OAN GIA NỢ MÁU
Đêm khuya thanh vắng, bầu trời u ám không chiếu rọi lấy một gợn ánh sáng nào.
Căn nhà nhỏ ngoại thành Tây đột nhiên bốc cháy dữ dội, chỉ một chốc đã cướp đi mấy mạng người, trong đó có một thai phụ vừa lâm bồn.
Đứa con còn đỏ hỏn đó vừa mới sinh ra, đã có người tới tận nhà họ đòi mua với giá thật cao, thậm chí có thể đủ cho cả nhà họ có một cuộc sống không phải lo đến cơm áo gạo tiền.
Nhưng thân làm phụ mẫu, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, dẫu có nghèo túng cũng nhất quyết không bán đi giọt máu của mình. Thế nên mặc cho người đàn bà quyền quý kia có gia giá cao thế nào, nặng nhẹ thiệt hơn ra sao, vẫn không lay chuyển được tâm ý của người trong gia đình nhỏ.
Không mua được thì cướp. Cướp rồi lại thẳng tay, tàn nhẫn phóng hoả đốt trụi cả người lẫn vật nhằm xoá dấu vết và tránh để lại mối hoạ về sau.
Bỏ lại sau lưng những con người khốn khổ quằn quại trong biển lửa, đám người ôm đứa trẻ nhỏ xíu nhanh chóng rời đi.
Không biết có phải do thương cho kiếp làm người hay chính là điểm khởi đầu cho quả báo tai ương nhân quả, mà sau vài tiếng sét rạch ngang trời, từ trên không trút xuống một trận mưa như thác đổ, nhanh chóng dập tắt biển lửa đỏ rực.
Từ trong đống đổ nát hoang tàn, dưới cơn mưa vần vũ gào thét, một bàn tay nhỏ nhuốm đầy bụi than thò ra khỏi mặt đất. Rồi cái đầu ló ra, gương mặt bé nhỏ vặn vẹo, ánh mắt thù hận và bi thương nhìn về hướng những người kia rời đi, giờ đã khuất dạng hẳn, rít lên từng tiếng trong cuống họng.
“Ta…sẽ…giết sạch…các người!”
Phủ họ Mạc.
Mạc lão gia đi đi lại lại, nét mặt lo lắng nhìn về hướng cổng. Thấy Mạc lão gia sốt ruột như vậy, vị đạo sĩ trung tuổi chỉ khẽ nhếch môi, rồi nhàn nhã cầm chén trà thượng hạng lên uống. Được một lúc thì có người vào báo phu nhân đã trở về. Mạc lão gia liền tức tốc đi ra. Thấy trên tay bà đỡ đang bế một đứa bé thì liền nhìn sang Mạc phu nhân. Bà không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu. Như vậy là đã thành công có được nam hài tử rồi. Mạc lão gia mừng hơn cả bắt được vàng, vội vã mời đạo sĩ bắt đầu tiến hành nghi thức cho hai vợ chồng.
Nhiều năm nay, Mạc Đăng Kính vẫn luôn hằng mong ước có được một đứa con trai, gia tài của ông nhiều không đếm xuể, nhưng chẳng để làm gì bởi cả hai bà vợ và một đứa thông phòng chỉ toàn sinh ra con gái. Nếu có may mắn mang thai nam hài nhi thì cũng đều chết yểu trong bụng hoặc xảy chân làm hư thai. Đã nhiều lần ông nghĩ tới việc nhận con nuôi, nhưng con nuôi cũng đâu thể sánh bằng con ruột được. Vậy nên lần này gặp được vị đạo sĩ đạo hạnh cao thâm, hiến kế sinh con trai, cả hai vợ chồng đều chẳng tiếc tiền của, thậm chí là hy sinh cả mạng người để thực hiện nghi lễ.
Mang đứa bé vào trong một gian phòng đã bày biện đủ các loại lễ vật, vị đạo sĩ đặt đứa bé đỏ hỏn còn nguyên dây rốn lên trên cái bàn vẽ hình âm dương. Ông xếp bằng xuống nệm tròn, tay bắt ấn, miệng đọc chú lầm rầm. Đến khi mở mắt ra, ông lấy con dao bạc trên cái đĩa, nhúng vào thau nước bên cạnh rồi chẳng do dự, rạch hai đường ở hai cổ tay đứa bé, mặc cho nó khóc thét lên. Trẻ con mới sinh, tuy chưa biết sống chết là gì, nhưng cũng ít nhiều cảm nhận được sự đau đớn và khốc liệt.
Nhìn đứa trẻ chỉ bằng con chó con dần dần tê liệt vì mất máu mà lịm đi, cơ thể ban nãy còn đỏ hỏn bây giờ đã chuyển sang tái xám, vị đạo sĩ không động dù chỉ là một ánh mắt thương cảm. Trong lúc dòng máu đỏ chảy ra từ cơ thể nhỏ xíu của đứa bé, ông lặng lẽ tiếp tục lẩm bẩm trong miệng. Ông đưa tay mở cái nắp hộp gỗ đàn hương, dùng một cái chuông bạc lắc lên những tiếng đinh đang, kéo lấy phần hồn đứa bé đang dần rời bỏ cơ thể kia vào bên trong chiếc hộp.
Mạc lão gia và Mạc phu nhân đã chờ cả hai canh giờ, vẻ sốt sắng và hoang mang tột độ. Một lúc sau, đạo sĩ mở cửa đi ra, trên tay ôm một hộp đàn hương sơn thếp vàng óng ánh, nắp hộp có gắn một lá bùa nhỏ màu đỏ. Ông dặn dò kỹ lưỡng hai vợ chồng cần phải làm gì, rồi hướng về phía bên trong nói nhỏ vào tai Mạc lão gia.
“Bọc bằng vải thượng hạng, cất vào trong một cái hộp khác, đúng bốn mươi chín ngày sau tôi sẽ quay lại trấn yểm hoàn toàn.”
Mạc lão gia gật đầu sai người làm ngay. Biếu đạo sĩ một khoản tiền lớn, lại cho người tiễn đạo sĩ ra tận ngoại thành, vợ chồng Mạc lão gia ôm cái hộp đàn hương, lòng khấp khởi chờ mong đến ngày ẵm trên tay đứa con trai của chính mình.
Thời gian trôi đi, cũng đến ngày Mạc phu nhân lâm bồn, và quả đúng như lời đạo sĩ nói, họ đã có con trai nối dõi tông đường. Đứa con này vừa sinh ra đã được định sẵn là người kế nghiệp hương hoả và thừa hưởng gia sản đồ sộ của Mạc Đăng Kính, những nhà quyền quý trong trấn đều đến chung vui, tặng vô số những vật phẩm quý giá và ngàn lời chúc tụng tốt đẹp. Ai mà biết được rằng, để có được đứa con trai này, cả một gia đình đã bị sát hại dã man như thế nào.
Mười năm đã trôi qua kể từ ngày thoát khỏi biển lửa đã lấy đi sinh mạng của tất cả người nhà. Cậu bé năm nào đã trở thành một chàng trai hai mươi tuổi, ánh mắt sắc lạnh thấp thoáng một cơn sóng ngầm đầy giận dữ, chỉ chờ tới đúng thời điểm sẽ bất ngờ bộc phát mà đem mọi uất hận giày xéo tất cả những kẻ đã khiến cuộc đời cậu chìm sâu vào bóng tối.
Updated 85 Episodes
Comments
Lynk🙈
^_^
2024-06-06
0
thuỷ phong
Hay ạ
2023-04-08
1
Duy là con gáii😉
^^
2022-10-07
1