Pháp Sư Trừ Tà
Một khu đô thị sầm uất, các toà nhà cao tầng chọc trời, đường xá xe cộ chật như nêm. Những cửa hàng vàng bạc, quần áo, khu vui chơi... san sát nhau, lúc nào cũng đông đúc người vào ra.
Tiếng trống trường vừa dứt, cánh cổng sắt nặng nề đã mở ra. Một số cô cậu học sinh bé tí nhanh chân chạy ra ngoài, hướng mắt khắp nơi tìm tòi, chạy lon ton ra chỗ bố mẹ mình đang đỗ xe với gương mặt toe toét.
Ngay sau đó, một làn sóng học sinh cũng ùa ra ngoài. Đứa tìm bố mẹ hay bà nội đi đón, đứa nhanh nhảu chạy vào quán hàng ven đường mua đồ ăn vặt.
Một số đứa nhỏ mới vào lớp 1 được bố hay mẹ vào tận lớp dắt về. Cảnh tượng nhộn nhịp, huyên náo nhưng lại gây tắc đường.
Xe máy, ô tô chen chúc bấm còi bim bim. Cũng nghe đâu đó tiếng mắng con hậm hực của người phụ nữ:
- Làm cái kiểu gì mà toán được có 5 điểm thế này? Hả? Về nhà cầm sẵn cái roi mây xong nằm ra giường đợi tao!
Vài ba cậu con nhà gần nên không cần người đón, túm tụm lại ở góc vỉa hè chơi đập bài siêu nhân, chí choé cãi nhau:
- Tao nhìn rõ rồi! Đừng có mà điêu! Nãy giờ mày đập ngửa tay ra sau nhá! Thế mày mới ăn được nhiều. Giả tao con gao đỏ đây. Không biết đâu, mày ăn gian. Giả đây nhanh!
Nói rồi vươn cái tay mập nhỏ ra định cướp lại quân bài yêu quý vừa để thua. Cậu trai kia rướn tay ra sau giấu đi, không phục nói:
- Ứ giả đấy! Rõ ràng mày chơi ngu nên mới thua. Đây 2 thằng kia chúng mày xem, nãy giờ có thấy tao đập ngửa bài không hả?
Hai cậu nhóc kia rõ thuộc phe của cậu nhóc vừa nói, lắc lắc đầu, xua tay nói:
- Thôi thua là thua rồi còn gì?
- Tại tay mày cong chứ thua tại mày sao lại đổ cho nó?
Nhóc mập tức đỏ cả mặt, nước mắt cũng sắp rơi rồi. "Rõ ràng là nó chơi ăn gian, mà bọn kia lại bênh nó."
Tức mình giơ 2 ngón tay kêu cắt xoẹt, nghĩ thầm không bao giờ với chúng nó nữa, cất vài con bài yêu quý không nỡ để mất nốt vào túi quần.
Cậu nhóc ôm dây cặp sách lủi thủi quay đi, vừa đi vừa quệt nước mắt vì ấm ức. Ba thằng nhóc kia thì cũng chả quan tâm lắm. Dù sao chơi với nhau, trong lớp đều biết tính nhau.
Nhóc mập vô tâm vô phế, dễ giận dễ quên. Mai cho nó thắng vài ván nó lại vui ngay ấy mà.
Nhóc mập vừa đi được vài bước, ngước lên cao thấy trời tự nhiên hơi tối. Chim chóc từ đâu bay vào thành phố, bay loạn xạ trên bầu trời, kêu quang quác.
Không khí cũng lạnh hơn vừa nãy. "Bây giờ mới năm giờ chiều thôi mà? Chắc sắp mưa to rồi nhỉ?" Nghĩ rồi nhanh chân hơn về nhà.
Bỗng ầm một tiếng nổ vang như sấm, nền đất rung chuyển giữ dội, mặt đất theo cơn địa chấn chốc lát mà nứt toác chân chim, vài chỗ sụt xuống, nhà cửa siêu vẹo.
Lại ầm ầm thêm vài tiếng nổ nữa. Những căn nhà kiên cố sụp xuống nhanh chóng, cao tầng nhà kính gẫy đôi bắn những cơn mưa kính xa hàng chục mét.
Cây cối nhà cửa gãy đổ đè gẫy cột điện, dây điện đứt, chập bắn tia lửa tung toé như pháo hoa.
Mặt đất càng nứt sụp nhiều. Người người hoảng sợ la hét, chạy loạn tứ phía, không để ý sẽ trượt xuống hố sụt.
Một số phụ huynh đón con muộn hoảng sợ bế vác đứa trẻ còn đang hoảng sợ hơn, khóc oa oa trên vai, muốn tìm chỗ an toàn, vẫn phải vỗ về đứa con, cũng tự trấn an bản thân.
Cơn rung lắc địa trấn liên tiếp dường như qua đi. Mặt đất ngừng xẻ chân chim.
Xung quanh toàn tiếng hò hét cứu người, tiếng khóc lóc, tiếng chửi mắng.
Có người không may mắn bị bê tông đè, hoặc mảnh kính vỡ rơi vào, hoặc rơi xuống hố sụt.
Thanh niên xăm trổ lôi điện thoại ra gọi điện, lại phát hiện không lên nguồn, mượn điện thoại người bên cạnh cũng y chang vậy.
Hắn ta cáu bẳn hỏi mượn điện thoại mấy người nữa, kết quả phát hiện điện thoại của ai cũng như bị hết pin, bật kiểu gì cũng không lên nguồn. Xoa xoa cái đầu trọc lóc, hắn lẩm bẩm chửi:
- Moẹ nhà nó chứ! Ngày gì đen như chó!
Nhóc mập sợ quá rồi, ngã ngồi trên mặt đất từ lúc động đất, chân run quá, không dám chạy đi đâu.
Thật may cậu không gặp nguy hiểm. Bàn tay nho nhỏ nắm thật chặt mấy thẻ bài siêu nhân.
Mọi người ai ai cũng vội vàng, không ai để ý một đứa trẻ bị tán cây đổ che khuất. Một hồi lâu, nhóc mập lồm cồm bò dậy. Tay chân cũng chỉ bị xây sát nhẹ.
Cậu thầm cảm ơn siêu nhân đã bảo vệ mình, cũng lo lắng mẹ với em Bon ở nhà, bố đang ở công ty có an toàn không?
Nghĩ nghĩ rồi lại nắm chặt thẻ bài, tay kia nắm chặt dây đeo cặp, cẩn thận bước đi, né tránh những đoạn đường nham nhở đứt gãy.
Người xung quanh chỉ kịp nhìn cậu một chút, họ cũng đang bận tối mắt cứu người, hay tìm người quen.
Nhóc mập chẳng đi được bao xa, phía trên truyền đến những tiếng thét the thé nghe rát tai.
Những âm thanh có vài phần quen thuộc đối với cậu. Đó chẳng phải tiếng kêu của mấy con quái vật, kẻ thù của siêu nhân đó sao?
Nhóc mập sợ hãi dừng lại, ngước mắt lên bầu nhìn ngó. Chỉ thấy bầu trời vẫn hơi tối tăm lúc nãy, giờ đã trở thành màu tím đỏ từ lúc nào.
Những đám mây đen sì, to chỉ bằng cái sân tennis, phát ra tia lửa điện màu vàng kèm âm thanh đinh tai nhức óc.
Những đám mây trông như càng ngày càng gần xuống, chạm vào những toà cao ốc mấy chục tầng, vẫn tiếp tục hạ thấp.
Âm thanh sấm sét không ngừng cũng càng lúc càng đau tai hơn. Nền trời đỏ tím ở xa xa trông như ảo ảnh.
Bác lái xe ôm đang dùng áo quấn lại bịt vết thương chảy máu đầm đìa, nhìn lên bầu trời, ánh mắt tối tăm, miệng thì thào:
- Ngày tận diệt! Không còn... nữa...không còn đường sống...nữa rồi!
Cách mặt đất còn vài chục mét. Thình lình những sinh vật lạ lùng từ trong đám mây chui ra. Những con vật to lớn khổng lồ, hình thù kỳ dị, trông không giống bất kỳ loài vật nào được biết đến, vẻ bề ngoài hết sức kinh tởm y hệt mấy con quái vật trong phim kinh dị. Cái miệng to như cái đầu xe tải, mỗi khi mở ra thì thấy đầy răng sắc nhọn, họng đỏ lòm như chậu máu.
Hàng trăm, hàng ngàn con bay hướng về phía con người. Ánh mắt chúng phấn khích, tham lam nhìn người bên dưới y như nhìn bữa tiệc ngon miệng.
- Chạy....!!!! Chạy mau.....!!!!!! Chạy mau.....!!!!!
- Aaaaaaaaa.......!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng hét lớn thức tỉnh những con người còn đang tưởng mình nằm mơ. Tất cả mọi người đều chạy trốn điên cuồng.
Đường phố hỗn loạn la hét, chèn ép nhau. Có người cõng người đang bị thương. Còn có đứa trẻ bên cạnh người nhà đang nằm bệt dưới đất không rõ sống chết khóc oa oa.
Thanh niên áo ba lỗ khoẻ mạnh bồng một cụ già trên tay, lưng cõng thêm một đứa nhỏ, nghiến răng chạy thục mạng.
Đứa bé khóc lóc trên mặt đất khi nãy được một người phụ nữ kéo theo chạy. Họ hò nhau chạy vào các khu nhà trông còn kiên cố, tạm thời ẩn náu chờ cứu viện.
Tuy nhiên, bọn họ sẽ rất nhanh nhận ra rằng nỗ lực của mình là tuyệt vọng.
Trong chớp mắt những con quái thai trên bầu trời đã đuổi kịp người đang chạy. Chúng lượn qua lượn lại tìm con mồi yêu thích, nhanh như cắt dùng cái mồm ngoạc to ra như cái cánh cửa cạp đứt đôi một người đàn ông to lớn. Một vài người nữa bị quái vật bắt được, xé xác ăn thịt ngay tại chỗ.
- Aaaaaaaaa!!!!!! Quái.....quái vật.... Giết người....aaaaaaaa!!!!!!!!
- Đừng đẩy tôi! Đồ điên!
- Xin hãy mang con trai tôi chạy đi.... Làm ơn làm phước.... Chân tôi gãy rồi..... anh làm ơn..!
- Huhu.... Bố ơi!! Bố đâu rồi? Bố ơi!
- Trời ơi cứu với! Trời đất ơi!
Những âm thanh xen kẽ hỗn loạn càng khiến bầy quái vật hưng phấn. Bọn chúng như có trí tuệ vậy.
Mấy con quái bay lượn quan sát, thấy mục tiêu là bám theo bay vòng quanh, thi thoảng lao xuống cắn một cái.
Người đàn ông lớn tuổi bị cắn đứt lìa tay, máu chảy dòng dòng, nghiến răng chạy tiếp.
Con quái vật trông giống thằn lằn bò thật chậm đuổi theo một cô gái chân bị thương, đi cà nhắc, thi thoảng phóng lên gần khiến cho cô gái hét toáng lên,lại tiếp tục lùi lại bò theo.
Có thể thấy chúng không ăn thịt ngay. Lũ quái vật kinh tởm coi con người như đồ chơi, đến khi nào họ tuyệt vọng không trốn chạy nữa chúng sẽ cắn xé đến chết, rồi vô tư thưởng thức bữa ăn.
Nhóc mập ngốc mất rồi. Cậu bé ngồi bệt nhìn cái thứ nửa rồng, nửa hổ đang ngắm nghía mình như đang đánh giá chất lượng đồ ăn.
Cậu khó khăn nuốt nước bọt, trái tim đập bang bang. Cái miệng của cậu mấp máy nhưng không nói ra lời nào, tay vẫn nắm chặt bài siêu nhân.
Sau một hồi không thấy "cục thịt" động đậy, con quái mất hứng ngoạc to cái miệng đỏ lòm hướng về phía cậu bé.
Trong một vài giây ngắn ngủi, nhóc mập lại nhớ ra cục bột cao đến sườn mình, tay ngắn chân ngắn quấn chặt lấy một tay của cậu, đung đưa nũng nịu:
"Anh nhớ mua bim bim về, anh nhé!"
- Anh quên mất rồi em Bon à! Xin lỗi em nhé!
Khắp nơi thành phố đâu đâu cũng đổ nát, quái vật bay lượn khắp nơi. Có người muốn chạy trốn sang tỉnh khác lại tuyệt vọng phát hiện không thể đi được.
Hoá ra, không phải bầu trời có màu tím đỏ, mà là cả thành phố như bị một cái lồng bàn tím đỏ úp vào.
Chỗ giáp ranh giới là một lớp màng màu tím đỏ ngăn cách, từ mặt đất cứ thế cao thẳng đến trời. Chạm vào sẽ bị giật bắn ra, dùng dao chém như chém vào bông nhưng lại không rách. Ngay cả khi đào sâu dưới đất vẫn thấy lớp màng đó.
Người đàn ông trung niên vứt cái xẻng sang bên cạnh, ngã ngồi trong cái hố sâu mấy mét. Đào đến đâu cũng thấy thứ tím đỏ ám ảnh đó, căn bản không thoát được.
Mắt ông rơm rớm nhìn lên miệng hố, nơi có một con rắn mặt người khổng lồ đang nhìn ông không biết từ lúc nào. Nó nở nụ cười sâu đến dị hợm, trườn từ miệng hố xuống.
Ánh mắt người trung niên tăm tối nhìn thứ kinh khủng cách mình ngày càng gần, cười khổ:
- Kết thúc rồi. Tất cả kết thúc rồi. Haha!
Ông nhớ tới người vợ hiền hậu đã đồng hành cùng mình mấy chục năm qua. Nhớ tới con trai cười hơ hớ nói với mình rằng năm nay sẽ cưới vợ.
Updated 34 Episodes
Comments
🍀May Mắn🍀
dễ thương
2024-04-30
1
Valencia ✨
câu nói quen thuộc của những bà mẹ và đứa con của mình
2024-03-29
2
T/H12
tt ko bn?
2023-09-16
0