia đôi chỗ xôi đậu đưa anh một phần.
"Nè, ăn đi! Chút nữa thằng cháu cụ rùa có bãi công. Anh ăn còn có sức mà cõng em về."
Lâm Hạo cầm chỗ xôi cô ném qua, mỉm cười cho vào miệng. Hơi đâu mà lí sự cùn với cô cho đầu óc căng thẳng. Kinh nghiệm bao năm cho anh biết. Từ khi cô biết nói, anh không có cửa để thắng cô trong mọi tình huống. Cứ vui cho đời nó đẹp..
Nghĩ như vậy nhưng để con nhỏ không vui cũng tội, anh bèn nói: "Xôi em đồ à? Ngon lắm!" Nói xong
anh liếc xéo về người nào đó.
Không nghe anh nói thì thôi. Nghe rồi lại bực mình: "Anh lại thèm ăn cắn phải không?"
Nguyệt Đan thừa biết, anh nói vậy là để cô vui. Chứ cô mà biết nấu với nướng cái gì. Nghĩ cũng tức: "Xe đâu mà anh không đi? Đừng nói với em là anh không còn tiền đổ xăng nữa nhé!"
Cô đắc thắng nhìn anh như Cristoforo Colombo phát hiện ra Châu Mỹ. Anh nhìn dáng vẻ đó đúng là bất lực. Nghĩ anh nghèo đến thế cơ à? Cái con nhóc này, đáng cốc cho cái. Anh đưa ngón tay về trán cô, quyết tâm hạ thủ không lưu tình một lần. Nhưng nhìn vầng trán trơn bóng, trắng mỏng manh, thấy rõ từng mạch máu nhỏ của cô. Anh lại rút tay về.
Lâm Hạo nhai nốt chỗ xôi còn trong lá, buông nhẹ một câu: "Xe máy chiều chở củi. Thế em ngồi đâu? Xế!...Ngồi đàng hoàng vào, anh cho Hổ Vằn đi đây. Nắng lên bây giờ!"
Anh giật nhẹ dây cương. Con Hổ Vằn nhận được lệnh xuất hành của chủ, ngoan ngoãn cất bước.
Anh nói đúng, nó đi nhanh thật. Nguyệt Đan còn bận ăn nên mất thăng bằng đầu đập vào khung xe.
Còn năm xentimet. Cô nhắm mắt. Ủa sao không thấy đau gì nhỉ? Cô mở mắt. Hoảng hốt thấy gương mặt phóng to của Lâm Hạo đang nhìn mình chăm chú.
Cô liền ngồi thẳng lưng. Nhe răng cười vô hại...Thì ra anh đã chòm tới đỡ cho cô. Hèn chi...
Updated 103 Episodes
Comments
Lùn
Nhìn vầng trán của chị sao mà anh nỡ được. Anh mà nỡ là anh sẽ bị cắn như chơi
2024-07-30
0
Lùn
Con người của chị thật là làm em bất ngờ, đến anh Hạo mà còn phải chịu thua chị thì chắc mẹ chị cũng ko phải dạng vừa mới nuôi dưỡng được chị
2024-07-30
0
Lùn
Wèo, thì ra là chị cũng ko phải dạng vừa
2024-07-30
0