Hỗn Thế Ma Thần
Bắc Mặc Hàn, kẻ phế vật, cút khỏi Linh Dương phái.
- Một kẻ không thể tu tiên còn ở lại đây làm gì.
- Mau cút cho khuất mắt ta!
Bắc Mặc Hàn bị người ta đẩy đến cửa sư môn. Lời ra tiếng vào sỉ nhục hắn.
Nhớ trước kia một thân hắn lập chiến công, nói một lời ra như sấm. Nào giống bây giờ để bọn tôm tép hạ đẳng sỉ nhục.
Cũng trách hắn khinh thường kẻ địch, để anh em họ Liễu đó dùng trú thuật, cuối cùng chỉ có thể trở thành một phế vật không thể tu tiên.
Đồng môn, sư phụ lại không hề thương xót hắn, thẳng thừng đuổi hắn khỏi môn gia.
Trời cao có mắt không chứ!
Bắc Mặc Hàn nắm chặt tay, hắn gượng đứng dậy. Xương khớp lệch lạc vặn vẹo khiến hắn đau nhói.
Tô Đồng lại không lấy đấy làm thương tiếc, hắn đá văng Bắc Mặc Hàn ra khỏi cổng:
- Bắc Mặc Hàn, mau cút đi. Để ta gặp lại ngươi lần nào ta sẽ đánh lần đó.
Cánh cửa lớn đến 6 người đẩy từ từ khép vào. Cũng là khép vào cả chục năm huy hoàng của hắn.
Bắc Mặc Hàn ta từ đệ tử đứng nhất Linh Dương phái, trăm trận trăm thắng. Chỉ vì anh em Liễu gia ghen ghét, trong khi tiêu diệt yêu thú đã hạ trú lên người ta khiến ta suýt mất mạng.
Nay tuy đã sống sót nhưng một phần linh lực cũng không có. Người tu tiên vỡ nát linh căn, hắn chỉ hận chết đi cho rồi.
Tiếng bước chân từ từ tới gần.
Lại là ai tới tìm hắn tính sổ đây.
Giỏi thì người ta ghen ghét, yếu kém thì bị người ta khinh thường.
Bắc Mặc Hàn nằm im bất động. Vậy thì cứ để hắn chết đi. Hắn cũng chẳng còn thiết tha gì nữa.
Ôn sư phụ đứng lại, buông một tiếng thở dài:
- Bắc Mặc Hàn, ta biết là ngươi muốn chết, nhưng không phải nằm đâu cũng chết được Ngươi không nên chết trước cổng Linh Dương phái.
Tiếng Ôn sư phụ có chút trầm ngâm. Người này không nhận đồ đệ, cũng không có dạy tiên thuật cho ai. Ngoại trừ trồng rau nuôi cá, ông ấy ở đây cũng chưa từng dùng tới pháp thuật. Nghe đám đệ tử nói căn cốt của ông không đủ vậy nên rất khó tu tiên.
Ôn sư phụ trước giờ không tham chính với đời. Vậy mà lại sợ Bắc Mặc Hàn chết trước cửa Linh Dương phái làm vấy bẩn giáo phái sao?
- Ta cũng chẳng còn sức mà đi nữa rồi.
Bắc Mặc Hàn thều thào lấy lệ.
Ôn sư phụ hạ quang gánh trên vai xuống, ông già phất tay một cái.
Một mùi nặng sộc tới. Một mùi thối kinh người, dường như có thể lập tức lấy mạng người khác.
- Ngươi có biết đây là gì không?
Bắc Mặc Hàn trừng mắt nhìn lão già.
Ôn sư phụ ôn tồn:
- Là "c*t".
Ông nói với ta chuyện ấy lúc này thì có ý nghĩa gì?
Ta và gánh c*t của ông có liên hệ gì với nhau sao.
Lão già lại phất tay, mùi hôi thối kia liền biến mất.
Lão ta vậy mà vừa dùng pháp thuật. Không phải đao to búa lớn nhưng vừa giúp Bắc Mặc Hàn thoát khỏi chỗ chết.
Đúng là thối quá đi mà!
Ông sư phụ chỉ vào thúng c*t:
- Ngươi thấy đấy, nó cũng là đồ người ta vứt đi, nó cũng là đồ bị người ta dè bỏ. Nhưng nó đâu vô dụng mà chờ chết giống như ngươi. Nó tự tìm được công dụng của nó, là nó bón cho từng nhành cây ngọn cỏ để các ngươi ăn.
Tự dưng ta có một cảm giác rất muốn ói.
Ôn sư phụ vỗ bụng một cái:
- Huống chi cái thân ngươi đủ chân đủ tay mà không bằng một thúng c*t ư? Người ta muốn giết ngươi ngươi lại mặc kệ để người ta giết ư? Đúng là đáng tiếc cho một tài năng trẻ.
Những lời này khiến Bắc Mặc Hàn trầm ngâm suy nghĩ. Hắn thấy cũng đúng, nhưng hắn không có cách nào lật mình cả.
Khoan đã có phải hắn đang bị so sánh với c*t không? Hắn còn không bằng một đống c*t nữa.
Bắc Mặc Hàn chau mày:
- Giờ ta sống dở chết dở. Linh căn không có. Tu vi cũng không. Chấp niệm cả đời này là tu tiên đã bị hủy nát. Ông nói ta làm sao có thể vực dậy!
Ôn sư phụ gánh quang gánh lên:
- Mọi sự là do thiên ý. Trời bắt ngươi mất tất cả ắt có dụng ý. Ngươi dễ chết như vậy đúng là uổng phí. Haizzz
Ôn sư phụ gánh thúng c*t của mình đi.
Bắc Mặc Hàn nằm suy nghĩ. Ôn sư phụ nói như vậy, lẽ nào ông ta có cách.
- Ôn sư phụ, xin người chỉ điểm. Đệ tử nhất định sẽ làm thật tốt.
Ôn sư phụ khẽ nhoẻn miệng cười, ông ta hít sâu một hơi quay lại:
- Ngươi đã bị đuổi khỏi Linh Dương phái rồi, đừng gọi ta sư phụ nữa. Gọi sư thúc đi. Ta có một vị ca ca, có lẽ người này sẽ giúp được ngươi.
- Người đó là ai? Giờ đang ở đâu?
- Vân Sơn đại trung sĩ. May cho ngươi mùa này ông ta đang ở đỉnh Như Mộng vắt sữa bò. Nếu ngươi có duyên, đủ may mắn gặp được ông ta, có khi sẽ trở mình được.
Bắc Mặc Hàn như thấy được tia hy vọng, hắn vui thầm:
- Có cách nào để người ấy chấp nhận ta không? Mong Ôn sư thúc giúp người giúp cho chót.
Nếu Ôn sư thúc đã nói có duyên mới có thể được Vân Sơn cứu giúp, vậy ắt hẳn phải có tư tình từ trước mới nhờ vả được.
Mà hắn đến Vân Sơn đại trung sĩ là ai cũng không biết. Chắc chắn rất khó xin giúp đỡ.
Ôn sư thúc khẽ nhếch lông mày. Thằng oắt con này cũng khá lắm. Sắp chết rồi mà vẫn thấu toàn như vậy.
Ôn sư thúc vứt cho Bắc Mặc Hàn một miếng ngọc bội:
- Nói với ông ta, ngươi là ân nhân của một bà thím tên là Liên Hoa. Ông ta chắc chắn sẽ giúp ngươi.
- Tạ ơn sư thúc đã cứu giúp.
- Hừ! Xem mà lết được xác tới Như Mộng không đã. Ta không cần lời cảm ơn sớm này của ngươi đâu.
Bắc Mặc Hàn nắm chặt miếng ngọc trong tay. Hắn nhất định phải trở mình sống dậy.
Updated 89 Episodes
Comments
Anonymous
p
2024-06-28
0
Uyên Quỳnh
Trời đất dám đuổi nv9 ư?
2024-06-18
0
Thanh Dao
hilu
2024-06-14
0