Nguyện!
“Phập”
“Phụt”
Không gian tưởng chừng như bất động ngày lúc này.
Dòng máu đỏ thẩm trong miệng Bồ Quân hộc ra, đôi mắt thất thần nhìn thanh kiếm trong tay Thiên vương quân đâm xuyên người nàng, máu theo đó không ngừng tuôn chảy. Con tim nàng như ngừng đập tại khoảnh khắc đầy đớn đau này, khi người nàng cho rằng sẽ luôn tin tưởng lại đâm một nhát kiếm vô tình lạnh lẽo này.
Đôi mắt khẽ nhắm lại, một giọt lệ đắng cay chạy dọc xuống khuôn mặt mang đầy nổi bâng khuâng rối bời ấy. Bồ Quân khẽ ngã người buông lơi xuống vực thẩm của đáy đại dương bao la kia. Làn tóc đen bay lả lơi, buồn thảm.
“Bồ Quân!”
Bàn tay hắn khẽ siết lại trong khoảng không vô định, ánh mắt hốt hoảng hiện rõ sự giằng xé, đau đớn đan xen lẫn lộn khi đã vụt mất một người mà hắn xem là quan trọng cả quãng đường về sau. Hắn tự hỏi hắn đã làm gì, nhưng lúc này chính hắn là người đâm một nhát kiếm vào người ấy nhưng hắn thật sự không cố tình. Con tim hắn như bị bóp nghẹt, lòng đau thắt lại, đau lắm.
…
Tại đại lộ Hồng Thủy, nước con suối này vô cùng trong veo có thể nhìn thấy những hòn cuội đen dưới đáy và những chỏm hoa san hô đỏ. Đây là con suối này dành cho kẻ tội nhân để trừng phạt, một hình phạt kinh khủng nhất thế gian.
Thiên vương quân bị xiềng xích trói cả tay chân, bốn tên vệ quân lôi hắn tới về phía trước. Hắn giương mắt nhìn xung quanh, nhìn bầu trời xám xịt, mông lung bất định.
“Thiên vương quân ơi là thiên vương quân! Sao lại thành ra như thế này chứ hả?”
Đan Mạch tỏ ra tiếc thay cho một vị tướng quân không sợ trời sợ đất này, cuối cùng bị ái tình dẫn đến kết cục hôm nay. Ngài có thể nhìn thấy sự khổ đau bi thương trong đôi mắt của hắn, nhưng sâu trong ánh mắt đó vẫn còn chút sát khí ẩn hiện, quả thực có chút khó lường.
Và hắn bị đẩy xuống con suối ấy, cực hình bắt đầu diễn ra. Nước suối này khiến da thịt hắn bỏng rát không thể tả thêm những tia chớp đánh vào người, bốn tên vệ quân thi triển thuật linh rút bỏ một nửa linh lực và viên thạch anh đen hộ mệnh của ngài ra khỏi cơ thể, khiến hắn chịu đau đớn thấu tân mây xanh không khác gì rút gân cắt động mạch máu cả.
Trong lúc Thiên vương quân chịu hình phạt đến gục ngã thì bất ngờ có kẻ nào đó từ đâu xuất hiện trong bộ y phục xanh đen vung kiếm chém một nhát lên dung nhan của hắn, hắn đưa tay ôm lấy gương mặt mình mà quặn quại khó nhằn, máu theo đó chảy ròng rã.
…
San giật mình bật người tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mồ hôi thấm đẫm trên trán. Hắn khẽ đưa tay sờ lấy cái mặt nạ máu của mình mà trong lòng hiện rõ nổi căm phẫn, cơ thể như bủn rủn cả ra. Thật sự cơn ác mộng đó mơ hồ đến chân thật.
Khẽ chống tay đứng dậy dưới gốc cây bất tử Nguyệt Linh nghìn năm tuổi trơ trọi giữa quảng trường rộng lớn, San đặt hòn cuội đen xuống chồng đá chất cao lặng người ngước nhìn lên tán cây chưa một lần ra hoa trong xa xăm vô định, khẽ buông lời thì thầm:
“Nơi đầy thắm đẫm bao nhiêu máu tanh vậy mà ngươi vẫn sừng sững như thế, liệu lời ước nguyện của ta, ngươi có thể thực hiện?”
“Ước nguyện gì đây hả Quỷ vương?”
Giọng nói đầy sự cao ngạo cất lên từ Đan Mạch - vị thần cai quản yên bình nơi đây, hắn có một tướng mạo cao lãnh với mái tóc trắng toát trong bộ trang phục trắng nốt. Điệu cười hở răng khểnh trông vô cùng có duyên, ngồi vắt chéo chân dưới gốc cây ăn táo một cách ngon lành.
San luôn giữ trạng thái mặt lạnh vốn có, chỉ buông một câu phũ phàng:
“Không đến lượt ngươi biết!”
“Nói đi, để ta bắt thang lên hỏi cõi trời thực hiện cho ngươi!”
Đan Mạch buông giọng đùa với cái điệu cười không lẫn vào đâu, sau đó chợt tắt câm rùng mình khi ánh nhìn đáng sợ sắc bén của San dành cho hắn. Giờ nhìn dáng vẻ cao ngạo của một Thiên vương quân lừng lẫy năm xưa khiến hắn nhớ lại cảnh trừng phạt của ngài ta ở đại lộ Hồng Thủy mà rụng rời cả tay chân, tàn nhẫn nặng nề. Hắn có thể cảm nhận được nổi đau xé xác vào da thịt mà vị tướng quân này gánh chịu đau đớn đến nhường nào, ấy vậy mà không một tiếng hét than nào phát ra cả.
Từ một Thiên vương quân khiến thiên giới âm phủ đều kính nể, vì chống đối thiên giới gây cuộc chiến đổ máu sát hại hàng vạn quân binh nên bị coi là tội nhân đại nghịch bất đạo, bị đày chuyển thế làm Quỷ vương cô lập cai quản địa ngục ở rừng Ô Mộng Bất Tuyệt 4000 năm, bị yểm chú yêu linh không được nảy sinh ái tình nếu không sẽ khiến trái tim rỉ máu trong đau đớn tột cùng hơn cái chết. Quỷ vương, một kẻ vô cảm nhưng không độc ác. Ngài ta cũng được xem là một vị thần của cái chết.
Hắn đã chứng kiến mùa này qua tháng nọ, từ xuân hoa nở rộ đến tuyết rơi trắng bạc đầu nhìn ngài ta chống chọi sự trừng phạt 1000 năm khủng khiếp trần gian kia, mà chỉ biết ngồi đếm ngày cho mau qua.
“Ôi tấm thân kia đầy rẫy vết sẹo đau đớn, thôi không nghĩ nữa!” Đan Mạch xua tay xoa tan cái thứ bồng bông trong đầu vừa rồi, khẽ đứng dậy đi lại gần đứng bên cạnh Vô Quy bảo:
“Muốn biết làm cách nào để cái cây già cỗi này nở hoa phải không?”
San nghiêng đầu sang nhíu mày nhìn Đan Mạch khi nghe hắn hỏi vậy. Hắn vừa cười ẩn í vừa đi qua đi lại trước mặt San cất giọng đùa:
“Quỷ vương như ngài làm sao khiến cái cây hoa đẹp nhất trần gian này nở hoa được, khi trái tim ngài lạnh tanh như tảng băng.”
“Ai bảo ngươi ta muốn nó nở hoa?” San quay qua nhìn Đan Mạch đáp với giọng trầm khàn rồi khẽ vụt ra tiếng thở dài buông câu hờ hững: “Ta chỉ là đang tìm lời hồi đáp!”
“Hơ… hơ…”
Theo phản xạ San bắt lấy cổ tay của nữ nhân đang loạng choạng suýt ngã xuống suối đá giữ lại. Nàng ta xoay người không may cái mạng che mặt bị rơi ra khỏi, tóc đen buông xõa rũ rưỡi, ánh mắt trợn tròn ngạc nhiên hoảng hốt nhìn người đứng trước mặt với hơi thở hổn hển.
Ánh mắt thoáng ngạc nhiên của San nhìn nàng ta.
“Ơ, người này…”
Linh Tú chưa kịp nói hết câu thì bất ngờ một toáng quân xuất hiện làm người dân ở đây nháo nhào loạn xà ngầu, tên thanh niên không để ý chạy ngang qua va ngay Linh Tú hất nguyên thúng bột mì trắng lên người nàng. Làm mặt nàng dính bột trắng toát.
Nàng còn chưa định thần chuyện gì xảy ra thì đám người chạy toán loạn tách sang hai bên làn đường đường. Nàng thì quờ quạng không thấy gì còn San thì đứng bên kia đường tìm kiếm nàng ta nhưng không thấy đâu.
“Sao xui dữ vậy không biết? Chưa được ăn bánh đã bị cho ăn bột mì sống rồi. Đội quân gì dữ dằn thế nhỉ?”
Linh Tú cằn nhằn loay hoay tìm nước hay thứ gì đó để lau đi bột mì dính đầy mặt và trên người. Tìm mãi không ra nên nàng phủi thí đại luôn, nàng khẽ nhíu mày nhìn toán quân đang đi kia, điều chú ý là người nam nhân uy phong trong bộ áo giáp đen. Nàng chợt ôm ngực thoáng giật mình vì vô tình chạm ngay ánh nhìn đầy sát khí ấy.
Ánh mắt sắc lạnh của San nhìn kẻ đi đầu, bỗng nhiên sự căm phẫn bỗng chốc trỗi dậy.
“Kẻ ác bao giờ đầu thai cũng làm kẻ quyền lực hết nhỉ?” Đan Mạch thầm nghĩ khoanh tay trước mặt ngước nhìn dòng người cất lời: “Tên Triều Du ấy với hoàng tử oai phong Tô Chan kia giờ nắm giữa quyền cai trị gần như cả lãnh thổ này đấy ngươi biết không?”
San dường như có cảm giác gì đó sắp diễn ra, có thể điều đó sẽ lặp lại chăng, những con người đó khiến hắn ngờ ngợ giống như đã từng gặp đâu đó rồi thì phải, trong lòng trào dâng sự cồn cào bất ổn, hắn thầm đáp: “Có khi lại phải đối đầu lần nữa rồi!”
“Ngài nói gì vậy? Đối đầu? Định trả thù hay gì? Thôi nha, đổ máu quá nhiều rồi, ngài lãnh sự trừng phạt nặng nề kia đủ rồi, giờ phải sống yên bình thôi. Với lại ngài dù sao cũng là thần không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện trần thế của các đế chế ấy đâu.”
“Trừng phạt gì?”
Thấy ánh mắt sắc lạnh gườm gườm của San nhìn hắn, hắn như cứng họng im re luôn. Hắn lườm nguýp càm ràm: “Người như ngài nhìn cái bản mặt không cũng đủ sợ chớ nói chi việc nói chuyện? Sao mình lại có thể đối diện với con người đáng sợ như hắn được mới hay chứ? Thật khâm phục mình quá đi.”
San lặng thinh không quan tâm tới những gì hắn nói chỉ biết đứng nhìn toán quân diễu hành đi qua, thì một lần nữa hắn nhìn thấy nàng ta đứng bên kia.
Thấy hắn im lặng không nói gì, Đan Mạch thở phắt một cái nhìn hắn bảo:
“Nói chung thì ngài hãy cứ lơ đi mà yên phận tu tâm để phi thăng thành đại quân vương Thần Vũ tộc, hóa giải lời nguyền chỉ nên giải quyết bọn quỷ lộng hành thôi. Ngài đáng ra không nên ở cái chốn trần thế trong cái khu rừng Ô Mộng Bất Tuyệt u tối bị dính sự nguyền rủa kia…”
“Thần Vũ tộc? Ngươi nói nhảm gì vậy?”
San nhíu mày nhìn hắn khi chẳng hiểu hắn đan luyên thuyên nói nhảm cái gì đó, rồi quay người bỏ đi một cách thẳng thừng.
“Ơ này, ngài đi đâu thế…”
Đan Mạch chưa kịp nói hết câu thì hắn đã biến tăm không thấy bóng dáng đâu, đành lắc đầu thở dài ngán ngẩm: “Chắc hắn đã bị xóa hết ký ức nên không nhớ những chuyện xảy ra lúc trước rồi… Ờ mà thôi vậy cũng tốt cho hắn… hắn mà nhớ lại chắc lại đánh sập cả trên trời lẫn dưới đất mất.”
…
Hôm nay là ngày lễ tuần trăng, dưới thị trấn hoa Tam Giác Mạch vô cùng tấp nập rộn ràng. Mọi người nơi đây đều phải suýt xoa bởi cái giá lạnh của mùa đông sắp về.
“Quận chúa của tôi ơi, người mau về thôi, sắp muộn rồi đấy ạ.”
Yến Yến hối thúc lo lắng cho nàng quận chúa khi nhìn hoàng hôn buông xuống vì sợ lỡ chuyến thuyền, một phần ở một nơi lạ lẫm thế này.
Chỉnh lại mạn che mặt, nàng mỉm cười thản nhiên lên tiếng: “Nếu nhỏ sợ thì về trước đi, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Công nhận nơi này vẫn đẹp như vậy, không hổ danh là nơi mỹ cảnh trần gian.”
Nghe quận chúa nói Yến Yến nhíu mày nhìn nàng, giống như quận chúa rất rành về nơi này mặc dù chưa một lần đặt chân bước tới. Yến Yến thắc mắc hỏi:
“Quận chúa, chờ ngày này đã lâu là sao? Còn nữa, nơi này vẫn như vậy? Y như quận chúa biết rõ nơi này lắm vậy, mà từ đó giờ quận chúa có rời khỏi lâu đài Ya Đam đâu.”
“Vậy nhỏ có tin ta nằm mơ thấy viễn cảnh chuyện kiếp trước không?”
Nàng quận chúa đáp với nụ cười mỉm đày bí ẩn rồi tiếp tục sải chân bước đi, nàng cất giọng vô tư tiếp lời:
“Ta phải đi tìm kẻ bất tử trong lời đồn đại thôi. Tên là gì í nhỉ? Nhất thời ta quên mất rồi… Những thân ảnh của hắn ta hiện rõ mồn một trong kí ức của ta. Gương mặt lạnh lẽo sau tấm mặt nạ, đôi mắt hổ phách rất đẹp, tóc xám tro đặc biệt.”
Và dứt lời nàng một mạch chạy đi với nụ cười tươi trên môi làm Yến Yến vội vàng chạy theo không kịp thở. Vô tình nàng khẽ lướt qua hai vị nam thanh ưu tú khi họ đi ngang qua nàng khiến nàng đứng khựng người lại nhìn trong ngẩn ngơ, ánh mắt chú mục nhìn dáng người mặc trang phục đen tuyền đó với tóc màu xám tro, nàng chợt thốt lên:
“Người đó…”
Tim nàng như hẫng đi một nhịp ngay tại khoảnh khắc này, cái cảm giác nhen nhói bức rức trong lòng. Chưa kịp định hình lại cảm xúc thì Yến Yến chạy lại kéo tay nàng lôi đi vừa càu nhàu:
“Mau về thôi quận chúa!”
Nàng cứ thế bị Yến Yến kéo đi nhưng vẫn ngoảnh mặt lại nhìn bóng dáng đó.
Bất giác như có một ma lực gì đó thoáng qua khiến San chợt dừng bước, khẽ quay người lại nhìn giống như mình vừa đi qua một người quen thuộc, ánh mắt nhìn về phía trước một cách mơ hồ vô định.
“Ngài nhìn gì vậy?”
Bấc Bấc nhíu mày nhìn San hỏi. San cười trừ lắc đầu đáp:
“Không có gì!”
“Tại hạ đã tìm được tung tích của Huyết Cổ Thuật, nó nằm ở Hoàng Đạo Giới.”
“Thật may!” San buông hai chữ bình thản khẽ vụt ra tiếng thở dài với vẻ mặt trầm lạnh khi nghe Bấc Bấc nói, hắn lặng im chốc lát tiếp lời: “Sau cùng cũng chỉ có ngươi thật sự còn đồng hành với ta, ta đã phải trả giá quá đắt cho sự bất tử của mình. Bởi lẽ, ta đều chứng kiến những người ta yêu thương nhất đều rời bỏ ta mà đi để lại mình ta gặm nhắm sự thống khổ bất định.”
“Dù sao mọi chuyện cũng đã qua, ngài đừng nên nhớ lại làm gì. Trần đời này đều có luật luân hồi, có lẽ họ bây giờ họ đã là một người nào đó sống một đời hạnh phúc trọn vẹn hơn. Đời người không thiếu chốn gặp nhau, có duyên ắt sẽ gặp lại họ ở một nơi nào đó thôi.”
San không đáp lại chỉ “ừm” một tiếng khẽ đưa tay chạm vào chiếc mặt nạ máu của mình. Suốt ngần ấy năm chẳng biết từ bao giờ hắn phải luôn đeo cái mặt nạ này để che giấu đi diện mạo xấu xí của mình, hắn không muốn ai biết đến sự tồn tại bất tử của hắn trên cõi đời này. Hắn đã quá mỏi mệt, sự bất tử khiến hắn gặp nhiều oan trái.
Con người dường như có một linh cảm khi gặp ai đó, rằng đó chính là người sẽ mãi đi cùng ta trên con đường đời thăm thẳm này. Và chúng ta là lỗi của tạo hóa phải không? Có duyên sẽ đi cùng nhau một đoạn đường duyên phận nào đó... Nhưng nếu như phải chia xa, chúng ta sẽ đi tiếp ở kiếp sau được không?
…
Trở về chốn cung điện Ya Đam xa hoa, Linh Tú đang ngồi chống trầm trước gương để cho cô người hầu nhỏ Yến Yến bên cạnh làm tóc trang điểm lại khuôn mặt trước khi làm đại diện cho lễ hội diện quân tối nay. Nàng sẽ thực hiện nghi thức lễ triệu kiến những thủ lĩnh đứng đầu cho các gia tộc sở hữu đội quân có sức mạnh quyền lực.
Nàng trầm ngâm suy nghĩ nhớ lại cái mặt nạ lẫn ánh mắt người nam thanh niên đó lúc nàng gặp ở cây bất tử. Nàng nhíu mày khẽ đưa tay sờ lấy phía ngực trái của mình, cảm giác nhen nhói khó chịu kiểu gì đấy.
“Hắn giống như người luôn xuất hiện trong giấc mộng của ta, đã vậy giống y chang bức họa ta vẽ nữa chứ? Thật kì lạ!”
“Quận chúa nói gì thế? Nhìn người như kiểu thả hồn trên mây vậy?”
Yến Yến thắc mắc hỏi vừa chải chuốt lại tóc cho Linh Tú.
Linh Tú lắc đầu đáp: “Không có gì! Chỉ là sáng nay ta trốn ra khỏi cung điện dạo chơi thì vô tình gặp được một người gần giống trong bức họa ta vẽ treo trên kia kìa.”
“Người lại bị ảo giác nữa hả? Suốt ngày cứ cái người không có thực kia mà suy mộng ảo tưởng hoài hà… Quận chúa nên nhìn nhận hiện thực đi, hoàng tử Tô Chan mới là chân ái của người đó.”
Yến Yến nói thẳng một mạch không suy nghĩ gì, nhỏ nghĩ sao thì nói vậy thôi. Linh Tú nghe vậy lườm mắt nhìn nhỏ gằn giọng lên:
“Tô Chan cái gì? Chân ái cái con khỉ! Nhỏ dám nói ta ảo tưởng hả, coi chừng cái mạng nhỏ nhoi của nhỏ đó. Đang bực bội đừng chọc quạu ta!”
“Ai dám chọc quạu quận chúa Linh Tú của ta đó!”
Giọng nói trầm ấm cất lên không kém phần uy lực của Tô Chan, khi ngài từ ngoài bước vào đây với dáng vẻ ung dung.
“Hoàng tử Tô Chan!” Yến Yến vội cúi thấp người chào một cách kính cẩn.
“Tô Chan, sao lại tới đây?”
Linh Tú đáp, nhíu mày nhìn Tô Chan với ánh mắt ngạc nhiên.
Yến Yến biết ý nên tự mình rời khỏi đây để không gian riêng tư cho hai người họ nói chuyện với nhau.
Tô Chan mỉm cười đưa tay gõ nhẹ vào trán Linh Tú một cái đáp: “Sao ta không được tới đây!” rồi khẽ đi tới ngồi bên cạnh nàng, vô tình nhìn thấy bức họa một người con trai lạ nên hỏi: “Vẫn còn tư tưởng gặp cái kẻ không tồn tại kia sao?”
“Ừ… thì…” Linh Tú lấp lửng không biết trả lời như thế nào khi Tô Chan hỏi vậy, đã vậy còn nhìn nàng chằm chằm khiến nàng có chút bối rối vội đưa tay đẩy nhẹ vai hắn ra đánh trống lãng: “Này, lúc sáng ở lúc dưới thành, nhìn huynh hành quân trông oai phong và quyền lực lắm đấy. Nhưng mà lúc ấy ánh mắt huynh nhìn ta trông như người xa lạ vậy, kiểu lạnh lùng y như thể không quen biết. Ôi thật là đáng sợ quá đi!”
Linh Tú giả vờ tỏ ra vẻ đáng sợ vừa kiểu trách móc sao Tô Chan lại nhìn mình với ánh mắt lạnh buốt giá băng như người dưng xa lạ, nàng xê dịch khỏi chỗ ngồi như thể né tránh hắn vậy.
Tô Chan thấy vậy chợt bật cười nắm tay Linh Tú kéo sát lại gần mình, khoát tay lên vai nàng và nhìn ghé sát mặt cô làm nàng đứng hình đột ngột trân trân đôi đôi mắt nhìn hắn, hắn cất giọng ôn hòa đáp:
“Thay vì tương tư vị nam nhân không tồn tại kia, sao không tương tư ta đi cho nhanh? Dù sao hai chúng ta cũng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân thiết như vậy mà. Trước sau gì nàng cũng sẽ là vợ của ta thôi, phải không hả Cừu Con của ta?”
“Ai là Cừu Con của huynh chứ?”
Linh Tú hất nhẹ tay Tô Chan ra mà đứng dậy chỉnh chu lại bộ trang phục của mình, khẽ quay người đi chỗ khác. Nàng đặt tay lên ngực mình khẽ thở phào một cái nhẹ nhõm, nàng thầm đáp: “Nín thở gần chết!”
Dẫu biết mối quan hệ thân nhau giữa hai người ai ai trong gia tộc hai bên đều biết, nhưng đối với Linh Tú mà nói thực sự thì nếu mà nói không có tình cảm gì với Tô Chan thì sai, nhưng có thì lại là một thứ tình cảm rất lạ lẫm. Nàng với Tô Chan hiểu nhau đến vậy, hiểu từng thói quen của nhau, hiểu được đối phương đang nghĩ gì khi thậm chí chẳng cần nói ra nhưng vẫn không phải yêu.
Đối với Linh Tú, nàng suy nghĩ thế này, tình yêu đẹp nhất là tình yêu không có bắt đầu, đó chính là thứ tình cảm không rõ ràng. Chúng là thứ tình cảm chẳng được gọi tên, chẳng phải bạn hữu hay người tình, đôi khi chúng lại khiến nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, lúc thì đau khiến nàng đau đớn tột độ.
Tô Chan từ nhỏ đã là tướng mạo khôi ngô tuấn tú, lại còn thông minh khéo nói, tinh thông võ nghệ mang sao chiếu mệnh Thủy vương nên thuật linh rất mạnh không ai sánh bằng. Vì con người hắn quá đỗi tài giỏi và hoàn hảo nên Linh Tú nghĩ chỉ thích hợp làm tình anh em bạn hữu thì hơn.
“Không biết khi nào mới tìm được chân ái của đời mình nữa đây?”
Linh Tú thầm nói với chính mình, khẽ chỉnh lại cái thắt lưng cho gọn. Tô Chan đi lại chỗ nàng, khẽ vuốt nhẹ mái tóc nàng cười bảo:
“Thôi ta đi đây, nhớ cổ vũ cho ta trong trận thi đấu diện quân tối nay đấy.”
“Để xem đã, ai mạnh hơn thì cổ vũ người đó thôi! Ô, cái gì vậy, bỏ tay ra nào, sao tự nhiên ôm chầm thế?”
Linh Tú thốt lớn giọng có đôi chút giật mình khi bất ngờ Tô Chan ôm nàng từ phía sau khiến nàng không kịp phản ứng gì. Nàng càng giẫy giụa thì Tô Chan ôm càng chặt hơn, hắn đáp với giọng nửa đùa nửa thật:
“Nếu ta thắng thì nàng nhất định phải thực hiện cho ta một điều!”
“Thả ta ra đã rồi nói!”
Linh Tú gằn giọng lên nói, dù sao thì nàng cũng đã quá quen với cái trò ôm ấp này của Tô Chan rồi. Nếu không đồng ý thì cứ thế bị ôm không chịu buông.
“Thì đồng ý đi đã.”
Linh Tú đành gật đầu đáp đại cho nhanh:
“Được rồi!”
“Đi cánh đồng hoa túc mạch với ta.”
Tô Chan nghiêng đầu nhìn nàng đáp với ánh mắt chờ đợi câu trả lời.
“Ừ… thì đi…”
…
Updated 36 Episodes
Comments
Sa To Chi( ╹▽╹ )
Bn ơi, bản thu âm của mik khá là k ổn😥do văn bản dài, mà mik đọc hơi ngắc ngứ bn thông cảm nha
2022-03-15
1
Sa To Chi( ╹▽╹ )
Cắt đôi đi bn ơi
2022-03-12
1
Sa To Chi( ╹▽╹ )
Cs khi trog trương lai mik sẽ nhạn thu âm tác phẩm này:> nếu cs, mn ủng hộ mik nhoa:3
2022-03-11
1