Chờ Ngày Người Nhớ Đến Ta
"Chát"
Tiếng roi quất mạnh vào không trung.
Đám người co rúm lại, quần áo rách toạc lộ rõ những lằn roi rướm máu, vài tiếng kêu la theo từng đợt roi quất xuống trong căn hầm của một con thuyền đã cũ kỹ.
"Câm hết đi" Tiếng quát tháo khắp nơi, bốn năm tên vai đô, thịt bắp, gương mặt bặm trợn, tay không ngừng dùng hết sức đánh vào đám đông đang bị xiềng xích.
"Lão đại, chuyến hàng này chỉ có được 15 tên"
Một tên thọt trên tay lăm le con dao hướng về phía cửa hầm, chép miệng ca thán với người đang phì phèo điếu thuốc. Nghe tên thọt bẩm báo xong gương mặt hắn vội đanh lại, suy ngẫm điều gì đó.
"Lựa cho tao mấy đứa con gái sạch sẽ, mang lên boong tàu. Đồ ăn hại." Hắn mở giọng ồn ồn pha lẫn bực tức.
Tên thọt cúi đầu nhận lệnh, quay sang nháy mắt ra hiệu cho bọn thuộc hạ. Cả bọn đi lần mò trong đám người, nam nhân thì bọn chúng quật roi không thương tiếc, nữ nhân thì chúng dở trò sàm sỡ, đối với bọn chúng tiến la hét như một niềm khoái cảm.
"Mẹ kiếp, chúng bay nhẹ tay, Lão đại muốn mấy đứa lành lặn để trao đổi cho Phi Ưng"
....
Từ trong làn sương mù đêm ngày càng dày đặc, một chiếc thuyền với những cánh buồm to lớn được kéo căng hết cỡ, lá cờ hiệu mang hình chim Ưng màu xanh ngọc đang từ từ tiến lại gần con thuyền của Nhím Biển.
Hôm nay dự là xui xẻo gặp phải thuyền Phi Ưng.
Nhím Biển làm nghề buôn người đã lâu được che dấu dưới việc buôn bán vải vóc, tiếng tăm trên vùng biển này không phải nhỏ, nhưng mỗi lần gặp Phi Ưng, hoặc là trốn kịp thời, hoặc là hắn phải bán lại bọn nô lệ với giá cực thấp. Hắn không rõ tại sao Phi Ưng lại có sở thích biến thái với đám nô lệ như thế, chỉ biết Phi Ưng là ân nhân cứu mạng của Hắc Hải - là lão đại Hắc Ban thống trị vùng biển từ Phương Bắc kéo dài đến tận Phương Nam này. Vì thế trong hai năm trở lại đây, để được an ổn làm ăn trên biển, những con buôn như hắn tốt nhất nên tránh né Phi Ưng.
Nhưng nói đi cũng nói lại, Phi Ưng này cũng có chút bản lĩnh, rất biết làm ăn, buôn bán, biết chế tạo vũ khí lại tinh ranh nên trên vùng biển này hắn vừa có tiếng tăm lại rất giàu có. Nay vì chuyến hàng này mà Nhím Biển gặp phải Phi Ưng, thôi thì đánh liều một phen, xem như cống nạp một vài ả nữ nhân để sống sót qua đợt này vậy.
Thuyền Phi Ưng đã từ từ cập sát vào mạn thuyền, Nhím Biển vùi điếu thuốc dưới chân, miệng lẩm bẩm thầm rủa điều xui rủi trước mặt, rồi cùng một vài tên dẫn đám nữ nhân được chọn di chuyển qua thuyền Phi Ưng để chào hỏi.
"Phi Ưng, đã lâu không gặp, Ngài vẫn khỏe chứ?"
Nhím Biển gượng cười như vốn thân quen từ lâu.
Vài tên thuộc hạ không dám ngẩng cao đầu, chỉ dám hó hé nhìn lén về người phía trước mặt.
Những ngọn đuốc thắp sáng dọc thân tàu, màn sương mù dần nhạt đi, lúc này mới nhìn rõ Phi Ưng là một nhân vật mang mặt nạ dát vàng che nửa gương mặt, thân hình nhỏ nhắn, vận bộ nam trang màu trắng toát, tóc búi cao dùng trâm cài hình Chim Phượng nạm đá quý. Hắn ngồi bắt chéo chân điệu bộ ngạo nghễ, lưng dựa vào chiếc ghế được chạm khắc tinh vi, tay phe phẩy chiếc quạt hình chim Ưng nhìn về phía đám người của Nhím Biển nhếch mép cười khinh bỉ không màn trả lời. Nhìn cũng thấy rõ phía sau Phi Ưng là đám thuộc hạ thân thủ không đơn giản tí nào.
Thật tình với bộ dáng trói gà không chặt, y phục lại thư sinh thế này khiến nhiều tên không phục, nhiều lần mạo phạm hắn nhưng cuối cùng điều rất thê thảm, có người thì bị hắn cho bất tỉnh, nặng hơn thì liệt tứ chi, nặng nhất là liệt cả nơi nối dõi. Vì thể dần dần không ai dám đụng chạm vào hắn. Có người đồn hắn là nam tử, nhưng có người lại nói hắn nữ cải nam trang, có người lại nói hắn lúc thích nam lúc thích nữ vì lần nào gặp thuyền buôn người hắn cũng tịch thu toàn bộ số nô lệ cả nam lẫn nữ. Giai thoại về Phi Ưng trên biển này cả ngày cũng không kể hết.
"Nhím biển, Ngài cũng tránh ta khá lâu rồi đấy chứ?" Giọng nói mang thanh âm nữ tính nhưng vẫn đầy uy lực vang lên.
"Không dám, chẳng qua dạo gần đây làm ăn khó khăn quá"
"Vậy sao? Vậy chắc hôm nay không có quà cho ta rồi."
Phi Ưng nghiêng người tựa vào thành ghế, ánh mắt sắt lạnh sau lớp mặt nạ chăm chú nhìn vào Nhím Biển, tay gõ gõ theo nhịp thuyền bập bênh.
Hiểu ẩn ý trong câu nói của Phi Ưng, Nhím biển quay lại quát bọn thuộc hạ.
"Bọn bay, đưa người"
"Ta về phương Nam buôn vải, tiện tay có một vài nữ nhân đi nhờ thuyền, ta gửi bọn họ cho Ngài nhấm nháp. Ta chắc chắn bọn chúng sạch sẽ, còn tươi mới"
Vừa nói Nhím Biển vừa đẩy đám nữ nhân về phía trước.
Đám người đều là những thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt đầy hoảng sợ, khóc lóc van xin in ỏi. Trước đây nghe nói trên biển có tên biến thái thích hành hạ nữ nhân bằng nhiều cách rất dã man rồi vứt xuống biển làm mồi cho đám cá. Nay họ đã nằm trong tay kẻ biến thái đó, là Phi Ưng.
"Ngươi đã thử rồi mới biết sạch sẽ?"
"Không dám, không dám. Chính những ả này nói ... nói với ta trước khi xin lên tàu"
"À" Phi Ưng gật gù ra vẽ đồng tình "Hết rồi sao?"
"Hết...hết rồi" Nhím biển thoáng không giữ được bình tĩnh.
"Tiếc quá, nay khẩu vị ta hơi khó chịu một tí"
Phi Ưng lia ánh mắt sắc bén nhìn Nhím biển, phất tay cho mười tên thuộc hạ đang đứng phía sau tiến lên.
Nhím Biển biết lần này khó thoát, hắn vội vã ngăn lại, miệng lắp bắp ra lệnh cho tên thọt.
"Bọn bay, giải hết đám người lên"
Một lúc sau, những tên nô lệ còn lại được giải qua thuyền Phi Ưng. Chủ yếu là nam nhân, tay chân đều bị xích chặt, cả người đầy vết thương, tuổi tầm 17, 18 tuổi.
Ở thời đại này, nữ nhân vì ham kiếm tiền mà xin vào những chuyến thuyền buôn, không ngờ bị lừa làm nô lệ. Nam nhân thì thường bị bắt lấy sức lao động, hoặc mua vui cho tên Quỷ biển có thú vui lệch lạc đam mê nam sắc - cánh tay phải của Hắc Hải. Tóm lại, nếu không vào tay Quỷ Biển thì cũng vào tay Phi ưng. Đều có kết cục thê thảm như nhau.
"Hết rồi?" Phi Ưng lạnh lùng hỏi, mắt nhìn vào đám nam nhân vừa được dẫn lên.
"Lần này là hết... hết thật rồi." Nhím biển bặm môi nói trong sự không cam lòng.
"Tốt, đúng khẩu vị của ta"
Phi Ưng có hứng thú muốn nhìn kỹ hơn đám nô lệ này, liền đứng dậy nhìn qua một lượt, hắn lia mắt đến đâu tên thuộc hạ của Nhím Biển hiểu ý liền nắm tóc, kéo ngửa đầu từng tên nô lệ ra phía sau, giật rách vạt y phục cho lộ vòm ngực để Phi Ưng nhìn cho rõ.
Nhím biển chép lưỡi tiếc rẻ đám nữ nhân, không ngờ khẩu vị của Phi Ưng lại là nam tử non nớt như thế.
Phi Ưng đi qua một vòng, dừng lại trước một tên nô lệ. Dùng cán quạt nâng mặt hắn lên, ánh mắt lì lợm, ngang bướng, sắt lạnh không chút sợ hãi khiến cho Phi Ưng cảm thấy quen thuộc.
Tên nô lệ không cam tâm để Phi Ưng điều khiển, hắn quay mặt qua chỗ khác. Tên thuộc hạ thấy vậy vội dùng chân đạp vào chân của nô lệ cho hắn quỳ xuống, ghì mạnh đầu hắn hơn, nhưng tên nô lệ này không những không rên la, ngược lại còn có chút phản kháng, cắn chặt môi đến rướm máu, đặc biệt là ánh mắt đó vẫn không chút sợ hãi. Phi Ưng khá ưng ý tên này.
"Ra giá" Phi Ưng quay lại nhìn Nhím Biển
"Cái này.... ta hơi tốn nhiều tiền mới có thể thu nạp hết những tên này,.."
"15 đồng tiền vàng" không đợi hắn kể lể, Phi Ưng ngả giá.
"Không được ạ, như thế là lỗ cho bọn ta rồi"
"Hoặc 15 đồng tiền vàng, hoặc cút" Phi Ưng lạnh lùng.
"Vậy... vậy... 15 đồng tiền" Nhím biển dằn cục tức lại nơi cổ hong, hắn thầm nghĩ, nếu cứ làm ăn xui rủi như thế này, chắc hắn không thể tiếp tục cái việc buôn người nữa.
"Giao tiền" Phi Ưng phất mạnh chiếc quạt trên tay, giọng đầy uy quyền "Hy vọng lần sau gặp lại Ngài"
Cả bọn Nhím Biển vội vã lui lại thuyền của mình. Hai thuyền dần tách nhau ra, thuyền của Phi Ưng đi về Phương Nam.
"Người đâu, mang bọn nô lệ này xuống hầm cho ăn uống đàng hoàng."
Phi Ưng quay lại nói với đám thuộc hạ rồi quay trở lại phòng mình.
Không hiểu sao ánh mắt tên nô lệ kia làm Phi Ưng hắn khó chịu, trong đầu hắn cứ hiện lên hình ảnh đôi mắt màu hổ phách tưởng chừng ấm áp như ngọn lửa nhưng thực ra lúc nào cũng lạnh lẽo, tàn nhẫn như quỷ dữ đến từ địa ngục. Rõ ràng ánh mắt tên nô lệ kia là màu bạc, nhưng lại gợi cho Phi Ưng những kỷ niệm tưởng chừng đã chết từ lâu, đêm nay hắn thật muốn nhìn thấy chúng đến cùng cực, đã lâu rồi hắn không được đắm chìm trong ánh nhìn đó.
Lấy chiếc áo choàng lông thú quý hiếm, Phi Ưng bước vội ra ngoài, hắn cảm thấy quá ngột ngạt, hắn muốn hít khí trời.
...
"Này, để ta xem ngươi có gì tốt mà được Chủ tử để ý" Tiếng một tên thuộc hạ cố gắng ghìm giọng nói nhỏ trong đêm tĩnh mịch, trong căn phòng của tên cai hầm.
"..." đáp lại là thở khó nhọc của tên nô lệ bị nhét giẻ vào mồm.
"Ngoan đừng vùng vẫy, lại đây, cởi, cởi nhanh" tên hạ nhân trưng gương mặt đầy kinh dị.
"này, khẽ thôi, quản tàu nghe thấy là chết chắc đó" tiếng của tên khác cất lên, tay đang cố ghì chặt lấy tên nô lệ.
"Sợ gì, giờ này chủ tử ngủ rồi. Ta muốn hủy hoại nó để không câu dẫn chủ tử nữa".
"Ngươi điên à, chủ tử là nam nhân đó"
"Haha, Ta mặc kệ, Chủ tử là của ta, không một ai được động đến Người" tên thuộc hạ càng nói càng như điên loạn, nghĩ đến chủ tử, cả người hắn căng cứng, hắn tin chủ tử là nữ nhân, chưa kể cả tháng nay lênh đênh trên biển, hắn không được thỏa mãn dục tính. Theo lệnh chủ tử, nữ nô lệ mua về không một ai được dở trò đồi bại, đó là phần chủ tử. Nhưng đây là nam, không có luật nói hắn không được đụng đến nam nô lệ cả, hắn không làm sai lệnh.
Bàn tay thô kệch của chúng bóp lấy gương mặt của tên nô lệ kia, không ngừng xuýt xoa.
"Chà, cũng có chút sắc đó, lớn lên cũng thuộc dạng tuấn tú. Ta nên hủy ngươi trước khi ngươi câu dẫn chủ tử" nói rồi hắn dùng dao xé toạc đống vải che trên người tên nô lệ.
"Cơ thể nó cũng ngon đó chứ" Hắn dùng dao di chuyển từ từ trên cơ thể đang quỳ trên mặt đất, tay và cổ bị xiềng xích, toàn thân có chỗ bị rướm máu vì bị đánh đập càng làm cho thú tính của bọn chúng nổi dậy mãnh liệt hơn.
"Ngươi nhanh đi, còn tới lượt ta, nói nhiều quá" tên còn lại ca thán.
"Chơi đùa chút chứ"
Tên nô lệ chỉ biết dùng chút sức lực còn lại của mình né tránh bàn tay đang khiêu khích nơi nhạy cảm kia, lại càng bị ghì chặt hơn, ánh mắt màu bạc của hắn bắt đầu trở nên bất lực, ánh mắt đỏ rực vì nước mắt uất ức chực trào ra.
"Ưm... ưm" cảm giác thống khổ, tủi nhục chiếm lấy cả người tên nô lệ, nhưng hắn không thể chết, mẹ của hắn đang chờ hắn mang thuốc về.
"Sao chứ, người muốn rên sao?" tên thuộc hạ gia tăng lực đạo tay lên người tên nô lệ, hắn cũng gần trút bỏ y phục của mình xong.
"ưm... ưm...ưm" Lần này tên nô lệ không kiềm được nữa, đáng nhục nhã là cơ thể hắn lại phản ứng trước sự thô bạo của tên kia, hắn không muốn, không muốn như vậy, nhưng bụng dưới cứ sôi sục, ai cứu hắn khỏi tình cảnh này đây.
"Bộp, Bộp, Bộp"
Tiếng vỗ tay phía sau vang lên làm cả ba giật mình.
"Khá khen cho đám hạ nhân của ta."
Tiếng của Phi Ưng xuất hiện sau cánh cửa, quản thuyền đã mở cửa xông vào khi nào mà bọn chúng không để ý.
"Các ngươi cứ tiếp tục, ta cũng có hứng thú với trò vui này." Phi Ưng nói giọng lạnh băng, âm khí bao trùm cả căn hầm.
Hai tên thuộc hạ quỳ rạp người xuống đất, vẫn chưa kịp hoàn hồn, miệng lắp bắp van xin. Tên nô lệ ngồi phịch xuống đất, co người lại để tránh ánh mắt của nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Sao không làm nữa? Hử?"
"Hạ nhân biết tội, hạ nhân biết tội"
"Quản thuyền, chặt một cánh tay, cắt hạ bộ, rồi thả xuống biển. Nếu sống được thì đó là phúc phận của bọn chúng." Phi Ưng lạnh lùng "những người còn lại coi mà học hỏi, nếu thiếu thốn thì tự xử, chờ ngày cập bến, không được đụng đến nô lệ của ta"
"Vâng" cả bọn cùng đồng thanh.
Phi Ưng quay người bỏ đi, bỗng ánh mắt dừng lại ở góc phòng, dời đến cơ thể trần như nhộng, đầy vết roi, cơ thể vẫn còn run lên, ánh mắt chất chứa hận ý, có lẽ không vì một lý do đặc biệt nào đó, hắn có thể đã cùng sống chết với những tên này.
"Quản thuyền, mang hắn qua phòng của ta" nói rồi Phi Ưng cởi tấm áo choàng đắt tiền màu trắng viền lông cáo phủ lên người tên nô lệ, gương mặt lộ rõ nhiều điều suy ngẫm sau lớp mặt nạ mạ vàng.
"Tuân lệnh"
Quản thuyền vừa cười nham hiểm vừa lôi kéo tên nô lệ đi về phía phòng của Phi Ưng, chậc đêm nay lại là đêm không ngủ của tên nô lệ đáng thương này rôi....
Updated 26 Episodes
Comments