Sau khi thoát khỏi nanh vuốt của Hoa Phi, bọn họ tiếp tục di chuyển hướng về phía lãnh thổ của Đại Việt. Vết thương trên chân của Lạc Miêu cũng được Miêu Nữ dùng sức mạnh của Ngọc Long chữa lành, có thể cử động như bình thường.
Đến tận khuya, bọn họ mới tìm thấy một hang động bên vách núi đá, do trời đã tối với lại ở đây cũng xem như tương đối an toàn nên Lạc Anh quyết định nghỉ lại nơi này một đêm, sáng mai sẽ tính tiếp. Hang động nhỏ nằm bên vách núi đá, ngay bên cạnh là một rừng cây âm u.
Đêm xuống, cái lạnh của sương trời khiến Miêu Nữ co ro rúc vào lòng Miêu Lĩnh. Miêu Lĩnh hiểu ý liền ôm lấy cô bé vào lòng, để vòng tay nhỏ của mình sưởi ấm cho em gái.Lạc Miêu thấy vậy liền rời đi, một lát sau cậu quay lại với rất nhiều cành khô, đem chất lại với nhau. Nhưng ở đây không có lửa, làm sao có thể đốt chúng lên được.
Như nhận thấy sự băn khoăn trong mắt Lạc Miêu, Miêu Lĩnh nhẹ nhàng nói với cậu.
“Để em.” Nói rồi cậu khẽ đọc gì đó, liền thấy trên đầu ngón tay ngọn lửa nhỏ bốc lên.
Miêu Lĩnh đem ngọn lửa nhỏ truyền vào đống củi khô, chúng nhanh chóng bén lửa và bốc cháy. Cả hang động được thắp sáng, hơi ấm từ đống củi rực lửa tỏa ra cũng khiến nhiệt độ tăng lên đáng kể.
Bất chợt một tiếng gầm lớn vang vọng khắp không gian, hai người giật mình quay lại nhìn rừng cây phía trước mặt. Phía đối diện từng bụi cây không ngừng rung mạnh, dường như có một con vật rất lớn đang di chuyển về phía bọn họ.
Nghe tiếng gần ban nãy nếu không phải là linh thú thì cũng là mãnh thú. Nếu thực sự gặp phải bọn chúng thì nguy hiểm thật rồi, với sức lực của Miêu Lĩnh và Lạc Miêu cộng lại, cùng lắm chỉ có thể đối phó với mãnh thú dạng trung bình, chứ nếu gặp phải linh thú hay mãnh thú như hổ thì cũng khó lòng chống cự nổi.
Cả hai còn chưa kịp định thần, một bóng đen to lớn từ bụi cây lao thẳng về phía bọn họ, cũng may cả hai kịp thời nhận ra và xoay người tránh được. Tiếng gầm gừ ở khoảng cách gần như thế này càng thêm dữ tợn, trước mắt họ lúc này là một mãnh hổ to gấp năm lần hai người gộp lại, xem ra cuộc chiến này không thể dùng sức để đối phó rồi.
Mãnh hổ thấy con mồi, nước dãi nó bắt đầu chảy ra rớt xuống đất từng bãi lớn. Miêu Lĩnh nuốt khan một hơi, nó thực sự quá lớn, bây giờ nếu giao đấu trực diện thì cả cậu và Lạc Miêu chắc chắn sẽ trở thành bữa tối của nó.
Không cho hai người cơ hội suy nghĩ, mãnh hổ một lần nữa vồ tới phía Miêu Lĩnh. Lạc Miêu bên cạnh nhận thấy nguy hiểm đã lao đến đẩy Miêu Lĩnh sang bên, bản thân lại bị chân trước của mãnh hổ vồ trúng mặt, một bên má máu chảy ra ướt đẫm cả một vùng áo. Đang lúc cận kề cửa tử, từ phía cửa hang bất chợt vang lên tiếng gọi.
“Khâu tư!”
Một tiếng gọi của Miêu Nữ khiến tình thế hoàn toàn thay đổi, mãnh hổ nghe tiếng gọi liền vội vàng quay đầu lại, từ từ tiến về phía cửa hang. Miêu Lĩnh thấy vậy nhanh chóng lao đến chắn trước mặt Miêu Nữ, nỗi sợ hãi lẫn kiên định trên gương mặt cậu rõ như trăng sáng.
“Anh! Khâu Tư sẽ không làm hại chúng ta đâu.” Quả nhiên nàng không nhớ nhầm, kiếp trước nàng cũng chính là ở nơi này thu phục được Khâu Tư. Vậy tiếp theo sẽ tới Kha Tử rồi.
Miêu Nữ nói xong liền bước lên phía trước, nàng đưa tay lên, một mảnh ngọc long hiện lên tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt. Mãnh hổ vừa nhìn thấy ngọc long liền quỳ rạp xuống, phủ phục nằm dưới chân Miêu Nữ. Dáng vẻ hung mãnh khi nãy hoàn toàn biến mất, bây giờ lại ngoan ngoãn dụi đầu vào chân cô bé như một chú mèo con.
Ngoại trừ Lạc Anh, cả Miêu Lĩnh và Lạc Miêu đều trợn tròn mắt không tin vào mắt mình. Họ hoàn toàn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao mãnh hổ này lại nghe lời Miêu Nữ tới như vậy.
Miêu Nữ sau khi thu phục Khâu Tư thì thích thú chạy tới bên nó, dụi dụi đầu nhỏ vào mặt nó thủ thỉ.
“Ngươi thật là lớn nha, còn đáng yêu nữa.”
Khâu Tư được khen liền lè cái lưỡi thô ráp của nó liếm lên mặt Miêu Nữ, sau đó dùng cả cái đầu to lớn rúc vào lòng cô bé. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người hoàn toàn bất lực.
Miêu Lĩnh thắp sáng lại đống lửa bên trong hang động, lúc này mới có thể nhìn rõ vết thương trên mặt của Lạc Miêu. Ba vết cào lớn ăn sâu vào da thịt, vết thương hở miệng máu không ngừng chảy ra, dưới ánh lửa lại càng có cảm giác chói mắt. Miêu Nữ tỏ ý muốn giúp Lạc Miêu trị thương nhưng cậu đã từ chối, cậu không muốn con bé phải vì cậu mà tổn thương hồn lực lần nữa.
Miêu Nữ vẫn say mê chơi với Khâu Tư, Miêu Lĩnh ra bên ngoài hái một ít lá thuốc giúp Lạc Miêu cầm máu. Khi mọi chuyện đã ổn định, Miêu Nữ mới cùng Khâu Tư đi lại bên cạnh mọi người.
“Ngọc Long là hiện thân của năm mãnh thú gồm: Khâu Tư, Đương Quy, Kha Tử, Tuyết Sương và Thiết Trụ. Ta chưa từng gặp chúng cũng như chưa từng biết, chỉ nghe nhắc qua về ngũ thú trấn giữ Định Khôn trận. Có lẽ đây là phạm vi hoạt động của Khâu Tư nên khi Ngọc Long xuất hiện, nó đã biết và tìm đến.”
“Miêu Nữ, sao em lại biết nó vậy?” Lạc Miêu ngạc nhiên.
Trước câu hỏi của Lạc Miêu, nàng bất động giây lát. Nàng quên mất rằng nàng hiện tại chỉ là một cô bé năm tuổi. Cũng không thể nói với bọn họ là nàng từ kiếp trước trọng sinh trở về nên đành tìm cách lấp liếm.
“Là cha từng kể cho em nghe.”
Mọi người nghe xong cũng không hỏi gì thêm nữa. Chỉ im lặng quan sát nàng vui đùa với Khâu Tư.
Lạc Anh im lặng nhìn ngọn lửa bập bùng trước mặt, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng không nằm ngoài dự đoán của Lạc Anh nhưng không ngờ nó đến sớm như thế, mọi người căn bản là chưa kịp chuẩn bị.
“Khâu Tư hiện tại đã xuất hiện rồi, bốn mãnh thú còn lại chắc chắn sẽ tìm đến nhanh thôi. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần nhiều hơn. Một khi năm mãnh thú tập hợp chắc chắn sẽ có đại cuộc xảy ra.”
Bọn họ không ai nói thêm lời nào, căn bản trong lòng mỗi người đều đã hiểu rõ những khó khăn và nguy hiểm sau này phải đối mặt. Cả ba đưa mắt nhìn Miêu Nữ đã ngủ trong lòng Khâu Tư, tâm trí mỗi người đều có những tính toán riêng nhưng tất cả đều chung một mục đích đó là “bảo vệ nữ vương”của bọn họ.
Updated 41 Episodes
Comments
Tư Anh
thương Miêu nhi
2022-05-24
0
Tư Anh
sớm ra nha chị ơi
2022-05-24
0
Tư Anh
hóng a
2022-05-24
0