Ác Ma Biết Yêu
Ma Vực hai ngàn năm trước là một vùng đất tan hoang do vô
vàn vết tích đánh nhau tranh chấp để lại.
Những khu rừng xanh tươi trước đó giờ đây chỉ còn là một mảng
thiêu rụi cháy nát, những hàng cây cổ thụ cao chọc trời đổ rạp, linh thú chết gần
hết, huyết chảy thành tuyền, dòng sông đục ngầu mang theo hương vị tanh thối của
xác chết đang tiêu huỷ dần.
Ma Vực hai ngàn năm sau
Vị Ma Vương đầu tiên của Ma Vực trỗi dậy sau hai ngàn năm
yên giấc, trời đất như tái sinh, cây cối cùng các sinh linh tranh nhau sống lại,
dòng sông đen tuyền được gọt rửa hoá thành dòng nước trong suốt tinh khiết,
linh thú bay lượn trên khắp mặt đất, khí tức hào quang sự sống lượn lờ không
thôi.
Những yêu tộc đầu tiên vì sự tái sinh này mà trỗi dậy, gồm
có thuỷ yêu, thổ yêu, thiên yêu và hoả yêu, chúng sinh sôi nảy nở khắp mặt đất
thành một vương quốc mang tên Ma Vực.
Cuộc sống của yêu tộc từ khi Ma Vương thức giấc ai nấy đều
an nhàn hưởng thụ, chúng sinh thái bình không bận lo nghĩ, mặt đất sinh trưởng,
ánh mặt trời lần đầu tiên chiếu sáng trên khắp Ma Vực sâu thẳm sau hai ngàn năm
này.
Hiện tại.
Trên con đường nhộn nhịp chen lẫn ồn ào vài tiếng cười, tiếng
nói của đám tiểu yêu đang vui đùa với nhau, Ma Vương đôi mắt lạnh lùng mà vô cảm
thờ thững bước đi.
Trước đây các yêu sống trên Ma Vực chưa từng nhìn thấy Ma
Vương bao giờ nên không ai nhận ra nữ yêu này chính là Ma Vương.
Mái tóc dài đen nhánh, sợi nào sợi ấy thướt tha mượt mà như
dòng suối, đằng sau mái tóc còn lộ ra hai cái tai nhọn hoắt, làn da trắng mịn
như tuyết, chỉ tiếc trên khuôn mặt diễm lệ ấy lại là một đôi mắt vô cảm tới
đáng thương.
Bỗng dưng một đám tiểu yêu từ đâu đua chạy tới ngang qua đôi
mắt vô hồn ấy, hình ảnh xiên kẹo hồ lô vừa lọt vào tầm mắt bất ngờ khiến hàng
mi cong vút kia động đậy, đôi mắt thẫn thờ liền sáng lên như đang nhớ lại chuyện
gì đó.
Quá Khứ
Sau khi chấn hưng Ma Vực, Nữ Ma Vương đầu tiên của Ma Vực
tên Tôn Diễm Lệ đang đi dạo trong rừng thì vô tình gặp một nam yêu nằm nửa chết
nửa sống trên con đường sỏi đá phía trước, nàng lập tức chạy tới bên cạnh chàng
thiếu niên, cúi xuống nâng chàng lên lay lay gọi dậy.
“ Công tử, công tử ”.
Nam yêu nằm đó vẫn không có chút động tĩnh gì, Tôn Diễm Lệ
chỉ đành mạo phạm mang chàng quay về Vương Điện trị thương.
Qua hai ngày sau chàng tỉnh lại, đôi mắt mơ hồ nhìn lên trần
nhà bằng đá cẩm thạch nhẵn mịn sáng bóng, cả thân thể đều được băng bó cẩn thận
bằng lá thuốc, những vết thương sâu đang dần khép miệng lại.
Đây là đâu ? Sao ta lại ở đây ?
Tên nam yêu kia vô thức ngồi dậy, những vết thương trên người
chưa kịp khép lại liền rách ra, chàng đã đớn khẽ kêu lên một tiếng ôm miệng vết
thương đang dần rỉ máu của mình.
Vừa lúc đó cánh cửa bên ngoài chậm rãi mở, một nữ yêu mập mạp
ôm thau nước bước vào, đôi mắt hơi chớp chớp nhìn chàng, bỗng dưng cô ta vui mừng
cười lên đặt thau nước xuống vội chạy ra ngoài.
Chàng chưa kịp định hình được chuyện gì, hơi ngớ người nhìn
bóng dáng nữ yêu đó lật đật chạy mất, một lúc sau nàng ta quay lại, bên cạnh
còn kéo theo một nữ yêu khác.
Nữ yêu mà nàng ta dắt theo vóc dáng khác hẳn với vẻ mập mạp
kia, đôi mắt phượng sắc bén, mái tóc dài mượt mà, bờ môi hồng đào căng mọng nước,
khắp thân thể toả ra linh khí, trông nàng diễm lệ tới mức còn tưởng là tiên nữ
giáng trần.
Tôn Diễm Lệ yêu kiều bước lại gần chàng, từng bước đi bộ y
phục mỏng manh của nàng sóng sánh theo gió, thoáng chút mang nét hài hoà với
vóc dáng mềm mại của nàng.
“ Ngươi tỉnh rồi ? ”.
Nàng cẩn thận ngồi xuống bên cạnh giường chàng, trên tay cầm
vài lá thuốc, ân cần hỏi.
Nam yêu thấy nàng chủ động tiến gần mình hỏi thì lập tức ngượng
ngùng cúi xuống cười nhạt đáp:
“ Ta chỉ vừa mới tỉnh lại, thật bất ngờ suốt thời gian qua
là do cô nương đây chăm sóc, không biết có được vinh dự biết danh xưng của cô
nương không ? ”.
“ Ta là Ma Vương, danh xưng Tôn Diễm Lệ ”.
Nàng thẳng thắn trả lời cả thân phận của mình khiến nam yêu
kia vừa nghe xong lập tức trợn tròn hai mắt, chàng run rẩy như không dám tin
vào mắt mình, chỉ tay ra phía trước lắp bắp nói:
“ Nàng…nàng chính là Ma Vương ? ”.
“ Ừm ”.
Tôn Diễm Lệ nhẹ nhàng gật đầu rồi nói tiếp:
“ Ta chính là Ma Vương, vậy còn công tử là ai ? Tại sao lại
ôm thương tích nặng nề như vậy nằm trong rừng ? ”.
Nam yêu không dám nhìn thẳng mắt nàng, luống cuống thành thật
trả lời:
“ Ta…ta là con trai út yêu tộc Khương, Khương Diệp Nhất Phàm,
trong làng ta vài hôm trước xuất hiện một tên xà yêu đã thành tinh, nó rất hung
dự, nghênh ngang bò vào thôn làng càn quét sạch các ngôi nhà, yêu tộc ta cũng
không thoát nạn, bị nó chết giết hết, ta may mắn trốn thoát được vào rừng nhưng
cũng không tránh khỏi bị thương, chạy trốn những ba ngày vì lo tên xà yêu đó đuổi
theo tới ngất lúc nào không biết, đến khi tỉnh lại đã thấy nằm trên giường của
cô….à Vương đây rồi ”.
“ Ồ, ta chưa nghe nói chuyện này bao giờ ? Vậy bây giờ ngôi
làng đó ra sao rồi ? ”.
Khương Diệp Nhất Phàm cúi đầu với vẻ đau xót lắc nhẹ:
“ Ta không biết, nhưng lúc ta trốn thoát được thì các yêu
trong làng đã chết gần hết rồi ”.
“ Vậy tên yêu đó vẫn đang ở trong làng ngươi à ? ”.
“ Đúng ”.
Chàng gật khẽ đầu.
Tôn Diễm Lệ ngôi bên cạnh đã nắm bắt được toàn bộ câu chuyện,
không hỏi gì nhiều nữa, nàng cẩn thận gỡ từng lá thuốc cũ trên người chàng xuống,
sau đó lau rửa vết thương thay thuốc mới.
“ Công tử, chàng ở đây nghỉ ngơi cho khoẻ, tên yêu đó cứ để
đấy ta lo ”.
“ Khoan, khoan đã ”.
Nàng chưa kịp đứng dậy đã bị Khương Diệp Nhất Phàm cản lại.
“ Sao vậy ? ”.
Tôn Diễm Lệ nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt phượng nhìn chàng
với vẻ khó hiểu.
Khương Diệp Nhất Phàm không kịp định hình, nhìn sắc đẹp
khuynh quốc khuynh thành của nàng bỗng chốc xiêu đảo, chàng vội quay mặt sang
chỗ khác, ấp úng nói:
“ Tên yêu đó đã thành tinh, rất mạnh, chờ ta hồi phục sức
khoẻ ta sẽ tự quay lại xử lý con yêu đó trả thù cho tộc, nàng là Ma Vương, vẫn
không nên quản mấy chuyện này của chúng yêu thì hơn ”.
“ Hả ? ”.
Nghe chàng nói xong Tôn Diễm Lệ càng khó hiểu cúi đầu thấp
xuống nhìn chàng, mong chàng có thể nói rõ hơn một chút.
“ Ý…ý ta là, chuyện của ta, vẫn nên để ta tự giải quyết thì
hơn, nàng là nữ yêu, vẫn không nên bận tâm mấy chuyện này thì hơn ”.
Khương Diệp Nhất Phàm đã tránh lại càng gặp, bị nàng áp sát
mặt như vậy lại càng thêm luống cuống.
“ Khục ”.
Tôn Diễm Lệ bỗng chốc bật cười.
“ Công tử, chàng biết ta là ai không mà còn lo cho ta vậy,
ta chính là Ma Vương của Ma Vực này, sức mạnh ta đứng đầu Ma Vực, chàng còn phải
lo gì nữa chứ ? ”.
Nàng cười lên, nụ cười thanh khiết, khoé môi cong vút cười mỉm,
ánh mắt trong veo trông thật động lòng người, lần đầu tiên trong đời chàng gặp
một nữ yêu xinh đẹp như vậy, phải nói là Tuyệt Sắc Giai Nhân, càng nhìn nàng,
Khương Diệp Nhất Phàm càng ngượng, chỉ dám ngoảnh mắt đi chứ không dám đối diện.
“ Thôi được rồi, chờ chàng tỉnh lại chàng đưa ta tới đó, ta
cùng chàng giải quyết tên yêu, như vậy sẽ không phải lo rồi đúng không ? ”.
Tôn Diễm Lệ đứng dậy, cười nhẹ nhàng quay người đi về phía
cánh cửa, nữ yêu mập mạp đi sau nàng kia hiểu ý đứng bên cạnh cầm thau nước ấm
mang đi chạy theo nàng, trước khi đi nàng cũng không quên quay lại dặn dò:
“ Công tử nhớ nghỉ ngơi cho tốt, chờ ngày khôi phục sức khoẻ
cùng ta lên đường ”.
Nàng nói xong vị yêu nữ đi phía sau nàng liền khép cánh cửa
lại cùng nàng rời đi, bỏ lại một mình chàng trong căn phòng cẩm thạch mỹ lệ.
Lần đầu tiên gặp nàng, nhất kiến chung tình, vẻ đẹp nàng thật
không biết dùng gì để có thể so sánh được, một vẻ đẹp diễm lệ, tiên khí ngút trời,
đặt nàng ở Ma Vực này quả thật đáng uổng.
Hai ngày sau khi dưỡng thương dưới ma pháp và linh dược của
Tôn Diễm Lệ Khương Diệp Dĩ Phàm mới hoàn toàn khôi phục thương thế.
Vết thương nặng, linh lực bị tổn hại nghiêm trọng, một khoảng
thời gian tiếp theo chàng vào rừng cùng nàng luyện tập khôi phục linh lực bị tổn
thương.
Nàng rất mạnh, không giống như vẻ bề ngoài dịu dàng của
nàng, đến khi đánh đôi với nàng Khương Diệp Nhất Phàm mới biết, căn bản một đòn
chàng còn không đánh trúng nổi nàng đã bị nàng cho một chưởng gục mấy lần, quả
thật không thể coi thường sức mạnh của Ma Vương.
Tập luyện nhiều ngày với Tôn Diễm lệ chàng càng ngày càng
nuôi mong muốn trở nên mạnh mẽ như nàng, thậm trí là có thể hơn, nhất kiến
chung tình, dù nàng là Ma Vương, nhưng chỉ khi chàng mạnh hơn nàng mới có thể xứng
đáng bên cạnh nàng.
Khương Diệp Nhất Phàm quyết định chàng phải mạnh hơn, mạnh
hơn nữa, tới khi đủ sức bảo vệ Ma Vương thì thôi.
Một tháng, hai tháng trôi qua, mỗi ngày chàng đều cùng Ma
Vương luyện tập, nàng không có ác ý với chàng nên mỗi sáng đều cùng chàng lên
núi, chàng không giống những nam yêu khác ham mê nữ sắc và muốn lợi dụng chức vị
Ma Vương của nàng, chỉ thấy chàng ở bên nàng chỉ với mục đích ngày càng mạnh
hơn.
Hai tháng tập luyện, sức mạnh của Khương Diệp Nhất Phàm tăng
lên đáng kể, chỉ tiếc, đến một sợi tóc của Tôn Diễm Lệ chàng vẫn chưa thể chạm
vào được.
Vài ngày sau tại Vương Điện nghe tin truyền tới rằng con xà
yêu thành tinh kia đã tới phá đám nhiều ngôi làng, lộng hành hiên ngang khắp Ma
Vực như nhà của nó, Ma Vương không nhịn được sự càn quét này lập tức lên đường,
Khương Diệp Nhất Phàm một mực đòi đi theo, hứa sẽ không gây phiền phức.
Con yêu thành tinh ấy hiện đang ở một ngôi làng cách phía
Đông đi khoảng mười dặm, với sức mạnh bây giờ cả hai người đều có thể đến đó
nhanh chóng và dễ dàng, chỉ tiếc trên đoạn đường lại bị mấy sinh vật nhỏ do con
xà yêu kia đẻ ra cản trở.
Những con bạch xà yêu bé tý bằng ngón tay út, thân hình dài
chỉ bằng một gang tay, nhưng tốc độ lại nhanh tuyệt đối.
Không hổ là sinh vật do yêu thành tinh đẻ ra.
Mấy con bạch xà này cũng rất khôn, lượn lách khắp trong tán
lá và bụi rậm khiến cả Khương Diệp Nhất Phàm và Tôn Diễm Lệ đều không thể ra
tay, như vậy sẽ làm kinh động tới các loài yêu thú khác, chỉ đành phóng xuyên
qua bọn chúng rồi tiếp tục tăng tốc về ngôi làng hướng Đông phía trước.
Updated 25 Episodes
Comments