Thoát Khỏi Địa Phủ

Thoát Khỏi Địa Phủ

Chương 1: Ngọn nến linh hồn bừng sáng.

Âm Giới được chia làm ba khu, Địa Thành, Ma Thành và Hung thành, thông thường công việc tại ba thành là như nhau, nhưng dạo gần đây do tình hình dịch bệnh cùng chiến tranh lan tràn trên nhân gian nên Địa Thành trở nên bận rộn, lượng linh hồn đi xuống tăng theo từng giây, đứng chật kín điện xét xử.

Mẫu Địa Phủ ngồi trên bàn cao nhìn hàng dài linh hồn kéo hút tầm mắt thở dài, sắc da trên mặt vì làm việc với cường độ cao mà ảm đạm đi nhiều.

“Mẫu Địa Phủ nếu ngài quá mệt có thể nghỉ ngơi đôi chút.” một nữ nhân đứng bên cạnh tiến lại nói nhỏ vào tai bà.

Bà gật đầu, đứng lên nói: “Thánh cô (1) ngươi canh chừng ở đây ta vào trong nghỉ ngơi một lát, chốc nữa sẽ ra xét xử tiếp.”

Mẫu Địa Phủ rời khỏi đình, đi vào một căn phòng nhỏ phía sau, ngồi xuống ghế uống trà, đôi mắt đen láy trầm tư nhìn nước trà sóng sánh trong chén.

Thông thường mỗi ngày Địa Phủ sẽ nhận một lượng linh hồn cố định dựa theo sổ sinh tử, nhưng cách đây ba năm thì sổ sinh tử đột nhiên thay đổi, hàng loạt cái tên bị gạch, bất kể già trẻ lớn bé, thậm chí là bào thai vừa thành hình.

Sự tình quái lạ Mẫu Địa Phủ liền vội vã chạy lên nhân gian kiểm tra, sát khí bao trùm khắp mọi nơi, cuối chân trời một mảng huyết sắc đỏ rực, đây chính là dấu hiệu cho thấy Huyết Trường Trận được mở ra. Huyết Trường Trận một khi được mở, nhân thế sẽ rơi vào cảnh lầm than ly tán.

Bà lẩm bẩm: “Không biết đến bao giờ Huyết Trường Trận mới đóng lại được đây?”

“Mẫu Địa Phủ.” Có tiếng gọi lớn.

Bà quay đầu nhìn lại liền thấy một Cậu Hầu (2) mười tuổi, tóc dài buộc hờ còn vương đôi sợi trên khuôn mặt tròn, vận trang phục áo dài màu đỏ, chân mang hài đỏ bay vào, cúi đầu, giọng thanh lãnh báo cáo: “Thưa bà ngọn đèn linh hồn của Phạm Thạch đột nhiên sáng bừng lên.”

Mẫu Địa Phủ đứng bật lên, hỏi vội: “Ngươi nói thật?”

Cậu Hầu gật đầu. “Con đã làm việc canh chừng các ngọn đèn linh hồn bao nhiêu năm rồi, sao có thể nhận sai.”

“Mau mang ta tới nhìn xem.” Bà đi tới bên cạnh Cậu Hầu.

Cậu nhanh chóng dẫn đường. Đi xuyên qua sân đình lớn, băng qua hồ sen đen, cả hai tới trước một ngôi nhà ba gian, bên trong thắp hàng ngàn ngọn nến, bên trên trước cửa ra vào có đề bảng ‘Điện Đèn Linh Hồn’ đây chính là nơi cất chứa dấu hiệu linh hồn của những kẻ chết vì phạm tội trọng.

Linh hồn của họ được thể hiện bằng một ngọn nến, nếu như ngọn nến tắt thì cơ hội chuộc tội của kẻ đó đã hết, linh hồn được thuyên chuyển vào khu thứ hai của Âm Giới là Ma Thành, nơi đây tùy theo tội trạng đã phạm mà bị giáng làm các loại ma khác nhau. Nếu quá ác sẽ đi đến tầng thứ ba gọi là Hung Thành, ở đây sẽ được hai vị hung thần là Vong Vị Hung Ương, chuyên canh giữ bách quỷ, cùng Cô Lư Khô Kháo hung thần chiến tranh và đau khổ sẽ chọn làm quân lính dưới trướng họ.

Ngược lại nếu ánh nến đột nhiên sáng bừng, thì cơ hội chuộc tội của kẻ đó đã tới, chỉ cần chuộc được tội thì hắn sẽ có cơ hội đầu thai chuyển kiếp.

Mẫu Địa Phủ đi tới trước một ngọn nến sáng lung linh trong phòng, trên thân nến màu đỏ ghi tên Phạm Thạch.

Bà nở nụ cười nhớ tới linh hồn đặc biệt này. Ở kiếp người hắn làm thầy pháp, nhưng không dùng năng lực bùa chú của mình vào việc xấu ngược lại giúp đỡ không ít người, tống tiễn vô số vong hồn về cho Địa Phủ, công lao không nhỏ. Đáng tiếc chính hắn lại tự tay phá phong ấn Huyết Trường Trận, đưa tới sát khí hại chết bao nhiêu người trên nhân gian mà phạm vào trọng tội, khi chết bị đày xuống địa ngục, chịu nham thạch địa ngục thiêu đốt.

“Phạm Thạch vốn không nên bị đày đọa như thế, thật may cơ duyên chuộc tội của hắn cũng tới.” Cậu Hầu đứng bên cạnh cảm thán.

“Ta cứ tưởng phải mất vài chục năm mới có cơ duyên này cho hắn, thật không ngờ mới ba năm đã có.” Mẫu Địa Phủ quay đầu nhìn cậu, đôi mắt ánh lên vẻ thỏa mãn.

“Nếu hắn có thể đóng được Huyết Trường Trận, nhân gian sẽ thoát khỏi đại hạn, công việc của ngài cũng giảm bớt.” Cậu Hầu tươi cười.

Mẫu Địa Phủ gật đầu, đây chính là điều bà đang mong, nhân gian với Âm Giới vốn không thể tách rời, nếu trên đó bị hủy diệt thì Âm Giới cũng rơi vào nguy hiểm, nên Huyết Trường Trận phải được đóng lại. Bước chân nâng lên bà di chuyển nhanh ra ngoài.

“Ngài tính tới địa ngục hay tới đình phán xét?” Cậu Hầu vội chạy theo.

“Tới địa ngục.” Mẫu Địa Phủ nói. “Không ai có thể đóng lại được Huyết Trường Trận trừ kẻ mở ra nó, cơ hội tới rồi ta phải nhanh để Phạm Thạch lên đường.”

Bà bay nhanh tới hồ đen, vung tay. Ánh sáng màu vàng hạ xuống mặt hồ, chẻ nước làm đôi, mở ra một lối đi tối tăm dẫn xuống bên dưới.

Cậu Hầu đứng im nhìn theo bóng Mẫu Địa Phủ cho tới khi nước hồ đen đóng lại, những bông hoa sen màu đen trôi tới lấp vào vị trí vừa có dị động, tiếp tục tỏa hương.

...

Mẫu Địa Phủ đi xuyên qua hành lang dài tối tăm, bóng tối nơi đây không thể làm khó bà. Rất nhanh bên tai liền vang lên tiếng xèo xèo như thịt bị nướng trên than hồng, ánh sáng đỏ nhàn nhạt xuất hiện phía trước, nhiệt độ trong không khí tăng cao.

Dù khoác trên mình kiểu áo Nhật Bình (3) nhiều lớp, đầu vấn khăn cầu kì nhưng trông bà vẫn rất thoải mái, không một chút mồ hôi nào chảy xuống hai bên thái dương, lẫn các phần da lộ ra bên ngoài. Dù đã đi vào giữa hai bức tường đỏ nóng bỏng như dung nham núi lửa, tư thế bước chân vẫn không thay đổi, ung dung tiến lên.

Tiếng kêu gào, la hét thảm thiết vang lên, từng bóng người bị xích sắc đỏ treo giữa các bức tường dung nham nóng bỏng xuất hiện. Bà không quan tâm đến họ, đi thẳng tới cuối con đường, bước lên năm bậc thang đá màu đỏ tỏa ra khói trắng, nhìn xuống hồ dung nham đang sôi sùng sục.

Bên trong đó là một linh hồn giữ nguyên hình dạng con người đang bị xích, dung nham thiêu đốt khiến toàn thân hắn vặn vẹo, nhưng khác những linh hồn còn lại ở nơi đây, hắn cắn răng chịu đựng, không gào thét thảm thiết.

“Phạm Thạch.” Bà gọi.

Đôi mắt nhắm nghiền của người trong hồ mở ra, con ngươi mệt mỏi phản chiếu hình bóng một người phụ nữ độ ba mươi mấy, tóc đen như gỗ mun, da trắng, sắc môi hồng hào, vận đồ sang trọng.

Đôi môi khô khốc của hắn chuyển động, đáp lại bằng tông giọng khản đặc: “Mẫu Địa Phủ... bà tới đây... có việc gì?”

“Phạm Thạch thời điểm chuộc tội của ngươi đã tới, ta tới báo để ngươi chuẩn bị tinh thần đi đền tội.”

Hai mắt thẫn thờ đột nhiên sáng lên, Phạm Thạch cười hỏi: “Bà nói thật?”

Mẫu Địa Phủ gật đầu. “Ngọn đèn biểu hiện cho linh hồn của ngươi sáng rực rỡ, đây là dấu hiệu cho thấy cơ hội của ngươi đã tới.”

“Vậy là tôi có thể trở về thời điểm cái chết của các bạn đồng môn diễn ra để cứu họ đúng không?” Phạm Thạch hào hứng.

Mẫu Địa Phủ trầm mặt, bà biết Phạm Thạch luôn canh cánh trong lòng chuyện bản thân hại chết những người đồng môn của mình, nhưng những linh hồn đó đã bị Huyết Trường Trận nuốt chửng làm sao có thể cứu được.

Bà thẳng thắn đáp: “Không phải, người chết rồi thì không cứu được, hơn nữa tội của ngươi không nằm ở đó, mà là ở việc mở ra Huyết Trường Trận.”

Khuôn mặt gầy gò của Phạm Thạch xụ xuống, đôi mắt vừa lấy lại sức sống ảm đạm đi. Hắn cười nhạt nói: “Nếu không thể cứu được những người bị tôi hại chết vậy thì bà đi đi, tôi không muốn chuộc tội, cứ để dung nham địa ngục thiêu tôi muôn kiếp thì hơn.”

Mẫu Địa Phủ nhăn mặt, tỏ ra không hài lòng với thái độ hờ hững với Huyết Trường Trận của hắn, nặng giọng hỏi: “Ngươi có biết Huyết Trường Trận là gì không?”

Phạm Thạch im lặng.

Mẫu Địa Phủ giải thích cho hắn: “Đó là nơi phong ấn toàn bộ sát khí của nhân loại, những thứ được sinh ra trong các trận đại dịch và chiến tranh từ khi con người xuất hiện. Một khi nó được mở ra nhân gian sẽ rơi vào lầm than, chiến tranh xảy ra khắp nơi, dịch bệnh hoành hành, gia đình ly tán, con người khổ đau, đến cửa sinh của Địa Phủ cũng bị đóng lại.”

Phạm Thạch cúi gằm mặt nhắm chặt mắt, lờ đi mọi lời bà nói.

Mẫu Địa Phủ càng tức hơn, gắt: “Ngươi có biết, chỉ vì mở ra Huyết Trường Trận, ngươi đã đưa người nhà của mình vào nguy hiểm!”

Lần này Phạm Thạch nâng đầu lên mở mắt nhìn bà. Mẫu Địa Phủ lập tức mở ra một khung hình chiếu cảnh một nhà ba người đang nằm trong bệnh viện, sức khỏe yếu ớt không ai chăm sóc cho hắn xem.

“Cha… mẹ… em gái!” Phạm Thạch hét lớn, xúc động kéo mạnh dây xích phát ra tiếng kêu leng keng.

“Thấy không, nhờ công mở Huyết Trường Trận của ngươi mà họ phải vào bệnh viện dã chiến nằm, ở đây thì chỉ có thể chờ chết.” Mẫu Địa Phủ thêm vào.

“Nói!” Phạm Thạch gào lên. “Cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với họ?”

“Họ nhiễm phải dịch bệnh hô hấp, hiện tại trên nhân gian căn bệnh này lây lan rất nhanh và chưa có thuốc đặc trị, nên cứ vài giây qua đi sẽ có hàng trăm người nhiễm bệnh, hàng chục người tử vong. Bệnh viện không đủ chứa nên họ phải mở các khu dã chiến, người bệnh đưa vào đây đa số đều không thể mang người thân đi cùng, cũng chẳng ai chăm sóc vì lực lượng y bác sĩ quá ít, nên sống hay chết phải dựa vào vận may và sự tự lực của họ.”

“Tất cả là do tôi mở Huyết Trường Trận sao?” Giọng Phạm Thạch run run.

“Đúng vậy.” Mẫu Địa Phủ đáp.

Chú thích:

1. Thánh cô là các cô hầu của Mẫu.

2. Cậu hầu là các cô cậu trẻ em rất thông minh nhưng mất sớm ở tuổi vô tư trong sáng nên được cho phép ở bên cạnh thần linh hầu hạ.

(Hai chú thích trên dựa theo cuốn Điện thần và nghi thức Hầu Đồng Việt Nam của Maurice Durand)

Xưng hô trong tác phẩm, do nhân vật chính là người hiện đại nên xưng ‘tôi’ còn thần linh ma quỷ thì xưng ‘ta/ngươi’ (nếu trong quá trình đọc có gì khó hiểu hoặc lộn xộn xin bình luận bên dưới giúp mình)

Áo Nhật Bình.

Hot

Comments

-Fujihana 3R-

-Fujihana 3R-

Cho t biết đi, sao tác giỏi văn quá vậy>:(((

2024-06-24

0

Mèo Ú

Mèo Ú

❤️❤️❤️❤️❤️

2023-08-31

0

Nhật Thường Quân

Nhật Thường Quân

Chúc mừng An Ca lại ra mắt thêm một bộ truyện mới nữa nha.

2022-07-01

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ngọn nến linh hồn bừng sáng.
2 Chương 2: Linh hồn âm dương.
3 Chương 3: Cậu biết tôi?
4 Chương 4: Cậu có mùi rất thơm.
5 Chương 5: Ta muốn hắn thuộc về ta.
6 Chương 6: Muốn làm một con quỷ có suy nghĩ.
7 Chương 7: Lần đầu nhìn thấy hắn.
8 Chương 8: Ma Thành.
9 Chương 9: Bọn họ không có ma đồng.
10 Chương 10: Sát Phạt.
11 Chương 11: Hình thức mới.
12 Chương 12: Thức ăn của Ma Thành đặc biệt ngon.
13 Chương 13: Thị Uy.
14 Chương 14: Tôi đã hứa là sẽ bảo vệ cậu.
15 Chương 15: Chỉ có thể trở thành kẻ mạnh.
16 Chương 16: Kẻ bao nuôi giàu có.
17 Chương 17: Mua quạ ma ở cây gạo của dân kinh tế.
18 Chương 18: Vũ khí bằng giấy.
19 Chương 19: Cuốn hút.
20 Chương 20: Kẻ thương mày nhất nhà đấy.
21 Chương 21: Trận chiến trong chợ cây bông.
22 Chương 22: Ma Thành chấp nhận hai linh hồn này.
23 Chương 23: Sao thế này?
24 Chương 24: Tắm trong hồ.
25 Chương 25: Rất có giá trị.
26 Chương 26: Đêm trong rừng.
27 Chương 27: Chết mấy năm rồi tim vẫn còn đập loạn.
28 Chương 28: Chợ tạm.
29 Chương 29: Lính Sát cấp cao.
30 Chương 30: Sợ bị bỏ rơi.
31 Ma Loạn.
32 Chương 31: Loạn Trấn.
33 Chương 32: Quy định để thành Lính Sát.
34 Chương 33: Cấp bậc truyền thuyết.
35 Chương 34: Màu đỏ bất thường.
36 Chương 35: Mùi hương bất ngờ.
37 Chương 36: Không thể kiềm chế được.
38 Chương 37: Đến gần nhau hơn.
39 Chương 38: Giấc mơ ám ảnh.
40 Chương 39: Không chung nhóm.
41 Chương 40: Hai lựa chọn khốn nạn.
42 Chương 41: Rừng Ma Thú.
43 Chương 42: Ma thú mười điểm.
44 Chương 43: Thức ăn bổ dưỡng.
45 Chương 44: Ghen tị.
46 Chương 45: Liều.
47 Chương 46: Sát Khí Thần.
48 Chương 47: Thẻ xanh.
49 Chương 48: Trở lại nhân thế.
50 Chương 49: Trong ngõ nhỏ.
51 Chương 50: Khoác phải áo của người âm.
52 Chương 51: Nhận ra tình cảm.
53 Chương 52: Tình yêu sao bằng tình thân.
54 Chương 53: Ba năm và một tháng.
55 Chương 54: Giờ không thích nói nữa.
56 Chương 55: Con cún họ Cao.
57 Chương 56: Gặp lại kẻ thù cũ.
58 Chương 57: Nhà xác.
59 Chương 58: Xác chết trỗi dậy.
60 Chương 59: Mất kiểm soát.
61 Chương 60: Tôi thích anh.
62 Chương 61: Người yêu tôi đâu?
63 Chương 62: Quên tôi không?
64 Chương 63: Muốn giấu đi.
65 Chương 64: Giá trị của Phá Gia.
66 Chương 65: Lập kỷ lục.
67 Cụt Trấn.
68 Chương 66: Thực hiện lời hứa.
69 Chương 67: Cắm trại giữa sa mạc.
70 Chương 68: Bất ngờ gặp mặt.
71 Chương 69: Phạm Thạch không thể ăn.
72 Chương 70: Đang bị theo dõi.
73 Chương 71: Phải xuống tay.
74 Chương 72: Bị phục kích.
75 Chương 73: Quỷ Phù.
76 Chương 74: Khác lạ.
77 Chương 75: Tàn bạo.
78 Chương 76: Người Việt Kiều.
79 Chương 77: Chào mừng đến Cô Lư Trấn.
80 Chương 78: Chiến trường hỏa khô lâu.
81 Chương 79: Làm thần cũng tiện lắm.
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Chương 1: Ngọn nến linh hồn bừng sáng.
2
Chương 2: Linh hồn âm dương.
3
Chương 3: Cậu biết tôi?
4
Chương 4: Cậu có mùi rất thơm.
5
Chương 5: Ta muốn hắn thuộc về ta.
6
Chương 6: Muốn làm một con quỷ có suy nghĩ.
7
Chương 7: Lần đầu nhìn thấy hắn.
8
Chương 8: Ma Thành.
9
Chương 9: Bọn họ không có ma đồng.
10
Chương 10: Sát Phạt.
11
Chương 11: Hình thức mới.
12
Chương 12: Thức ăn của Ma Thành đặc biệt ngon.
13
Chương 13: Thị Uy.
14
Chương 14: Tôi đã hứa là sẽ bảo vệ cậu.
15
Chương 15: Chỉ có thể trở thành kẻ mạnh.
16
Chương 16: Kẻ bao nuôi giàu có.
17
Chương 17: Mua quạ ma ở cây gạo của dân kinh tế.
18
Chương 18: Vũ khí bằng giấy.
19
Chương 19: Cuốn hút.
20
Chương 20: Kẻ thương mày nhất nhà đấy.
21
Chương 21: Trận chiến trong chợ cây bông.
22
Chương 22: Ma Thành chấp nhận hai linh hồn này.
23
Chương 23: Sao thế này?
24
Chương 24: Tắm trong hồ.
25
Chương 25: Rất có giá trị.
26
Chương 26: Đêm trong rừng.
27
Chương 27: Chết mấy năm rồi tim vẫn còn đập loạn.
28
Chương 28: Chợ tạm.
29
Chương 29: Lính Sát cấp cao.
30
Chương 30: Sợ bị bỏ rơi.
31
Ma Loạn.
32
Chương 31: Loạn Trấn.
33
Chương 32: Quy định để thành Lính Sát.
34
Chương 33: Cấp bậc truyền thuyết.
35
Chương 34: Màu đỏ bất thường.
36
Chương 35: Mùi hương bất ngờ.
37
Chương 36: Không thể kiềm chế được.
38
Chương 37: Đến gần nhau hơn.
39
Chương 38: Giấc mơ ám ảnh.
40
Chương 39: Không chung nhóm.
41
Chương 40: Hai lựa chọn khốn nạn.
42
Chương 41: Rừng Ma Thú.
43
Chương 42: Ma thú mười điểm.
44
Chương 43: Thức ăn bổ dưỡng.
45
Chương 44: Ghen tị.
46
Chương 45: Liều.
47
Chương 46: Sát Khí Thần.
48
Chương 47: Thẻ xanh.
49
Chương 48: Trở lại nhân thế.
50
Chương 49: Trong ngõ nhỏ.
51
Chương 50: Khoác phải áo của người âm.
52
Chương 51: Nhận ra tình cảm.
53
Chương 52: Tình yêu sao bằng tình thân.
54
Chương 53: Ba năm và một tháng.
55
Chương 54: Giờ không thích nói nữa.
56
Chương 55: Con cún họ Cao.
57
Chương 56: Gặp lại kẻ thù cũ.
58
Chương 57: Nhà xác.
59
Chương 58: Xác chết trỗi dậy.
60
Chương 59: Mất kiểm soát.
61
Chương 60: Tôi thích anh.
62
Chương 61: Người yêu tôi đâu?
63
Chương 62: Quên tôi không?
64
Chương 63: Muốn giấu đi.
65
Chương 64: Giá trị của Phá Gia.
66
Chương 65: Lập kỷ lục.
67
Cụt Trấn.
68
Chương 66: Thực hiện lời hứa.
69
Chương 67: Cắm trại giữa sa mạc.
70
Chương 68: Bất ngờ gặp mặt.
71
Chương 69: Phạm Thạch không thể ăn.
72
Chương 70: Đang bị theo dõi.
73
Chương 71: Phải xuống tay.
74
Chương 72: Bị phục kích.
75
Chương 73: Quỷ Phù.
76
Chương 74: Khác lạ.
77
Chương 75: Tàn bạo.
78
Chương 76: Người Việt Kiều.
79
Chương 77: Chào mừng đến Cô Lư Trấn.
80
Chương 78: Chiến trường hỏa khô lâu.
81
Chương 79: Làm thần cũng tiện lắm.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play