Dưới danh nghĩa Ngô lão gia, Ngô Cẩn Huyên được lo học phí đầy đủ cho đến khi cô tốt nghiệp đại học, nhưng khoản tiền này ấy vậy cũng bị người khác cướp mất một nửa.
Nghe thật mỉa mai nhưng đường đường là đại tiểu thư Ngô gia, thiên kim thế gia Ngô Cẩn Huyên sáng đi học, chiều đi làm thêm trang trải học phí, tối về hầu hạ mẹ kế và em gái.
Cuộc sống của cô gần 6 năm nay chẳng khác nào tra tấn. Ngô Việt Bân kể từ sau khi cha mất cũng lăn ra ngã bệnh liệt giường, Ngô gia cứ thế rơi vào tay mẹ con Đường Mẫn Hoa. Dưới mí mắt của bà, Ngô Cẩn Huyên chính là một đứa con hoang, một đứa bẩn thỉu còn hèn hạ hơn đám kẻ hầu người ở nơi này.
Từ năm thứ hai sống ở Ngô gia, Ngô Cẩn Huyên bị ám ảnh tâm lí nặng. Cuộc sống giày vò từng giây từng phút khiến cô liên tục tìm đến cái chết. Cô làm đủ trò để hủy hoại bản thân nhưng đều bị Đường Mẫn Hoa ngăn lại. Bà ta nói đứa như cô không có quyền được chết. Chính vì vậy, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Ngô Châu Sa, Ngô Cẩn Huyên được đưa đi điều trị tâm lí nửa năm trong bệnh viện tâm thần. Mãi cho đến khi bác sĩ nói cô đã bình thường trở lại, không còn tìm đến cái chết nữa, Ngô Cẩn Huyên mới được trả về. Khuynh hướng tâm lí của cô lúc này cũng thay đổi. Cô đúng thật là không muốn chết, nhưng lại sống hết sức vô hình. Cô chấp nhận tất cả mọi thứ mà không đòi hỏi hay cầu xin. Thật ra sâu trong tâm trí, Ngô Cẩn Huyên lúc nào cũng muốn là đứa cháu gái tài giỏi của ông nội, vậy nên cô ngoài mặt cố gắng học hỏi, rèn luyện, tất cả những chuyện còn lại cô đều không có hứng thú.
Nhìn qua thì không ai thấy được sự khác thường, nhưng họ đâu biết rằng Ngô Cẩn Huyên dưới lớp quần áo dài là một cơ thể không lành lặn. Trên người cô chi chít vết sẹo trông rất đáng sợ. Đó là kết quả của những trận đòn roi mà mẹ con Ngô Châu Sa dành cho cô mỗi khi họ lên cơn điên.
Có một lần, sau khi trở về từ viện tâm lí, lúc Ngô Cẩn Huyên 18 tuổi, không may làm bẩn bộ váy yêu thích nhất của Ngô Châu Sa. Kết quả ly trà nóng còn đang đặt trên bàn, cô ta vung tay không thương tiếc ném thẳng vào Ngô Cẩn Huyên. Nước trà nóng bỏng xuyên qua lớp vải của quần áo, thấm lên da cô, bỏng rát. Nhưng điều khiến mọi người không ngờ đến là Ngô Cẩn Huyên mặt không cảm xúc, không khóc cũng chẳng gào. Vì vết thương không được xử lí sạch sẽ kịp thời, phần trước ngực cô chính thức có thêm một vết sẹo xấu xí.
Vào năm Ngô Cẩn Huyên 20 tuổi, lần đầu tiên bước chân vào cánh cửa đại học. Ngày cô nhận được giấy báo đỗ vào một trường danh tiếng là ngày Ngô Châu Sa thi trượt. Tuy hơn Ngô Châu Sa một tuổi nhưng cô đi học chậm so với bạn đồng trang lứa một năm. Sau khi biết cô thi đỗ, Đường Mẫn Hoa đã kéo lê cô, ném vào nhà kho. Bà ta khóa cửa, lớn tiếng gào lên rằng sẽ không cho cô đi học. Ngô Cẩn Huyên bị nhốt nguyên một mùa hè, mãi cho đến một lần ông Ngô Việt Bân đang dưỡng bệnh bỗng vô tình nhớ đến đứa con cả, nói muốn gặp cô. Và sau khi biết cô đỗ trường tốt, ông lần đầu tiên xoa đầu cô, bày ra dáng vẻ tự hào của một người cha ruột. Hành động này trong mắt Ngô Cẩn Huyên chẳng có chút cảm xúc, trái lại cô còn rất mỉa mai. Nhưng dẫu sao nhờ vậy, cô mới được đi học.
Nhưng sự hành hạ của mẹ con họ chưa dừng lại ở đó. Có một lần, Lâm Trạch – vị hôn phu của Ngô Cẩn Huyên không biết vô tình hay cố ý ngắm nhìn cô, đáy mắt ánh lên một tia hứng thú. Màn này vừa hay rơi vào trong mắt Ngô Châu Sa. Tối hôm đó cô ta nói với Đường Mẫn Hoa, cho người đánh gãy chân Ngô Cẩn Huyên để cô nằm liệt giường mấy tháng.
Sự thật rằng Ngô gia với Lâm gia khi xưa có một hôn ước. Lâm Trạch là con trai trưởng, vừa sinh ra được một tuổi thì có một vị hôn thê là Ngô Cẩn Huyên. Đáng tiếc, đứa con trưởng nhà họ Ngô vừa ra đời không lâu thì bị mất tích, cả hai bên gia đình cũng không nhắc lại chuyện này. Cho tới khi Ngô lão gia dẫn cô cháu gái nuôi trong lời đồn đến, trước mặt trưởng bối nhà họ Lâm tuyên bố đây là cháu gái ruột.
Điều này lọt vào tai Ngô Châu Sa không khác gì vả thẳng vào mặt. Lâm Trạch với cô ta cùng nhau lớn lên, hai người còn là kiểu quan hệ thích nhau, hứa hẹn đủ điều. Lúc ông nội còn sống thì không dám làm bừa, nhưng kể từ khi Ngô lão gia chết, hai người họ chính thức qua lại hẹn hò. Dù vậy, Ngô Cẩn Huyên cũng chẳng mấy quan tâm. Lòng cô vốn dĩ sau khi ông nội qua đời đã khép lại, cộng thêm với những ngày tháng địa ngục ở Ngô gia, trái tim cô liền nguội lạnh. Đừng nói chuyện tình cảm trai gái, đến ngay cả bản thân mình, Ngô Cẩn Huyên cũng không còn muốn yêu thương. Cô sống vật vờ như cái bóng ở nơi đây, được mọi người gọi với cái tên thiên kim giả mạo hoặc là đứa con hoang bẩn thỉu.
Một đêm mưa năm Ngô Cẩn Huyên 23 tuổi, Lâm Trạch uống say, mò đến căn phòng nhỏ chật hẹp của cô, giở loại hành động đồi bại, ***** *** cô. Chuyện này bị người hầu sáng hôm sau phát hiện được. Họ thấy Lâm Trạch nằm bẹp trên giường ngủ ngon lành, còn Ngô Cẩn Huyên phờ phạc nằm lõa lồ dưới đất. Trên người cô không thiếu vết xước, đỏ đến chảy máu, nhưng trên khuôn mặt trắng bệch không lộ ra một chút cảm xúc, như thể một cái xác.
Chuyện này nhanh chóng lọt đến tai nhà họ Lâm, Lâm gia xưa nay rất coi trọng lời trưởng bối nên dù biết con trai mình với con gái thứ hai của Ngô gia có quan hệ cũng không dám thẳng thừng cho Ngô Châu Sa một danh phận rõ ràng. Ngô lão gia lúc còn sống hết lòng gửi gắm chuyện hôn sự của cháu gái lớn cho họ. Nay sự việc con trai cả nhà mình ăn nằm với người ta bị đồn ầm ĩ, hai ông bà Lâm gia quyết định đem Ngô Cẩn Huyên gả cho Lâm Trạch, dù sao thì Ngô gia còn đó với dòng máu của Ngô Cẩn Huyên bọn họ chắc chắn cũng không bị thiệt.
Đương nhiên sau khi biết chuyện này, Ngô Châu Sa làm loạn một trận lớn, tức tối đánh Ngô Cẩn Huyên thừa sống thiếu chết rồi nhốt lại. Lâm Trạch xin lỗi đủ kiểu, thề lên hẹn xuống mới dỗ được Ngô Châu Sa.
Trong một khách sạn cao cấp, hai thân hình hòa quyện, cùng nhau tận hưởng một đêm xuân ướt át. Tiếng rên kêu lên không ngừng, Ngô Châu sa cong người, ánh mắt phóng đãng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Trạch ca, anh không định cưới con nhỏ đó thật đấy chứ?”
Lâm Trạch thở dốc, thân hình cao to không ngừng đưa đẩy, hai bàn tay thô bạo nắn bóp bầu ngực Ngô Châu Sa: “Đừng nói vớ vẩn. Vợ của Lâm Trạch này chỉ có thể là em, con yêu tinh bé nhỏ của anh.”
“Người ta không chịu đâu, cha mẹ anh một mực muốn đem con nhỏ kia gả cho anh.”
“Phía cha mẹ quả thực khó thuyết phục.”
Mặn nồng ân ái đủ mọi tư thế, Lâm Trạch kéo tay cô dậy, ấn cô nằm úp xuống, bản thân tiếp tục phóng đãng trụy lạc. Ngô Châu Sa ánh mắt mở to, miệng rên lên những tiếng kêu ái muội, cả cơ thể phấn khích không thôi. Cả hai tình chàng ý thiếp quấn quýt nhau nguyên cả một đêm kích tình cho đến khi thấm mệt mới dừng lại.
“Trạch ca, em có cách hủy hôn ước chết tiệt đó rồi?”
Lâm Trạch hiếu kì: “Cách gì?”
Ngô Châu Sa cười nham hiểm, mắt ánh lên một tia xảo quyệt: “Nếu như cô dâu không có, đám cưới lấy gì để diễn ra?”
“Ý em là?”
“Dù sao Ngô Cẩn Huyên đó bị bắt cóc cũng không phải lần đầu.”
------
Một tháng sau, hôn lễ nhanh chóng được diễn ra theo ý nguyện của nhà họ Lâm. Trong phòng ngủ cho khách, Ngô Cẩn Huyên mặc váy cưới, khuôn mặt không được chăm chút kĩ, cộng thêm bị đòn roi liên tục nên bình thường, cô cũng không biết bản thân mình lại còn có một mặt này. Cô nhìn bản thân trong gương, mái tóc đen dài mềm mại được búi lên tạo kiểu một cách cầu kì, gò má nhỏ bé được phủ một lớp phấn hồng hào, đôi môi trái tim đỏ mọng xinh xắn. Ngô Cẩn Huyên bỗng chốc xinh đẹp một cách thần kì, khác hẳn với thường ngày. Nhưng dù đẹp đến đâu, tròng mắt đen láy kia cũng chỉ có sự vô hồn, trông không khác gì con búp bê nằm trong tủ kính, không có chút sự tự do.
Đột nhiên, trong phòng mất điện, người giúp việc đi ra ngoài kiểm tra cầu dao, nhân viên trang điểm cũng trở về. Trong bóng tối chỉ còn một mình cô dâu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, như thể việc mất đi ánh sáng cũng không ảnh hưởng gì đến cô vậy. Một bóng đen từ ngoài cửa sổ ban công nhảy vào, tay cầm một chiếc khăn trắng tẩm thuốc mê, bịt lấy miệng cô dâu cho đến khi người ngất đi, sau đó ôm đi mất.
Cô dâu mất tích, đám cưới tạm hoãn lại. Nhà họ Lâm âm thầm phái người đi tìm tung tích của Ngô Cẩn Huyên.
Updated 74 Episodes
Comments
Ruby Hisoja (Ria)
Có em gái thế này toi thà chết chứ không thèm nhìn nó bằng nữa con mắt quá! :))
2022-05-04
2