Túc Lan vội vàng chạy ra cổng khu ký túc mà ngóng ngược ngóng xuôi. Gần qua mười phút sau cô nhận ra xe của bác mình thì lập tức lao đến. Lân đầu tiên Túc Lan quên cả việc phải chào hỏi người lớn, cô bé đưa ra cuốn nhật ký mà hỏi.
- Bác, đây là gì ạ? Chuyện này nghĩa là sao? Tại sao mọi người lại giấu con? Ngay cả hai người cũng giấu con.?!
Mai Hạnh cố gắng vỗ về cháu gái mình rồi cũng dỗ được con bé lên xe để kiếm chỗ nào yên tĩnh vừa ăn uống vừa nói chuyện. Cũng biết con bé rất sốt ruột nên cả hai vợ chồng bà đều không hề trách mắng.
Chồng bà vừa mới đưa Túc Lan đến đây mấy ngày trước, quay trở về nhà ông bảo vợ đóng gói nốt mấy thứ đồ quen dùng của Túc Lan gửi lên cho con bé. Lúc đi nó nghĩ không cần thiết nhưng đến nơi xa lạ lại sợ cháu không quen, nhớ nhà rồi buồi tủi. Bà Hạnh chuẩn bị xong thì có việc bà sai con gái mang thùng đồ đi gửi, không ngờ Hạnh San tiện tay mang luôn cái thùng toàn đồ của mẹ Túc Lan mà chồng bà mới đem về.
Tối hôm qua bà Hạnh vì nhớ cháu mà lên phòng con bé ngó qua, bà mới tá hoả khi thùng đồ bà chuẩn bị vẫn còn yên vị ở đó. Vậy là chuyện mà vợ chồng bà còn chưa nghĩ ra cách gì và thời điểm nào để nói ra cho con bé dễ dàng chấp nhận nhất, bây giờ Túc Lan lại biết được theo cách này. Nhìn mắt cháu còn sưng đỏ, hẳn là đã khóc nhiều lắm. Bà Hạnh càng nhìn lại càng không nén được tiếng thở dài,
Ông Ninh thấy vợ mình khó mở lời, cháu gái thì đang trông ngóng, cực chẳng đã ông phải là người chủ chuyện.
- Chuyến công tác gần đây của bác, chính là đi Phần Lan.
Túc Lan mở tròn mắt, cô bé cũng lờ mờ hiểu ra.
- Và bác đã mang về những thứ này, thế còn mẹ của con … mẹ con sao lại … sao lại không về cùng a?
Lời nói càng về sau càng nhỏ, có lẽ Túc Lan cũng đoán trước được câu trả lời cho nên trong câu hỏi tám chín phần là cố chấp mà hỏi.
- Mẹ con… đã mất rồi.
Túc Lan im lặng. Hai người lớn cũng nhìn nhau không biết phải nói thêm những gì. Bất ngờ Túc Lan bật khóc nức nở.
- Hai người còn nói mẹ con yêu thương con? Yêu con mà đến lúc sắp mất cũng không có ý định gặp con. Rút cuộc con là ai? Có khi nào mẹ con nghĩ đến con không? …
Lời nói lẫn trong tiếng nấc, cô bé không còn cố gắng tỏ ra cứng rắn hay kiên cường nữa, bao nhiêu ấm ức tủi thân cô kìm nén lúc này đã như núi lửa phun trào, không có cách nào ngăn lại được.
- Con muốn khóc cứ khóc, khóc hết đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp được không? Ông Ninh vỗ vỗ vai cháu rồi quay đi, bản thân ông cũng thấy cay nơi sống mũi. Bà Hạnh vừa ôm cháu vừa lau nước mắt của mình. Con bé vốn là tâm can của bà, nuôi nó từ lúc mới lọt lòng, tình cảm đâu khác gì con ruột. Lại đặt mình vào vị trí của nó lúc này mà suy nghĩ, bà cang thêm buồn phiền.
Rất lâu sau Túc Lan cũng ngừng khóc, con bé cũng đặc biệt trở nên an tĩnh, đưa ánh mắt long lanh vẫn còn ngấn nước mà nhìn bác trai.
- Được rồi, sẽ nói cho con biết tất cả. Bệnh u não của mẹ con giống như trong nhật ký con đọc được đấy. Khi u bắt đầu di căn thì mẹ con tiếp nhận xạ trị. Nhưng không lâu sau lại phát hiện một bệnh mới, một loại virut vô cùng nguy hiểm đã xâm nhập vào. Hiểu nôm na là mẹ con bị nhiễm vi rút ăn thịt vào khoảng hai năm trước. Đối với người bình thường còn có khả năng ngăn chặn nhưng tình trạng mẹ con đã như vậy … rất nhanh đã bị hoại tử nhiều phần da thịt trên cơ thể.
Đó là lý do chính mẹ con không muốn gặp ai, ngay cả con hay bác đều không. Mẹ con đã viết tin cho bác, chính là không muốn chúng ta thấy sự kinh khủng của căn bệnh. Càng không muốn con bị nó làm cho sợ hãi mà mang theo nỗi ám ảnh suốt đời. Có thể bây giờ con chưa hiểu nỗi lòng của người làm mẹ, nhưng rồi sau này con chắc chắn sẽ không trách mẹ con nữa.
- Chắc chắn mẹ đã rất đau đớn.?!
- Đúng vậy, vì không thể chịu nổi sự đau đớn đó nên mẹ con mới gọi bác đến ký giấy yêu cầu kết thúc sự sống. Xin lỗi, bác cũng không thể nhìn mẹ con khốn khổ vì căn bệnh đó, để mẹ con ra đi nhẹ nhàng. Ở thế giới khác sẽ có thể mỉm cười. Theo di ngôn, mẹ con muốn rắc tro cốt của mình ở bên đó bởi vì người đàn ông vẫn luôn chăm sóc mẹ con trong những năm gần đây cũng ở đấy. Người này đã mất cách đây nửa năm. Họ gặp nhau ở viện, cùng bầu bạn và an ủi nhau. Có lẽ tình cảm cũng rất đặc biệt, ít nhất những năm cuối cùng mẹ con đã không cô đơn.
Túc Lan thật sự đã không khóc lớn nữa, nhưng những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, vẫn là những nghẹn đắng ở cổ họng. Cô bé không ăn được bao nhiêu liền nói muốn về trường.
Vợ chồng ông Ninh đi gần trăm kilomet để gặp cháu nhưng cũng không có cách nào khác đành lặng lẽ quay về. Bà Hạnh vốn nghĩ còn ba ngày nữa Túc Lan mới chính thức nhập học, ông bà sẽ xin cho con bé ra ngoài hai ngày, muốn dẫn cháu đi chơi, ăn uống cho khuây khoả. Chẳng phải bà rất rõ tính khí ham ăn của con bé sao, cứ có đồ ngon là nó cười híp mắt ngay, chuyện gì cũng không còn giận không còn buồn. Thế nhưng lần này thì không và chuyện này cũng hoàn toàn khác, lúc này đành để con bé yên tĩnh vậy. Ít ngày sau bà sẽ quay lại.
Túc Lan vẫn ngồi bó gối trên chiếc ghế đá được che khuất bởi hai dãy cây tùng bách lớn. Cô phát hiện ra chỗ này rất thoải mái, ít người qua lại, gần như có thể tách mình với cả đại học MiGeen rộng lớn ngoài kia.
Cô lật từng tấm hình trong cuốn album ảnh của mẹ, rất nhiều ảnh của bà trong suốt hơn chục năm qua. Dù ảnh chụp cách nhau cả thập kỉ nhưng không có bao nhiêu sự khác biệt. Túc Lan vẫn biết mẹ mình rất đẹp.
Bác trai đã in ra tấm hình cuối cùng trong này để làm di ảnh. Túc Lan cứ nhìn mãi vào nó, không biết suy nghĩ của cô đang ở nơi đâu, đến nỗi có người đứng ngay bên cạnh cô cũng không phát hiện ra.
Khôi Vỹ đưa chai nước ngọt đến trước mặt, Túc Lan mới khẽ ngước mắt, dù có chút ngạc nhiên nhưng cô vẫn giữ im lặng.
- Em đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi, vẫn còn muốn xem nữa sao?! Người phụ nữ này là mẹ em?
Khôi Vỹ vừa nói vừa tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Túc Lan nghe anh hỏi xong cũng chỉ gật gật hai cái nhẹ nhàng. Nhưng Khôi Vỹ không thấy có vấn đề gì, anh lại tiếp.
- Mẹ em rất đẹp, vẻ đẹp hiện đại nhưng cũng rất Á Đông. Nói chung là khó diễn tả, có lẽ đó là một người phụ nữ bản lĩnh và giỏi giang.
- Đúng vậy, mẹ rất giỏi cũng rất xinh đẹp. Mãi mãi xinh đẹp như thế này.
- ý em là …
- …
Túc Lan một lần nữa gật đầu, cô cứ thế mà cúi xuống, dù không ngẩng mặt lên nhưng Khôi Vỹ biết cô đang khóc. Thực ra hôm qua anh đã sắp xếp lại thùng đồ giúp cô, vô tình đọc được một vài đoạn nhật ký. Anh biết bà ấy không còn nữa, rất muốn nói lời an ủi nhưng cũng không thể thừa nhận mình đã xem, dù là vô tình hay cố ý thì việc xâm phạm đời tư của người khác vẫn là khó để tha thứ. Lúc này Khôi Vỹ mới bắt đầu kể câu chuyện của mình.
- Em biết không mỗi người đều có mẹ sinh ra nhưng trong quá trình trưởng thành thì hình ảnh của người mẹ trong tâm trí mỗi chúng ta hoàn toàn không giống nhau. Em hiện tại không còn mẹ, nhưng như anh đấy có mẹ cũng không khác với việc không có là bao. Thậm trí đã có lúc anh ước giá như mình không có mẹ. …
Khôi Vỹ nói đến đây chợt bắt gặp anh mắt khó hiểu của Túc Lan, anh cười khổ rồi tiếp:
- Ba mẹ anh đã ly thân rất nhiều năm nay, nhưng vì những quyền lợi chung về kinh tế và đối ngoại mà họ không ly hôn. Nhưng mỗi người đều sống một cuộc đời riêng rẽ rồi. Những năm còn nhỏ tuổi anh sống với mẹ nhưng từ sự thờ ơ lạnh lùng của bà khiến anh trở thành một đứa trẻ hư. Ba anh nhận ra nên đã đòi quyền nuôi con, vì việc đó mà ông mất đi một số tài sản không nhỏ. Tiếp theo ông đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh, nhưng đúng lúc đang tuổi ương anh thường cố tình làm ngược lại, thậm trí thời trung học còn từng theo bạn bè đi bụi cả tháng trời. Lần đó tìm được anh về ba đã đánh anh một trận thiếu sống thừa chết luôn.
…
- Em còn không biết ba mình là ai.
Khôi Vỹ có chút khựng lại nhưng anh biết Túc Lan muốn nói gì. Có lẽ cô bé thầm trách anh không biết trân trọng ba mẹ mình. So với cô ấy anh còn hạnh phúc hơn nhiều.
- Cuộc sống của mỗi người vốn không thể so sánh. Em nghĩ xem có phải hiện tại em vẫn nhận được sự yêu thương từ người thân hay không, dù mẹ em không còn, ba em không biết mặt nhưng em không phải trẻ mồ côi. Tự tin và vui vẻ lên như vậy mẹ em mới có thể mỉm cười ở nơi đó. Hiểu không?!
- … cảm ơn anh!
Khôi Vỹ đi rồi cô mới nhận ra chỗ này có đường tắt đi từ khu vực văn phòng khoa tới khu chung cư vip.
Nhìn về ba dãy nhà hai tầng đó cô lại tự hỏi không rõ anh ta ở toà nào. Chúng thật sự giống nhau như ba giọt nước, khi chạy ra cô đã rất vội nên không nhìn số phòng.
Ấn tượng của cô chính là người có tiền mới ở được trong khu đó. Đây là trường quốc tế, cơ sở vật chất vô cùng hiện đại. Mà khu vip này rất sang trọng, tiện nghi, nếu là hộ gia đình ở thì hợp lý hơn. Khôi Vỹ anh ta ở một mình đúng là lãng phí.
Cô còn thắc mắc một việc đó là tại sao ở đó lại cấm sinh viên nữ. Người ở trong đó nếu cô không nhầm thì vẫn có phụ nữ mà.
******|||*******
Updated 50 Episodes
Comments