Bắc Mặc Hàn vác theo cái áo khoác lớn trở về. Bây giờ hắn là người thường rồi, không lo cho bản thân thì chỉ có chết rét.
Mặc dù biết là không cần nhưng Bắc Mặc Hàn vẫn mua cho Phúc Mập một cái áo khoác. Tuy hắn là người tu tiên, nhưng tiền Bắc Mặc Hàn đang dùng là tiền của Phúc Mập, nên buộc Bắc Mặc Hàn vẫn sống có tình có nghĩa một chút.
Bắc Mặc Hàn trở về đã thấy Phúc Mập chén xong cơm no rượu say, bây giờ hắn đang nằm trên võng ngáy những tiếng ngáy như trâu mộng.
Bắc Mặc Hàn đành đặt đồ xuống một bên, gọi tiểu nhị tới dọn bàn. Tiếng động lạch cạch làm Phúc Mập tỉnh lại, hắn vừa ngáp vừa nói, cũng không để tâm tư lắm:
- Về rồi à?
Đợi tiểu nhị dọn bàn đi, Bắc Mặc Hàn mới tháo mũ xuống. Nhưng khuôn mặt hắn không còn lấm lem nhọ nồi như hồi sáng cố tình bôi vào. Bây giờ đã trắng trẻo, xinh xắn, ngặt nỗi hắn mua được cái mặt nạ sắt ở đâu đeo vào, trông lại xấu như ban đầu.
Phúc Mập cũng không hỏi chuyện ấy. Dẫu sao cũng là Bắc Mặc Hàn muốn chốn phiền phức.
Bắc Mặc Hàn đưa chiếc áo tới:
- Ta vừa mới dạo chợ, mua được ít đồ. Cái này cho huynh.
Phúc Mập hé mắt nhìn cũng không nói gì thêm.
Tiểu nhị từ nhà trên chạy xuống:
- Hai vị, có người tìm hai người, nói là muốn mua sữa bò.
Phúc Mập ngẩng phắt dậy:
- Hôm nay làm sao ấy, từ sáng tới giờ cả chục người tới mua sữa bò rồi.
Bắc Mặc Hàn khẽ cong môi:
- Cứ bán trước đã.
Người kia được tiểu nhị dẫn vào. Trang phục trên người hoa văn bay lượn, khí thế có phần bất phàm.
Người vừa tới tên là Nhu Lai, hắn chắp tay chào hỏi trước:
- Trước đó đã xem qua buổi đấu giá, ta rất hứng thú với sữa bò của hai vị, thật sự muốn mua 2 bình về xem thử.
Bắc Mặc Hàn chắp tay ra sau:
- Nhu công tử thật là có con mắt tinh tường. Ngặt nỗi chúng ta đã đem sữa đấu giá hết rồi, chẳng còn để bán cho Nhu công tử nữa.
Phúc Mập hơi nhíu mày. Hắn không hiểu Bắc Mặc Hàn đang chơi trò gì. Rõ ràng trong kho còn cả trăm vò sữa.
Nhu Lai hơi nhếch lông mày, dường như là hiểu được thâm ý của Bắc Mặc Hàn:
- 2 vị công tử, Nhu mỗ ta so với Linh Dương phái có vẻ ít danh tiếng hơn nhưng ta thật lòng muốn mua là sẽ mua bằng giá với Linh Dương phái. Ta có nghe mật báo rồi, các vị chắc chắn vẫn còn sữa.
Bắc Mặc Hàn bật cười:
- Ta chỉ đùa Nhu công tử chút thôi. Thật ra sữa bò của chúng ta cũng chẳng còn bao nhiêu nhưng nể mặt hôm nay chúng ta gặp nhau là do thiên ý, ta sẽ bán lại cho ngài.
Bắc Mặc Hàn sợ người đến mua sẽ mặc cả giá, vì vậy đã đánh đòn phủ đầu.
Bắc Mặc Hàn đánh mắt, ý bảo Phúc Mập lấy sữa ra.
2 bình sữa được đưa tới, ánh mắt của Nhu Lai có chút phát sáng:
- Đây thật sự là sữa bò có linh khí sao?
- Chúng ta là dân làm ăn nhưng ít nhất vẫn có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không lừa Nhu công tử. Linh Dương phái đã lấy, họ không có chê bai gì, đây chắc chắn là linh khí thượng hạng.
Nhu Lai mở bao, lấy 1 cọc kim thạch trả lên bàn.
Bắc Mặc Hàn cầm cọc kim thạch ném cho Phúc Mập:
- Nhu công tử, chúng ta là nể mặt ngài là người có mắt tinh tường, lại có tâm không hề nhỏ mới bán cho ngài. Mong ngài sẽ giữ kín chuyện chúng ta còn sữa bò.
- Được được...
Nhu Lai vui mừng ôm hai bình sữa bò rời đi.
Phúc Mập chống tay vào hông nghi hoặc:
- Sao ngươi lại cấm hắn kể chuyện này ra? Phải nhiều người biết thì mới bán sữa bò nhanh được chứ!
Bắc Mặc Hàn lắc đầu:
- Là huynh không hiểu rồi. Bản chất của con người chính là đi ngược với luân lý, huynh càng cấm họ càng làm. Vả lại một Nhu Lai nhỏ bé có thể biết được chuyện này sao các thế lực khác lại không biết được. Ta đã chuẩn bị người rêu rao tin tức, vì vậy từ sáng tới giờ mới có nhiều người chạy tới mua sữa. Ta tính không lầm, trong ngày hôm nay chúng ta sẽ bán hết sạch...
- Hai vị công tử lại có người đến tìm.
Tiểu nhị hớt hải chạy vào báo tin.
Bắc Mặc Hàn búng tay một cái:
- Ta nói đâu có sai chứ.
Nườm nượp từng lượt khách đi rồi lại về, sữa bò trong kho mau chóng hết nhẵn.
Công việc dưới xuôi xong rồi, ngày mai là có thể lên đường trở về núi Như Mộng.
Lần này tiền Phúc Mập kiếm được nhiều vượt mức tưởng tượng. Hắn phải đi mua 1 cái lu lớn, cố gắng lắm mới nhét hết chỗ kim thạch vào.
Phúc Mập vác theo cái lu đi trước. Bắc Mặc Hàn đi đằng sau, tay thuận tiện vặt một ngọn cỏ nhét vào miệng nhai.
- Phúc huynh, huynh ở trên núi Vân Mộng lâu chắc cũng biết Vân Sơn đại tu sĩ chứ?
Vân Sơn đại tu sĩ? Ai? Chẳng lẽ là lão già bệnh hoạn đó.
- Ừm.
- Vậy huynh có biết ông ta là người thế nào không?
- Không phải người bình thường.
Ông ta là kẻ điên.
Bắc Mặc Hàn ồ lên một tiếng. Được Phúc Mập công nhận không phải người bình thường, chắc tu vi của Vân Sơn đại tu sĩ phải cao lắm nhỉ?
- Ta nghe nói Như Mộng là vùng đất thánh, bên trong có rất nhiều kì trân dị bảo cũng có rất nhiều yêu thú từ thời thượng cổ, huynh đã gặp chúng bao giờ chưa?
- Đã từng.
- Huynh là kim đan tu sĩ, chắc cũng ngang tài ngang sức với chúng nhỉ?
Phúc Mập chợt dừng lại:
- Không. Ta suýt mất một nửa cái mạng. Ta khuyên thật ngươi, Như Mộng không phải giấc mơ đẹp như người ta nói, trên đó đồ tốt thì ít mà hiểm nguy thì nhiều. Ngươi vỡ nát linh căn không có tu vi, lên ấy chẳng khác gì đi nộp mạng. Lại nói đến lão già Vân Sơn, ông ta chắc gì đã giúp được ngươi. Ngươi nghe ai xúi bậy thì về trách người đó đi, đừng tự mình tìm đường chết. Nếu giờ ngươi trở về, ta chia cho ngươi một nửa số kim thạch này, dù sao công lao lớn nhất cũng là do ngươi. Từng này kim thạch, đủ cho ngươi sống ấm no đến cuối đời.
Bắc Mặc Hàn lập tức từ chối:
- Ta không lấy. Ta nhất định phải lên được Vân Mộng. Dù chỉ là 1/1000 của hy vọng, ta cũng phải nắm lấy. Giờ ta như người sắp chết, dù là cọng dây giả cũng phải túm cho bằng được. Từ nhỏ tới lớn, ta chỉ có ước mơ làm tu chân giả, nếu làm người bình thường sống đến cuối đời, ta thà chết còn hơn.
Phúc Mập thở dài một tiếng:
- Vậy thì tùy ngươi.
Cả hai lại tiếp tục lên đường.
Updated 89 Episodes
Comments
Nguyễn Duy Khang
bây giờ anh muốn đắt hay ế, tâm lý ngược ghê chưa
2022-10-02
2