Lạc Anh đưa Miêu Nữ chạy xuống đến đến chân núi đã gặp Miêu Lĩnh và Lạc Miêu đợi ở đó, cơ thể cả hai xuất hiện không ít vết thương, mặt loang lổ bầm tím.
“Nơi này không an toàn, chúng ta lánh đi đã rồi mọi chuyện sẽ nói sau.”
Miêu Lĩnh vòng tay bế Miêu Nữ bước đi trước, Lạc Anh cũng không ngăn cản. Đường ra khỏi lãnh địa này bắt buộc phải đi qua một thôn nhỏ, bây giờ cũng đã là nửa đêm chắc hẳn sẽ không có người nên việc di chuyển sẽ nhanh hơn. Đến trước cổng thôn, Miêu Lĩnh đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu hướng ánh mắt về phía Thiên Nhan.
“Cha, mẹ! Chúng con nhất định sẽ báo thù cho hai người.”
“Chúng ta đi thôi. Nếu không e là bọn chúng sẽ đuổi kịp mất.”
Bọn họ đi mãi, loanh quanh lòng vòng kiểu gì vẫn không có cách nào thoát ra khỏi thôn. Đường xá ở đây cứ như một mê trận vậy.
“Hay chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ tạm, cứ đi như này cũng không phải là cách. Mẹ xem Miêu Lĩnh cũng đã mệt lắm rồi.”
“Em không sao. Chúng ta cứ tìm đường ra trước khi trời sáng.”
Bất chợt một tràng vó ngựa dồn dập kéo đến, mỗi lúc một gần hơn. Miêu Lĩnh lo lắng nói.
“Chúng tới rồi.”
“Chúng ta tạm trốn vào chuồng ngựa phía kia đi, phân ngựa có thể che được hơi thở của nhân yêu.”
Miêu Nữ đưa tay chỉ vào chuồng ngựa gần đó. Ký ức của kiếp trước nàng nhớ rất rõ, cũng chính nhờ nó mà bọn họ tránh được một kiếp nạn.
Ba người sửng sốt nhìn nhau, suy nghĩ và hành động của Miêu Nữ hoàn toàn không giống của một đứa trẻ năm tuổi nên có, nhưng nguy hiểm trước mắt cũng không thể thời gian để suy nghĩ nhiều, tạm thời cứ lánh đi đã rồi tính sau.
Quả nhiên mọi chuyện vẫn diễn ra y như kiếp trước, bọn chúng sau khi tìm kiếm không được liền rời đi. Nhưng điều bọn chúng không thể ngờ được chính là Miêu Nữ của hiện tại lại không đơn giản chỉ là một đứa trẻ con, khi hai tên tay chân của Hoa Thực đâm lưỡi đao xuống khiến Lạc Miêu bị thương nàng đã âm thầm hạ chú lên người bọn chúng. Thông qua hai tên này nàng sẽ có thể tìm được vị trí của bọn chúng một cách dễ dàng nhất.
“Anh à, sau này lớn lên em nhất định phải báo thù cho cha mẹ.” Lời này của nàng không phải lời nói xuông của một cô nhóc năm tuổi. Không ai trong số họ biết nàng đã từ cõi chết trở về, đã phải hai lần nhói tim chứng kiến cha mẹ mình bị kẻ thù giết chết.
Lần này nàng sẽ không hèn nhát trốn tránh nữa, nàng phải báo thù. Không phải chỉ cho cha mẹ nàng mà cho cả những miêu nhân vô tội đã phải bỏ mạng.
Miêu Lĩnh thoáng bất động trước câu nói của cô bé, một đứa trẻ năm tuổi lại có thể nói ra được những lời này sao?
“Được! Tiểu Miêu ngoan, bây giờ ngủ đi đã nhé! Anh canh cho Tiểu Miêu ngủ.”
“Anh không đi đâu cả, mãi mãi đều sẽ ở bên cạnh em.”
Nhận được câu trả lời như ý, Miêu Nữ ngoan ngoãn rúc vào lòng anh trai. Đêm nay đối với bọn họ sao lại dài lê thê tới vậy, trong lòng ai cũng thấp thỏm mong trời sáng thật mau để họ có thể rời khỏi nơi này.
Trời vừa hửng sáng, Lạc Anh đã vội đánh thức Lạc Miêu và Miêu Lĩnh dậy, còn Miêu Nữ vẫn trong vòng tay cô ngủ ngon lành, đôi môi nhỏ thi thoảng lại mím chặt lại.
“Chúng ta nhanh đi thôi, trước khi bọn chúng quay lại.”
Do vết thương ở chân Lạc Miêu khá sâu, di chuyển khó khăn nên Miêu Lĩnh để Lạc Anh bế em gái còn mình thì dìu Lạc Miêu, bốn người gấp rút tìm lối ra cổng thôn.
“Mọi người muốn đi đâu sao?”
Tất cả cảnh giác quay lại, phía sau một cậu bé cỡ chạc tuổi Miêu Lĩnh đi tới. Trông bộ dạng mảnh mai yếu ớt này có lẽ cũng không đáng ngại. Miêu Lĩnh chăm chú nhìn cậu ta, sau đó mới cẩn trọng lên tiếng.
“Chúng tôi bị lạc đường, không biết có thể nhờ cậu một chút không?”
Cậu bé nghe Miêu Lĩnh trả lời liền thích chí, cậu ở đây từ nhỏ, mọi ngóc ngách đều thông thạo, đối với cậu việc này dễ như ăn kẹo. Cậu ta híp mắt cười.
“Được chứ, mọi người đi theo em.”
Vừa nói, cậu ta vừa xoay người chỉ vào khu rừng phía xa, sau cánh đồng rộng lớn.
“Muốn ra khỏi đây chỉ có cách đi vòng qua chân ngọn núi đó, bên chân núi phía bên phải có một hang động nhỏ, chỉ cần đi qua hang là có thể ra ngoài rồi.”
Nhìn theo hướng tay của cậu bé, bọn họ không khỏi ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc. Đó chẳng phải là Thiên Nhan sao? Tại sao họ lại chưa từng nghe nói về con đường đó và lời cậu bé này liệu có đáng tin hay không? Lạc Miêu do dự giây lát mới đề phòng hỏi cậu ta.
“Sao em biết ở đó có hang động?”
“Hang động đó là trước kia em ham chơi đi lạc nên mới phát hiện ra.”
Miêu Nữ vừa nhìn đã nhận ra cậu bé kia chính là Hoa Nam, cánh môi nhỏ hồng khẽ vẽ lên một nụ cười ranh mãnh. Miêu Nữ vội chạy lại nắm lấy tay nhỏ của Hoa Nam.
“Anh đưa em tới đó được không?”
“Tất nhiên rồi.” Cậu bé nói với Miêu Nữ sau đó mới quay qua Miêu Lĩnh.
“Đi thôi, em dẫn mọi người tới đó.”
Miêu Nữ lon ton đi theo cậu bé, ánh mắt hồn nhiên nhưng ẩn sâu bên trong đó là một mưu đồ không ai nhìn thấu.
“Anh tên là gì thế? Em là Tiểu Miêu.”
“Hoa Nam. Gọi anh là anh Tiểu Nam nhé!”
“Vâng ạ! Anh Tiểu Nam, anh có đi cùng chúng em không?”
“Anh không thể, nhưng sau này nếu gặp lại sẽ vẫn nhận ra nhau nhé!”
Miêu Nữ gật đầu lia lịa, đợi đi qua một đoạn đường đầy đá sỏi, Miêu Nữ vờ vấp ngã. Bàn tay nhỏ bị găm vào đá đến chảy máu. Lạc Anh và mọi người thấy vậy vội chạy lại, cô lo lắng lấy khăn tay băng lại cho Miêu Nữ.
“Con không sao, mọi người đi nhanh kẻo không kịp.”
Thấy ánh mắt kiên định của Miêu Nữ, mọi người cũng phần nào yên tâm tiếp tục đi tiếp về phía trước. Đi qua rừng cỏ rậm tới một con suối nhỏ, Hoa Nam chợt ngừng lại, luyến tiếc nhìn bọn họ.
“Bên kia đã là lối ra rồi, đi qua hang sẽ ra được bên ngoài. Em chỉ dẫn mọi người được tới đây thôi.”
Lúc này Miêu Nữ mới nhẹ nhàng tháo chiếc khăn dính máu trên tay xuống, nhân lúc mọi ngừi chào tạm biệt Hoa Nam, nàng lặng lẽ quay lưng lại, dùng thần lực hạ chú thông linh lên trên chiếc khăn. Xong xuôi liền làm ra vẻ mặt non nớt đưa cho Hoa Nam.
“Cho anh nè! Em rất thích anh đó. Sau này gặp lại nha!”
Hoa Nam nhận lấy chiếc khăn tay của Miêu Nữ, gương mặt thanh tú thấy rõ sự vui vẻ.
“Bảo trọng.”
Đợi bóng dáng họ khuất dần sau lối vào hang động, Hoa Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bình an nhé! Thay mặt bà bà, cáo lỗi với mọi người. Ta chỉ có thể giúp mọi người tới đây thôi.” Hoa Nam chắp tay, cúi người nhìn về phía bọn họ vừa rời đi.
Việc Hoa Lão bà cùng với Hoa Phi thảm sát Thiên Nhan không phải cậu không biết, dù còn nhỏ tuổi nhưng đối với sự tàn ác mất nhân tính này cậu chưa bao giờ đồng ý. Thân là người truyền tự của gia tộc, ngay từ bé Hoa Nam đã có khả năng khác người bình thường. Sáng nay khi đang đi dạo trên cầu, cậu sớm đã nhận ra bọn họ là người của Miêu tộc. Dù trên người họ nồng mùi hôi của phân ngựa, nhưng hơi thở nhân yêu đối với cậu lại có cảm nhận rất rõ.
Hoa Nam chọn cách giúp bọn họ chạy trốn, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt trong veo, ngây thơ hồn nhiên của Miêu Nữ.
Vừa khuất bóng, Miêu Nữ đã mỉm cười quỷ dị, nàng lẩm nhẩm đọc gì đó, giữa nhân trung chợt sáng lên một đốm nhỏ rồi vụt tắt.
“Hoa Nam, có trách thì trách anh sinh ra nhầm gia tộc. Miêu tộc và Hoa Phi vĩnh viễn không đội trời chung.”
Updated 41 Episodes
Comments
Tư Anh
hic hic
2022-05-24
0
Tư Anh
thương hai ẻm
2022-05-24
0
Tư Anh
phải chi Nam Nam cũng trọng sinh
2022-05-24
1