Ớt Cay Không Cay
Vào tháng chín nắng đã không còn gắt như khi trước nữa, một mùa thu đang bắt đầu báo hiệu thời khắc tựu trường đã đến. Chỉ mới năm giờ sáng mặt trời đã bắt đầu nhô lên, đánh tan màn sương mù dày đặc, ánh năng nhàn nhạt len lỏi qua từng đám mây, kẽ lá, đáp xuống thành phố đông đúc hiện còn đang chìm trong giấc ngủ.
Trong một căn nhà nhỏ báo thức đã bắt đầu vang lên, chiếc đồng hồ đặt cạnh giường rung liên hồi, dịch chuyển từng chút từng chút mặt nhưng rất nhanh liền bị một bàn tay nhấn tắt đi.
"Ưm... Trời sáng rồi à..."
Nhã Uyên nằm trên giường khẽ trở mình, ngáp một cái rồi lại vùi đầu vào trong chăn, biết là phải dậy nhưng chẳng hiểu sao cô lại lười quá đi mất, giá như có thể nằm đây mãi thì tốt rồi. Nhưng ước mơ thì chỉ là ước mơ, năm phút sau Nhã Uyên vẫn phải mở mắt ra, vươn vai rồi lững thững bước xuống giường.
Hôm nay là thứ hai đầu tuần, cũng là ngày tựu trường của cô. Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật, mới năm ngoái cô còn đang là học sinh cuối cấp mà thoắt cái đã lên cấp ba rồi. Nhã Uyên hiện đang là học sinh lớp mười, do năm cấp hai lúc nào cũng đứng nhất khối nên điểm tuyển sinh của cô cũng được lọt vào top những người cao điểm nhất, thành công đậu được vào một trường trung học phổ thông khá danh tiếng.
Vì nhà không có đủ điều kiện nên Nhã Uyên không thể thi vào trường chuyên của thành phố được, nhưng được học ở ngôi trường hiện tại cũng là quá tốt rồi, cơ sở vật chất tốt mà cũng gần nhà nữa. Sau khi đánh răng rửa mặt cô liền mở tủ rồi lấy ra bộ đồng phục màu đỏ đen mặc vào, đeo chiếc cà vạt dành cho nữ sinh lên rồi nhảy chân sáo bước xuống.
Bà cô đã dậy từ lúc năm rưỡi sáng rồi, sau khi quét dọn nhà cửa xong liền cặm cụi nấu ăn. Nhã Uyên cười hì hì, vòng tay ôm bà từ phía sau rồi vui vẻ nói: "Bà dậy sớm quá vậy, sao không ngủ thêm tí nữa cho khỏe người."
Bà Hoa giật mình, quay lại rồi chép miệng: "Cái con bé này làm bà giật cả mình, mà xuống đây chi vậy, mới chỉ hơn sáu giờ rưỡi thôi mà?"
"Hôm nay con phải lên sớm, ngày đầu mà đi trễ thì kì lắm. Mà bà đang nấu gì mà thơm quá vậy?"
"Bún mắm chứ gì nữa, xuống rồi thì vào bàn đi để bà múc ra cho, xong hết cả rồi."
"Dạ."
Nhã Uyên vui vẻ gật đầu, nhưng không ngồi xuống ngay mà lấy hai đôi đũa cho hai người, sau đó mới bắt đầu dùng bữa. Tô bún mắm này cô đã ăn vài trăm lần rồi chứ chẳng đùa vì đây là món sở trường của bà ngoại, ngay từ khi lên năm bà đã bắt đầu nấu cho cô ăn, cứ ăn mãi, ăn mãi tới cả lúc mười sáu tuổi, một tuần mà ăn dưới ba lần là không chịu được, nhưng không hiểu sao Nhã Uyên không thấy ngán mà lại thấy ngon vô cùng, giống như nó đã gắn liền với cuộc sống của cô rồi vậy.
Ba mẹ cô đã li hôn từ lúc cô vừa mới lên bảy, bây giờ thì ai cũng đều đã có gia đình riêng nên Nhã Uyên được ông bà đón về nuôi từ khi còn bé. Tuy cuộc sống không mấy khá giả nhưng ngôi nhà nhỏ lúc nào cũng ngập trong tiếng cười, chưa lúc nào là xảy ra cãi vã cả.
Sau khi ăn sáng xong thì cũng là bảy giờ kém hai mươi, cô đứng dậy uống một li nước rồi đeo cặp vào, bước nhanh ra cửa: "Bà ơi con đi học đây, đến chiều mới về nhé."
"Này này Ớt ơi, từ từ đã, cầm theo cái này này đi con, ra chơi đói thì lấy ra uống!"
Bà Hoa thấy cháu gái mình chuẩn bị đi liền vội vàng chạy ra, nhét một hộp sữa vào hai bên hông cặp của cô, sau đó mới vui vẻ vẫy tay, khuôn mặt nhăn nheo nở một nụ cười tươi rói.
"Dạ, vậy con đi đây, tí bà nhớ thức ông dậy nhé."
Ớt là tên ở nhà của Nhã Uyên, lúc đầu cô cứ tưởng nó có một ý nghĩa sâu xa nào đó nhưng mãi sau này mới biết đó chỉ do mẹ cô đặt đại cho có mà thôi. Đợt ấy nổi ra một phong trào rất lạ đó là đặt tên cho con mình bằng tên của các loài hoa quả, trái cây. Bạn bè của mẹ Nhã Uyên đều đặt cho con họ là Đào, Cam, Dâu, Xoài, Cherry và vô vàn cái tên khác, nhưng đến lượt bà đẻ thì bà lại không muốn bị trùng, thế là lấy ngay tên Ớt, không vì một lí do nào cả. Nhưng có một điều trớ trêu là cô lại không ăn được đồ cay, hễ cứ dính tới nó là y như rằng ngày hôm sau người sẽ nổi đầy những vết mẫn đỏ, giống như cái tên này được đặt ra chỉ để cho có thôi vậy.
Do nhà gần trường nên Nhã Uyên đi bằng xe buýt chứ không tự mua xe làm gì, lúc tới trạm thì vừa hay bác tài cũng tới. Cô vẫy vẫy tay rồi lạch bạch chạy lên, sau khi trả tiền liền ngồi xuống một chiếc ghế trống ngay đó. Do là đầu tuần nên cũng khá nhiều người đi, ngồi kín hết tất cả các ghế có trên xe buýt. Theo như kế hoạch thì từ đây tới trường chỉ mất duy nhất mười phút, nhưng nào ngờ xe vừa khởi động thì một tiếng hét thất thanh lại vang lên: "Á á á á á á! Tôi bị móc túi!"
Updated 120 Episodes
Comments
Aiya
Hay
2024-08-11
0
LHYMCGR_💆🏻♀️🌱💕/🐟⭐/_🦆
/Rose//Rose//Rose/
2024-07-13
0
❤️LựcLượngBảoVệCẩuĐT🚫🍚🐶
Công nhận ba mẹ có trách nhiệm ghê =)))
2022-10-09
0