Lên tới đỉnh Như Mộng không phải quãng đường gần, nhưng đối với bậc tu tiên lão làng như Phúc Mập chỉ là chuyện nhỏ. Đối với Bắc Mặc Hàn mới là chuyện lớn.
Hắn thân thể gầy gò yếu ớt, cả người không chút linh lực. Thêm nữa, núi Như Mộng đầy rẫy yêu thú, linh khí tràn ngập làm cho Bắc Mặc Hàn có chút khó thở.
Phúc Mập cũng chẳng quan tâm đến hắn. Một đường đi thẳng phía trước, Bắc Mặc Hàn lật đật theo sau.
Trời nhá nhem tối, cả hai tìm được cái chùa cũ tạm nghỉ ở lại.
Phúc Mập vừa nằm xuống là đã ngáy như sấm.
Bắc Mặc Hàn lại không thể chịu được cái sương giá trên núi, lại lật đật đi tìm cành gỗ để đốt lửa sưởi ấm, tìm thêm chút rơm rạ lót ổ, xong xuôi hắn mới tạm ngồi xuống ăn miếng bánh.
Xung quanh tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng ngáy của người ở bên và tiếng củi cháy lách tách thì chẳng còn âm thanh gì nữa. Dường như bên ngoài đã ngưng động lại, không hề xảy ra tiếng động gì cả, kể cả tiếng gió.
Bắc Mặc Hàn có chút ngờ vực, hắn bước ra sân, đi vòng quanh ngôi chùa xem xét một lần. Ngôi chùa không lớn, chỉ có một gian kia, bên cạnh có cái giếng cạn. Còn lại chỉ có bụi bặm và lá cây khô.
Không phát hiện ra thêm cái gì, Bắc Mặc Hàn cũng chỉ đành bấm bụng quay trở về. Lửa lách tách cháy, không khí ấm áp, Bắc Mặc Hàn từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Ầm!
Lóe!
Có một thứ ánh sáng chói lóa rọi vào mắt. Bắc Mặc Hàn giật mình tỉnh dậy. Ngay trên đầu hắn là cây kiếm đã ghim vào cột.
Còn Phúc Mập đang tỏa ra sức mạnh để chống chọi với bóng đen kia.
Bóng đen nhanh như cắt thoắt ẩn thoắt hiện, ngay cả một kim đan như Phúc Mập cũng khó nắm bắt.
Bắc Mặc Hàn có phần sợ hãi, hắn bây giờ chẳng khác nào một phế vật. Mà Phúc Mập nếu không đánh bại tên kia chắc chắn sẽ chạy trốn, dù sao kim đan cũng không dễ giết.
Còn Bắc Mặc Hàn hắn chỉ là kẻ thường tình đuối sức, giờ còn không chạy lúc nào thì chạy.
Bóng đen phóng vù một cái, đâm mạnh vào người Phúc Mập khiến hắn bật ngửa ra. Bóng đen quấn lấy cổ Phúc Mập, lôi đi một đoạn dài.
Bắc Mặc Hàn cau mày.
Chết tiệt!
Hắn không thể bỏ rơi Phúc Mập. Nhưng hắn làm gì có tài cán gì để giúp người ta.
Bắc Mặc Hàn bấm bụng, cuối cùng là chạy đi.
Tách. Tách. Tách.
Bóng đen chợt trừng mắt đỏ, nó buông Phúc Mập ra lao tới phía sau ngôi chùa.
Bắc Mặc Hàn đang đứng cạnh giếng, trên tay máu chảy ròng ròng. Bóng đen vừa xuất hiện, Bắc Mặc Hàn lập tức nhảy xuống giếng.
Bóng đen cũng lao xuống theo. Lúc này lợi dụng phương lý ròng rọng, Bắc Mặc Hàn theo đà được nâng lên. Hắn nhảy ra ngoài, dùng bùa chú dán lên miệng giếng. Phúc Mập lúc này cũng đã chạy tới, thấy lá bùa lung lay không vững, Phúc Mập chấp tay biến ảo khôn lường tạo ra kết giới trấn áp bóng đen.
Chỉ kịp nghe một tiếng hét vang vọng trong giếng sau đó mọi thứ liền trở về bình thường.
Lúc này gió thổi qua lá cây kêu xào xạc.
Phúc Mập và Bắc Mặc Hàn trở vào trong chùa. Cũng không ai nói với ai câu nào. Coi như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra. Ở nơi có kì vật dị thú như này, gặp mấy thứ xui rủi như bóng đen cũng là thường tình.
Bắc Mặc Hàn im lặng gặm nhấm nỗi đau, lẳng lặng băng bó cho mình.
Sáng, cả hai lại sắp xếp đồ lên đường.
Phúc Mập bước ra khỏi căn phòng, hắn đỡ lấy xe đẩy, nói vào không khí:
- Được rồi, tôi sẽ giúp cậu lên đỉnh Như Mộng gặp Vân Sơn. Còn về phần cậu có nhờ vả được ông ta không, đó là phúc phần của cậu.
Bắc Mặc Hàn nghe một lúc mới biết Phúc Mập đang nói với mình. Hắn chợt vui vẻ hẳn:
- Đa tạ đa tạ. Ta nhất định sẽ không phụ lòng huynh.
Phúc Mập thi triển pháp thuật, một vòng tròn linh khí bao lấy họ. Gió từ dưới chân thổi lên làm tóc Bắc Mặc Hàn bay phất phới. Trong ánh sáng lờ mờ, Bắc Mặc Hàn khó khăn mở mắt, hắn hiện tại đã không còn ở ngôi chùa tồi tàn kia nữa.
Xung quanh hắn là rừng đào hồng thắm, hương thơm nhè nhẹ phả vào cánh mũi làm người ta say đắm.
Phúc Mập đẩy chiếc xe lộc cộc đi phía trước, Bắc Mặc Hàn xoa cánh mũi chạy theo sau.
- Lão già! Ta về rồi.
Phúc Mập gọi lớn một tiếng. Lại không có ai trả lời hắn.
Phúc Mập đặt xe đẩy xuống, đối diện với căn nhà gỗ. Hắn chống tay nhăn này, sau đó là mở thùng kim lượng ra, đổ ào ra đất.
- Còn không mau ra, ta đem tất chỗ này đi uống...
Chưa để Phúc Mập nói hết câu. Một bóng đen nhanh như cắt lao tới. Ánh mắt sáng rỡ nhìn đống kim lượng. Đến nhìn cũng không cho Phúc Mập một cái.
Phúc Mập dường như cũng quá quen với hành động này. Hắn lại gần cây cột trước cửa, kéo một bình rượu xuống, tu một hơi dài.
Lão già đem hết chỗ kim lượng kia cất đi, sau đó mới đằng hắng lấy ra vẻ uy nghiêm:
- Cũng tốt đó, lần sau tiếp tục phát huy.
Phúc Mập cười nhạt một tiếng.
Khỏi giả vờ!
Lão già lúc này mới để ý đến Bắc Mặc Hàn, lão chỉ tay về phía hắn có phần ngờ vực:
- Đây... đây... lẽ nào ngươi mang trai bao từ dưới chân núi lên.
Phụt!
Phúc Mập bị làm cho tức chết:
- Có lão già ông mới là trai bao. Mau trả ta hết kim lượng đây.
Lão già liền nhảy ra xa:
- Không không. Ngươi cần gì phải nóng vội thế. Nào chàng trai trẻ, ngươi là ai, lên đây làm gì?
Lão già liền đổi chủ đề.
Bắc Mặc Hàn chắp tay hành lễ rất nghiêm chỉnh:
- Tại hạ là Bắc Mặc Hàn. Lần này lên núi để tìm Vân Sơn đại tu sĩ. Không biết trưởng lão có biết người này ở đâu không?
...
...
Lão già tròn mắt nhìn Phúc Mập, lúc sau lấy lại dáng vẻ đạo mạo:
- Ha haa... Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Không lẽ... lão...
Bắc Mặc Hàn ngờ vực nhìn Phúc Mập cần một lời phủ định. Vân Sơn đại tu sĩ có thể giúp hắn trở lại tu tiên không thể là lão già ham vật chất này được.
Phúc Mập thật sự gật đầu:
- Đúng vậy, lão già là Vân Sơn ngươi đang tìm đấy.
Ựa!
Updated 89 Episodes
Comments