(Trọng Sinh) Yêu Đương Với Minh Tinh
Chúng ta chia tay đi.
Trên con đường mùa thu lá vàng rơi khắp lối đi, những cơn gió nhẹ thổi qua chiếc áo mỏng của Cảnh Nghi khiến cho cậu có hơi run nhẹ.
Đối mặt với Cảnh Nghi giờ đây là thân ảnh một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ đồ sang trọng và đắt tiền. Gương mặt người đàn ông ấy có chút không vui vì câu nói mình vừa nghe thấy.
- Em đang muốn trêu tức anh đúng không? Chả phải mối quan hệ của hai chúng ta vẫn đang rất tốt đẹp sao?
Câu nói vừa được thốt ra từ miệng của người đàn ông đã thành công khiến gương mặt của Cảnh Nghi tối sầm thêm. Cậu cố nắm chặt bàn tay để không mất kiểm soát mà lao lên đánh tên bỉ ổi này. Và đáng khinh hơn cả là tên bỉ ổi này còn khoác trên mình vẻ ngoài thanh lịch, trí thức.
Để giải thích vì sao Cảnh Nghi lại nói vậy thì đó là chuyện của hai ngày trước. Cảnh Nghi và Thiệu Huy đã yêu nhau được bốn năm, mối tình này rất nhiều người ngăn cấm trong đó có ba mẹ của cậu nhưng Cảnh Nghi vẫn chấp nhận bỏ ngoài tai những lời nói ấy để đến bên hắn. Cứ nghĩ chấp nhận chống cả thế giới để có được hạnh phúc bên Thiệu Huy là một quyết định đúng đắn nhất mà Cảnh Nghi từng làm. Nhưng thật không ngờ người mà Cảnh Nghi hi sinh cho bao nhiêu như vậy lại nhẫn tâm phản bội cậu. Thiệu Huy hắn ta ở sau lưng Cảnh Nghi lại dám gian díu với chính cô bạn thân nhất của cậu - An Vy.
Biết được chuyện này Cảnh Nghi đã rất đau lòng và quyết định nói lời chia tay để giải thoát cho cả hai.
- Anh còn mặt mũi để hỏi tôi câu đó sao? Chính bản thân anh phải biết rõ mấy chuyện anh đã làm sau lưng tôi chứ? Lời chia tay tôi cũng đã nói, anh không chấp nhận cũng không có ích gì. Từ nay chúng ta mỗi người một cuộc sống riêng.
Nói xong câu đó Cảnh Nghi liền quay người bước đi. Ai mà biết được khi nãy cậu đã phải cố kiềm chế cảm xúc như thế nào để không rơi nước mắt trước mặt hắn. Trái tim Cảnh Nghi bây giờ đang rất đau vì sự thật mà cậu không muốn chấp nhận kia.
Tâm trạng rối bời khiến đôi chân không còn nghe theo sự điều khiển của não bộ. Cảnh Nghi cứ vô thức mà bước đi những bước vô hồn, đến khi giật mình thức tỉnh khỏi ảo mộng thì cũng là lúc chiếc xe trên đường đang chiếu thẳng ánh đèn sáng trưng vô gương mặt cậu.
Vì ánh sáng đột nhiên chiếu thẳng vô mắt nên Cảnh Nghi theo bản năng đưa tay lên che đi thứ ánh sáng ấy mà không nghĩ đến việc phải chạy khỏi lòng đường. Đến khi nhận ra điều ấy thì cũng đã quá muộn, cơ thể cậu giờ chỉ còn ngập trong một mùi tanh nồng và tất cả dường như đã vỡ vụn.
Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, hai mí mắt muốn nhắm sụp xuống dù cho cậu cố gắng mở chúng ra để nhìn xem liệu có ai đến giúp mình. Nhưng đến cuối cùng hình ảnh cậu thu lại vào đôi mắt của mình cũng chỉ là một khoảng không gian vắng lặng, không một bóng người. Cậu biết mình cũng không còn gì để lưu luyến nữa rồi, vẫn nên chấm dứt ở đây thì tốt hơn.
Thế giới rất rộng lớn nhưng không có lấy một người ở bên và dành cho cậu một chút tình cảm dù chỉ là thương hại. Đó cũng chính là muốn nói thế giới này không cần cậu, cậu ở lại cũng chỉ có sự cô đơn, vẫn nên đi kiếm tìm nơi khác thuộc về cậu.
......................
Đang trong cơn buồn ngủ thì tiếng báo thức ở đâu kêu lên khiến cho Cảnh Nghi đột nhiên bị kéo khỏi giấc mộng. Giật mình tỉnh giấc nhìn ngắm căn phòng và mọi thứ xung quanh khiến cho cậu không khỏi bàng hoàng.
- Chả phải.....mình đã bị xe tải lao vào rồi sao? Đây là mơ?
Cảnh Nghi đưa tay lên sờ vào mặt mình và nhân tiện thử véo nhẹ một cái thì nhận được một cảm giác đau đớn truyền từ má lên.
- Đây....đây không phải là mơ?
Cảnh Nghi vô thức lặp lại câu nói ban nãy của mình nhưng lần này là trong vui sướng. Cậu không nghĩ mình vậy mà vẫn còn sống.
Tâm trạng vui mừng cũng dần qua đi, Cảnh Nghi đưa mắt nhìn kĩ hơn căn phòng mình đang nằm. Nhìn xong một lượt Cảnh Nghi có hơi ngạc nhiên vì thiết kế ở đây. Chả phải cậu đang nằm ở viện sao? Mấy món đồ này nhìn không giống đồ mà bệnh viện nên có cho lắm. Hay là ba mẹ của cậu nghe tin con trai mình gặp chuyện nên đã đến viện đón cậu về nhà?
Không hiểu sao sau khi suy nghĩ đến khả năng thứ hai kia thì tâm trạng Cảnh Nghi có chút vui vẻ và hạnh phúc. Phải biết rằng đã hơn bốn năm kể từ ngày Cảnh Nghi bỏ nhà đi vì ba mẹ không chấp nhận mối tình của cậu và Thiệu Huy, cậu chưa hề bước chân về nhà một lần. Thật ra không phải Cảnh Nghi không muốn về thăm ba mẹ, mà cậu sợ, sợ ba mẹ sẽ nhốt mình lại và không cho trở về bên Thiệu Huy. Giờ nghĩ lại tính cách bồng bột của mình khi ấy khiến Cảnh Nghi cũng có chút tự chế giễu bản thân.
Cảnh Nghi không nghĩ rằng khi ấy mình lại ngây thơ như vậy, chấp nhận bỏ cả ba mẹ và cuộc sống danh gia vọng tộc chỉ để chạy theo một tên phản bội mình. Nếu giờ cậu được chọn lại lần nữa nhất định ngày hôm đó Cảnh Nghi sẽ không bao giờ làm vậy.
Updated 53 Episodes
Comments
:333
❤️
2023-01-24
0
Hè
mở đầu đã hay như vậy rồi
2022-11-13
4
hóng a~
2022-11-13
0