Vèo.
Ầm ầm.
Tai Bắc Mặc Hàn khẽ động. Hình như có một dị vật vừa chạy qua.
Bắc Mặc Hàn mở bừng mắt, đang định hô hoán, tay An Kỳ đã nhanh chóng đặt trên môi hắn. An Kỳ đánh mắt ra hiệu cho hắn im lặng.
Bắc Mặc Hàn nhìn xung quanh, mọi người đều đã thức giấc, ai nấy cũng mặt mày nghiêm trọng.
Chắc hẳn mọi người đều phát giác ra thứ dị vật Bắc Mặc Hàn vừa cảm nhận thấy. Sức mạnh của nó thật quá khủng khiếp, tiếng động to lớn đó chắc chắn là tiếng dị vật va vào kết giới.
Phúc Mập tiến lên trước, hắn niệm một đoạn chú, tạo ra một tầng ánh sáng. Ánh sáng bắn về tứ phía, chạm đến kết giới thì dừng lại.
Ánh sáng mau chóng lủi mất, chỉ để lại một góc còn mơ hồ kim quang. Cả năm người xúm lại chỗ ánh sáng còn sót lại. Vân Sơn sờ lên kết giới, giọng có phần lo lắng:
- Là dã thú.
Tùng Lâm xoa xoa cằm, điệu bộ cũng có phần nể nang:
- Nghe nói núi Như Mộng yêu ma quỷ quái nào cũng có. Dấu vết lớn như này, chắc chắn là dã thú bậc cao, có khi nào chưa xuống đến chân núi chúng ta đã bị ăn thịt mất không.
- Mồm quạ nhà ngươi. Núi Như Mộng ta đã đi hơn 20 năm, dã thú nào mà chưa từng gặp. Yên tâm, có lão già và Mập ca của ta ở đây, cùng lắm thì ngươi mất cái tay cái chân thôi.
An Kỳ có chút bực mình nói.
Tùng Lâm chậc lưỡi một cái. Hắn cũng chỉ đang lo lắng cho tương lai thôi. Dẫu sao hắn vẫn còn là một nam tử hán khôi ngô tuấn tú, không thể chết im chết lặng ở nơi khỉ ho cò gáy này được.
- Sư phụ, chuyện này ông định tính thế nào?
Bắc Mặc Hàn biết chắc thực lực của đám người bọn họ không đủ, lại nhìn vết cào to tướng trên kết giới, mọi chuyện chỉ có thể nghe theo Vân Sơn.
Còn vì sao Bắc Mặc Hàn gọi lão già đó là sư phụ. Đơn giản thôi, hắn thấy gọi “lão già” có chút thô thiển, mà chính Vân Sơn cũng tuyên bố nhận hắn làm đệ tử. Hắn vẫn nên gọi sư phụ thì hơn.
Vân Sơn phe phẩy cây quạt, đặt vào vết cào một tấm bùa:
- Cứ nghỉ ngơi trước đã. Con dã thú này ra tay một lần nhưng không phá được kết giới, nó cũng cần thời gian để suy tính. Chúng ta nghỉ ngơi thêm một lúc, sáng sớm mai lên đường, mau chóng xuống núi.
Tùng Lâm khoát tay:
- Tại sao không lập trận truyền tống xuống chân núi luôn đi. Ta thấy thế này quá nguy hiểm.
Vân Sơn phủi chút bụi trên quần áo đứng dậy:
- Ta đã nói các ngươi phải rèn luyện thể lực. Coi như bài giảng đầu tiên đi, đối mặt với lo sợ, các ngươi cứ từ từ mà hãi hùng, ta đi ngủ tiếp đây.
Tùng Lâm chậc lưỡi:
- Lão già này của các ngươi, đúng là chê khổ không đủ mà.
An Kỳ đã vội trở về chỗ nằm, Phúc Mập và Bắc Mặc Hàn cũng ngáp ngắn ngáp dài rời đi.
- Này mấy người, không thèm nghe ta nói luôn hả?
Tùng Lâm cũng bất lực, đành trở về gốc cây của hắn.
Bắc Mặc Hàn khẽ huých vai Phúc Mập:
- Có chuyện gì?
Bắc Mặc Hàn nhìn về phía Vân Sơn, khẽ nói:
- Huynh thấy chuyện này có kì lạ không?
- Ý ngươi là sao?
Bắc Mặc Hàn im lặng một lúc rồi nói:
- Theo hiểu biết của ta, vết cào vừa rồi không hẳn là của dã thú cấp cao. Nó giống như là của Huyền Lang.
Phúc Mập khẽ hé mắt, im lặng nghe Bắc Mặc Hàn nói tiếp.
- Huyền Lang trước nay luôn lảng vảng ở các ngọn núi cao, chuyện nó xuất hiện ở đây không phải là chuyện gì lạ. Nhưng căn bản, công lực của Huyền Lang không thể lớn đến như thế. Nếu đã gọi là Vân Sơn đại tu sĩ, chắc chắn tu vi của sư phụ rất cao, lúc kiểm tra thân thể cho ta, ta cũng thấy linh lực của sư phụ rất ảo diệu, vậy nên kết giới sư phụ lập ra cũng là loại vô cùng khủng khiếp đi. Nhưng tại sao một Huyền Lang có thể cào thủng kết giới ra như vậy.
Phúc Mập thở dài một hơi, sau cùng là một cái chậc lưỡi:
- Thế ra lão già đó vẫn chưa nói cho ngươi biết à? Đúng là thích sĩ diện mà.
- Là sao?
Phúc Mập hất cằm về phía Vân Sơn đã nằm ngáy khò khò:
- Lão già kia ấy à, chẳng phải đại tu sĩ cái khỉ khô gì đâu, tu vi cũng chẳng phải dạng anh hùng nhất cường gì. Linh lực thì có phần kì lạ thật, nhưng kì lạ theo cái kiểu vô dụng ấy. Lão già đó mới tu luyện được đến xuất khiếu thôi, dĩ nhiên kết giới lão lập ra chả là gì so với Huyền Lang.
- Xuất khiếu? Sao có thể.
Bắc Mặc Hàn thật sự kinh ngạc. Một người cao cao tại thượng, được Ôn sư thúc hết mực tin tưởng, gửi gắm hắn lên đây, sao có thể mới tu luyện đến xuất khiếu. Bắc Mặc Hàn của trước kia đã vượt xa công lực của sư phụ hắn bây giờ. Bảo sao khi Bắc Mặc Hàn nói muốn tìm Vân Sơn giúp đỡ, Phúc Mập và An Kỳ lại có thái độ kì lạ như vậy.
Phúc Mập vỗ vỗ vào bắp tay, có gì đó trầm ngâm:
- Ngươi không cần bất ngờ như vậy. Ngươi cũng thấy đấy, ở đây chúng ta đâu ai là người bình thường. Lão già đó cũng chỉ có chút bất ổn đó thôi. Còn về cái đầu của lão, không thể một lời đôi lời là nói hết được. Lão nói với ngươi cái gì, cũng đều là muốn tốt cho ngươi thôi, nhưng đừng tin tưởng lão tuyệt đối.
Phúc Mập biết Vân Sơn là người lương thiện. Nhưng khi dùng kim lượng ra đánh đổi, lão ta liền có thể sảng khoái bán đứng bọn họ, vậy nên nhất định phải cẩn trọng.
Updated 89 Episodes
Comments