Hơn hai tiếng sau Túc Lan mới tỉnh dậy, cảm giác khóc đến mức ngủ thiếp đi bạn biết đấy, bó làm cho bạn vô cùng đau đầu. Cô ngồi dậy tự day huyệt thái dương để xoa dịu con đau khó chịu ấy. Lúc này cô mới để ý xung quanh, đây hoàn toàn không phải phòng ký túc của mình. Vừa lúc định tung chăn chạy đi lại nhìn thấy một chàng trai lạ hoắc đang đi về phía mình. Cô loạng choạng rời ghế sofa đứng dậy, thế nhưng lại rất điềm tĩnh cúi chào cùng cảm ơn người đã cho mình ở nhờ một đoạn vừa rồi. Đồng thời nhanh chân bước ra định mở cửa. Mọi hành động của cô nhanh gọn và lặng lẽ đến nỗi Khôi Vỹ gần như không kịp phản ứng.
Trong đầu anh nghĩ ít nhất cô ấy cũng phải bất ngờ rồi cuống quýt hỏi xem đây là đâu, anh là ai rồi mới cảm ơn vì đã nhận được sự giúp đỡ. Nhưng tất cả đều không có trong kịch bản mà anh vừa nghĩ ra. Cô ấy phản ứng hoàn toàn lạnh lùng và vô tâm. Dù vậy anh không có ý trách móc chỉ là dự định bảo cô ấy ăn chút gì rồi hãy đi, có lẽ khóc quá nhiều cộng với việc bị đói mới ngất xỉu như vậy không phải sao?!
Túc Lan vừa chạm tay vào cánh cửa thì tiếng chuông gọi cửa vang lên khiến cô giật mình. Lần này Khôi Vỹ phản ứng nhanh hơn tên bắn, chỉ trong chớp mắt anh kịp thời kéo cô về phía sau mình. Túc Lan giật mình định la lên nhưng Khôi Vỹ lại nhanh hơn đã lấy tay che miệng cô lại, vì không thể giải thích nên hành động của anh càng làm cô sợ hãi, luống cuống và theo phản xạ phòng thân mà anh họ đã dạy, cô lập tức cắn vào ngón tay Khôi Vỹ. Anh bị đau mà rụt tay lại, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, Túc Lan thực sự muốn kêu cứu, cô cho rằng mình đã gặp phải một tên bad boy.
Khôi Vỹ không hề khách sáo ấn cô vào tường, một tay anh đỡ cho đầu cô không bị đụng trúng một tay giữ tay cô và rất thành thục đặt lên môi cô một nụ hôn, triệt để bịt miệng cô lại. Túc Lan cực kỳ sửng sốt, cô cứng đờ người, không biết phải làm ra hành động gì rồi cuối cùng là nhắm mắt chấp nhận. Từ nụ hôn bá đạo lúc đầu, khi đã cảm nhận được người trong tay không còn phản kháng anh lại từ từ nhẹ nhàng cho cô cảm giác dần dần an toàn. Thì ra cảm giác hôn môi là như vậy sao? Túc Lan hoàn toàn bị phân tâm.
Rời khỏi đôi môi mềm mại của cô, Khôi Vỹ khẽ thì thầm vào tai: “ im lặng, mọi chuyện sẽ giải thích với em sau”. Rồi anh xoay người ra mở cửa. Túc Lan chỉ biết nín thở đứng im.
- Cô làm phiền cháu không?
Thì ra là cô hàng xóm, Khôi Vỹ lấy lại bình tĩnh.
- Dạ không ạ, xin lỗi cô cháu vừa tắm nên không ra ngay được? Cô có chuyện gì vậy ạ?
- À, cũng không có gì, chẳng là nay em Quyên nó về, nó mới học được món mới, vừa nấu xong nên chú bảo cô qua gọi cháu sang ăn cùng cho vui.
- Vậy ạ cô. Quyên chắc tiến bộ nhiều lắm, nhưng mà tiếc là hôm nay cháu lại có việc bận phải ra ngoài bây giờ, hơn nữa lúc tôi cháu cũng ăn rồi. Hẹn chú khi khác cháu qua ạ.
- Thế à, thế thì để khi khác vậy, thế nhé!
- dạ vâng cô.
Khôi Vỹ chờ cho cô hàng xóm vào nhà rồi anh mới quay lại, Túc Lan đã nhanh chân chạy ra ngoài trước khi anh kịp đóng cửa. Cô còn chưa quen nơi này nên có chút mất phương hướng, mất một lúc cô mới xác định được phải đi ngược lại để trở về ký túc của mình. Cũng may đây vẫn là ở trong trường chứ nếu không thì giờ này cô đã bị nhốt ở ngoài rồi.
Túc Lan hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến tên gọi của toà nhà mình vừa bước ra. Trường đại học lại rất rộng, cô đi được một lúc mới ngoái đầu nhìn lại thì chỉ thấy mấy dãy nhà ở đó đều rất giống nhau, cô đoán là khu nhà dành cho cán bộ và sinh viên học sau đại học.
Tâm trí của cô lúc này vẫn là phải gọi điện cho bác gái. Chợt có cảm giác lạnh lạnh của thời tiết chớm thu, cô tự lấy tay xoa xoa cơ thể bất giác nhớ đến cái ôm và nụ hôn vừa rồi. Nói thế nào cũng là lần đầu tiên cô được hôn môi thế mà nó lại dành cho một người cô không biết là ai. Chỉ có điều cảm giác rất khó nói, người đó rõ ràng xa lạ nhưng sao cô không thấy khó chịu, sao lại thấy quen thuộc và ấm áp thế? Xem ra anh ta là người rất có kinh nghiệm. Nghĩ đi nghĩ lại cô bắt đầu thấy xấu hổ vì cái sự hưởng thụ của mình, trong lòng cũng bắt đầu kêu than: “ tại sao chứ, sao mình không đẩy anh ta ra, cũng có thể cắn anh ta … thế mà lại còn tận hưởng, cái gì mà ấm áp, cái gì mà ngọt ngào chứ. Đầu mày bị hỏng rồi hay sao, Túc Lan ơi là Túc Lan …”
Cô vừa đi vừa vò tóc bứt tai, vừa than thân trách mình, khi về đến phòng thì đầu tóc cũng rối bù một đống.
Bạn cùng phòng của cô là Tiểu Diệp, một cô nàng tiểu thư Hà Thành chính gốc. Vì nhà cô ở cách trường chưa đến mười kilomet, lại có ba mẹ làm cán bộ cấp cao trong ngành giáo dục cho nên thầy giám thị thường mắt nhắm mắt mở cho cô ra vào ký túc thoải mái, thích thì ở mà không thích thì về.
Tiểu Diệp thực ra thích được tự do ngoài vòng quản lý của ba mẹ nên mới xin đến ở ký túc, cũng là lý do để hoà nhập với bạn học, trải qua thời sinh viên đúng nghĩa. Thế nhưng Túc Lan biết cô ấy thường đi hẹn hò với bạn trai đến sáng mới về. Đây là tuần đầu tiên nhập học, tân sinh viên cũng chưa nhận lớp, mới là những buổi hoạt động tự do để làm quen với môi trường mới, vì vậy những bạn nhỏ vừa rời vòng tay ba mẹ đều rất háo hức khám phá và sống phóng khoáng theo ý mình. Túc Lan thuộc số ít những bạn học nghiêm túc thực hiện đúng nội quy của nhà trường và ký túc.
Cô càng không phải người nhiều chuyện cho nên đối với bạn cùng phòng cũng tuyệt đối cho nhau không gian riêng, hạn chế hết mức sự làm phiền và khó chịu.
Lại nghĩ đến ba mẹ, Túc Lan sực nhớ về thùng đồ của mình, nhưng giờ này cô không thể đi tìm được. Đành thấp thỏm chờ trời sáng.
Túc Lam rất thích ăn, ham ăn nhưng cơ địa của cô không thể béo vì vậy càng yên tâm ăn uống. Bác gái cũng đặc biệt yêu chiều, nên cho cô cứ thoải mái ăn. Từ nhỏ nết ăn của cô đã rất tốt rất ngoan. Thế mà từ chiều qua đến giờ cô chưa ăn gì, thật sự dạ dày đang biểu tình rất giữ dội. Cô cũng vì vậy mà bừng tỉnh, lúc này đã là chín giờ sáng.
Cô uể oải rời giường, vệ sinh cá nhân xong vừa mở cửa thì gặp đúng người cô không muốn gặp. Dù tối hôm qua rất lộn xộn nhưng khuôn mặt của anh ta cô lại nhớ rất rõ, về rồi cô vẫn nghĩ anh ta là sinh viên cao học, đẹp trai, cao và … rất thơm. Ừm, bạn không nghe nhầm đâu, là mùi thơm, cô cũng có anh trai tầm tuổi đó, anh ấy có kiểu mùi đàn ông nam tính. Còn người này thì kiểu sạch sẽ thơm tho, thanh mát rất dễ chịu, cô không biết có phải anh ta dùng nước hoa hay sữa tắm nhưng dù là gì thì đại khái cũng là rất tinh tế.
- Này bạn học, đồ của bạn, mau nhận lại đi.
- À, cái này. Vâng … à, anh … anh cảm ơn anh!
Túc Lan lúc này ngoài sự ngây ngốc ra thì lời nói càng thêm buồn cười, cái gì mà “anh cảm ơn anh” chứ. Khôi Vỹ cố gắng để không lớn tiếng nhưng anh vẫn là không kìm được mà nở một nụ cười. Không ngờ Túc Lan lại càng thêm lúng túng, hôm qua cô đã không biết rằng anh ta cười lên lại càng đẹp hơn như thế này. Cô thực sự cảm thấy mình không ổn, cố gắng hắng giọng vài cái nhưng vẫn là lùng bùng mấy từ không rõ nghĩa.
- Được rồi, không cần cảm ơn tôi đâu, chỉ là vô tình gặp bạn bị ngất ở đó, nhất thời không biết làm sao nên mang về phòng tôi. Còn chuyện sau đó thì, ờm … xin lỗi vì đã lỗ mãng như vậy. Nhưng lúc đó không thể để người khác thấy bạn ở trong phòng tôi, khu vực đó cấm bạn học nữ.
- à, vậy nhưng … nhưng bên này cũng cấm bạn học nam đó.
- yên tâm tôi đã xin phép thầy giám thị rồi.
- …
Còn nữa, đây là đồ ăn sáng, tiện thể tôi đi ăn và mua về. Tôi đoán bạn cũng rất đói rồi, coi như quà đền bù của tôi mau vào ăn đi!
Túc Lan như một cái máy được cài đặt sẵn cô lật đật mang đồ vào phòng và đóng cửa. Cô nhìn hộp đồ đã được xếp gọn cẩn thận, lại vô thức cầm cuốn nhật ký của mẹ lên mà ngắm nhìn hồi lâu, nước mắt cô lại ngấn đỏ.
- Bác dâu, bác đang ở đâu sao từ tối qua con gọi cho Bác mấy lần không được.
- Bảo bối à, bác chuẩn bị đến trường con rồi, ra ngoài đi, trưa nay đưa con đi ăn đồ ngon!
******|||******
Updated 50 Episodes
Comments