Vút!
Tiếng kiếm khí xé gió lao tới. An Kỳ và Phúc Mập lập tức xoay người tránh đi. Thanh kiếm cắm thẳng vào kết giới.
- Kẻ nào?
An Kỳ hô lớn một tiếng.
Trong ánh sáng mờ mờ, một thân nam tử áo lụa hiên ngang đi tới. Khi nhìn gần mới thấy dung mạo hắn như hoa, toàn thân toát lên khí chất vương giả. Vậy mà lời nói ra lại khó nghe vô cùng:
- Nơi rẻ rách này, vậy mà lại muốn ta đến.
An Kỳ chống nạnh:
- Này, tiểu tử không biết trời cao đất dày. Ăn nói khó nghe như vậy, đừng nói rằng ngươi vừa cắm đầu vào hố phân nhé!
Nam nhân híp mắt, khẽ nghiêng đầu:
- Tiểu mĩ nhân, miệng đẹp không phải để nói ra những lời như vậy.
- Với loại người như ngươi, giao tiếp chỉ phí nước bọt.
Nam nhân cười nhẹ:
- Cô đã thành công thu hút sự chú ý của ta rồi đó.
Vút.
Phúc Mập đã đặt kiếm ngang cổ nam nhân, giọng có chút trầm khàn:
- Nói. Ngươi là ai? Đến đây làm gì?
Nam nhân khẽ nhìn thanh kiếm:
- Chĩa kiếm vào ta như vậy, không phải hành động lịch sự gì.
- Ngươi vừa tới đã phi kiếm về phía bọn ta. Còn đòi lịch sự? Ta phi!
An Kỳ có chút cáu kỉnh.
Phúc Mập nâng cao kiếm:
- Nói!
Nam nhân nhấn nụ cười sâu hơn. Hắn khẽ vận công, thanh kiếm của hắn bung ra khỏi kết giới, lao về phía Phúc Mập.
Hai bên lập tức lao vào đánh nhau, khí lực bay đầy trời, đúng là mãn nhãn.
Người này, vậy mà cấp tu tiên không hề thấp, cũng ngang ngửa Phúc Mập.
Tiếng linh lực va vào nhau ầm ầm. Phúc Mập bị vây trong một vòng kiếm pháp. Hắn bình tâm, hít một ngụm khí, cắm cây kiếm xuống đất. Phúc Mập vận linh lực, mặt đất nứt ra, đất đá bay lên mù mịt. Mọi thứ tan biến dần, kiếm trên tay Phúc Mập lần nữa chĩa về phía nam nhân.
Kết giới được gỡ xuống, Vân Sơn và Bắc Mặc Hàn mau chóng chạy ra.
- Các ngươi... các ngươi làm cái gì mà phá tan hoang cửa nhà của ta!
Vân Sơn có chút tức giận nhìn bãi chiến trường trước mắt.
- Lão già, là tên mặt hoa da phấn đó làm đó!
An Kỳ nhanh nhảu nói.
Vân Sơn khẽ nheo mắt. Đây là ai? Dạo này đỉnh Như Mộng sao lại lắm khách thế?
- Ông là Vân Sơn?
Nam nhân ôm ngực hỏi.
Vân Sơn khoát tay, ý bảo Phúc Mập thu kiếm.
Xoẹt.
Phúc Mập cất kiếm vào bao, lùi lại mấy bước, uống một ngụm rượu.
Nam nhân lồm cồm bò dậy.
An Kỳ lúc này mới nhìn tới Bắc Mặc Hàn, quần áo hắn lại xộc xệch!
- Nè, huynh không sao chứ? Lão già đó...
Bắc Mặc Hàn cản An Kỳ lại, hắn biết nàng tinh quái này lại nghĩ bậy bạ cái gì.
- Không sao cả.
Vân Sơn tiến gần tới nam nhân:
- Ngươi là ai? Ta quen biết ngươi sao?
Nam nhân khó chịu rút phong thư trong áo đưa cho Vân Sơn.
Lão già nhận lấy thư, khó hiểu mở ra đọc, thần sắc chợt thay đổi. Lão đánh mắt gọi Phúc Mập tới.
- Kẻ này... thôi đừng chấp nhặt hắn nữa. Chuẩn bị cho hắn một chỗ ở đi.
- Cái gì? Một tên ất ơ mà ông bảo ta hầu hạ hắn?
Vân Sơn kéo Phúc Mập thấp xuống, ý bảo hắn nói nhỏ thôi. Lão vừa đưa bức thư vừa nói:
- Ngươi còn nhớ gia tộc Hoàng Chí ở Tiêu San lục chứ? Trước đây chúng ta lấy của tộc trưởng họ 1000 vạn kim lượng, đã hứa là sau này họ gặp gì khó khăn sẽ ra tay cứu giúp. Bây giờ lão già họ Hoàng Chí đó muốn ta giúp bằng cách nhận ôn con kia làm đồ đệ. Cha không dạy được con liền đẩy cho người ngoài. Haizzz. Thôi cố nhịn nhục đi, dù sao 1000 vạn kim lượng, chúng ta cũng không trả nổi.
Phúc Mập không tình mà nguyện đi tới trước mặt nam nhân:
- Ngươi tên là gì?
Nam nhân chỉnh lại cổ áo. Kiêu ngạo nói:
- Họ Hoàng Chí, tên Tùng Lâm. Cứ gọi ta là Nhị hoàng tử Tùng Lâm.
- Sao tên này có thể kiêu ngạo đến thế chứ!
Bắc Mặc Hàn vội kéo An Kỳ lại. Hắn từng nghe tới gia tộc Hoàng Chí, là gia tộc hoàng thất, vẫn không nên chọc vào thì hơn.
- Ngươi đi theo ta.
Phúc Mập dẫn Tùng Lâm vào căn nhà mà họ mới xây.
An Kỳ khó chịu bước tới gần lão già Vân Sơn:
- Này, lão già, ông làm sao mà phải khom nom khép nép với tên kia như vậy? Tưởng linh lực cao một chút liền kiêu ngạo sao?
- Hắn không chỉ linh lực cao một chút. Mà gia thế cao một chút. Còn tiền tài cao một chút chút chút chút chút... Hắn nhiều tiền như vậy, chúng ta không tử tế với hắn thì còn có thể làm gì. Ngươi đó, tiểu nha đầu, cẩn thận cái miệng của ngươi. Bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra đấy!
An Kỳ hừ một tiếng.
Lão già Vân Sơn phất quạt rời đi. Giờ lão phải nghĩ xem xử trí hai tên tiểu tử mới tới như thế nào. Haizzz một kẻ thì muốn giúp nhưng sợ không đủ khả năng giúp. Một kẻ thì không muốn giúp nhưng buộc phải giúp.
Đúng là phận đời trớ trêu.
An Kỳ khoanh tay, lại quay sang nhìn thấy Bắc Mặc Hàn đang định rời đi.
- Này, huynh đứng lại.
Bắc Mặc Hàn khẽ xoay người:
- Còn chuyện gì sao?
An Kỳ chống một chân lên ghế, ngoắc tay gọi Bắc Mặc Hàn qua:
- Còn chứ sao không? Qua đây, mau khai báo rõ ràng, vừa rồi huynh và lão già kia làm gì trong phòng?
Updated 89 Episodes
Comments