Nam Chính, Ta Đến Đây!
Thiên Nghi là một tiểu mỹ nhân thời hiện đại. Sống trong thế kỉ XXI, công nghệ phát triển vượt bậc, thậm chí những AI cũng có thể nói chuyện cảm xúc hoàn toàn giống con người.
Đó chính là lý do Thiên Nghi sống đến bây giờ, ngoại dựa vào năng lực kiếm tiền cũng không dành một thời gian bên ngoài tìm kiếm bạn trai.
Hàng ngày cuộc sống đơn giản dừng lại bên người máy AI kể chuyện, tán gẫu, thậm chí mua sắm:
“An! Hôm nay ngươi thê nào?”
Thiên Nghi làm về sớm, theo thói quen bình thường sẽ lên tiếng hỏi.
An là tên người máy của cô.
Hắn không mang giới tính cụ thể, vì vậy đặt cái tên An cũng không cần phân biệt.
“Không có gì vui!”
Nhưng lại thêm lát sau, An tiến lại:
“Hôm nay tác giả bộ truyện Phi Hoạ Nhật Đằng vừa ra chương mới. Tôi nhận được nội dung khá sớm, vừa hay cô về liền có thể nghe.”
Phi Hoạ Nhật Đằng là loại sảng văn khá thú vị gần đây An tìm được. Bối cảnh là mấy nhân vật tiên hiệp trừ yêu diệt ma, nhưng đặc sắc vẫn là câu chuyện tình cảm lâm ly bi đát của nhân vật nam nữ chính.
Nói chung tình yêu lâm ly bi đát dạo này khá chuộng, càng bị thảm thì càng nhiều người đọc.
Hiển nhiên Thiên Nghi cũng khá tò mò.
“Hình như chương mới này nói về nhân vật phụ Dật Uyển bị nam chính hắc hoá băm thành nhân côn đúng không?”
“Không biết cái dáng vẻ thành nhân côn ấy thế nào?”
“Nhưng đáng đời! Ai bảo si mê nam chính đến mức đem chuốc xuân dược hăn. Hắn lại vì giữ thân trong sạch tự phế đi nửa tu vi. Ai chà, đáng thương.”
Thiên Nghi ném túi xách sang bên cạnh, trực tiếp lăn trên sô pha từ từ nghe An đọc truyện.
Ánh đèn sáng dịu nhẹ.
Hoàng hôn lăn trên gò má.
Ánh chiều tàn thấp thoáng.
Hai mắt Thiên Nghi mơ màng nhắm dần lại theo tiếng đọc đều đặn bên tai. Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh nhân côn mỹ nhân tuyệt sắc. Cùng tiếng hét chói tai, tiếng bước chân đầy lạnh lùng của nam chính, bàn tay lạnh buốt chạm vào từng thớ thịt trên da:
“Sư tôn! Người muốn chết? Ta sẽ cho người xem chính bản thân sẽ chết thảm như thế nào!”
Hộc…hộc…hộc…
Thiên Nghi ngồi bật dậy trên giường, thở không ra hơi.
—Đầu óc dạo này bận nhiều chuyện quá đến mức ngu luôn rồi. Đến mơ cũng mơ mấy chuyện tầm phào thế này?
—Phải nghỉ phép mấy hôm mới được!
Nhưng chưa kịp định thần, bất giác toàn thân lạnh toát.
Bốn phía xa lạ. Những con người mặc y phục cũng thật điên rồ xuất hiện ngay trước mặt.
Thiên Nghi lo lắng trừng mắt không dám lên tiếng.
Một…hai…ba…bốn…năm…bảy…còn bên kia…
Hai mấy nam nhân?
À, có cả nữ nhân.
Nhưng xuất hiện đông như vậy…có ý gì?
Lại còn mặc y phục cổ trang?
Đóng phim sao?
—Chết tiệt! Mình thành minh tinh thừ khi nào vậy? Sao không nhớ hết?
—Nên hỏi đạo diễn trước hay nên kêu trợ lý trước?
—Đám người này đang nhìn là mình làm sai kịch bản sao?
Một nam nhân dáng vẻ chững trạc, anh minh kiêu hùng bước đến.
Đầu tiên là kêu tất cả mọi người rời đi.
Sau đó tiến lại trước mặt Thiên Nghi này, cẩn thân thăm xét một hồi hoàn toàn bình thường mới thở dài thật nhẹ nhõm:
“Tam muội! Chuyện…lần này…muội thực sự sai rồi! Dù muội có báo bệnh cũng không thể nào tránh được trừng phạt. Đợi khi nào muội khoẻ lại, hãy tới tìm Phục Hãn Tuyết. Nếu hắn có thể tha thứ cho muội, bọn ta sẽ truy cứu thật thấp, nếu hắn không đồng ý…”
Người đàn ông kia lắc đầu một cái, dáng vẻ thực sự vô cùng khó nói.
Nhưng đây là chuyện gì?
Không phải mới ngủ một giấc sao?
Tỉnh lại cái gì mà làm sai?
Cái gì mà xin lỗi?
Nhưng…
Phục Hãn Tuyết?
Cái tên cảm giác vô cùng quen. Nhưng nhất thời không nhớ ra được đã nghe ở đâu.
Bất giác, bên tai Thiên Nghi kêu lên một tiếng vang lớn, một màn hình led hiện lên:
“Chào mừng bạn đã bước vào thế giới quan mới. Đây là Thiên Sơn Môn, thế gia đứng đầu phải tu tiên của đại địa Khởi Nguyên. Bắt đầu từ bây giờ bạn chính thức bước vào thế giới quan của nhân vật Dật Uyển. Cũng là một trong ba tiên sư của Thiên Sơn Môn. Nhiêm vụ của bạn chính là giành lấy sự tha thứ của Phục Hãn Tuyết, đưa hắn ta vào con đường chính đạo cùng đó càng phát triển Thiên Sơn Môn.”
Thiên Nghi đọc xong một lượt cũng đã hiểu ra vấn đề.
Hoá ra bản thân đã xuyên sách.
Bây giờ chỉ cần lấy được lòng nam chính hiển nhiên nhiệm vũ đã thành công đến một nửa.
Thiên Sơn Nguyên vốn có phát triển lớn mạnh hơn nữa hay không, nàng cũng chỉ làm vướng đường. Ngồi cắn hạt dưa chờ đợi hoàn thành là xong.
“Nhiệm vụ dễ ẹc!”
Thiên Nghi đang tính nhấn đồng ý mới giật mình nhớ lại.
—Không phải lúc bước vào đây, người trước mặt nói cái gì mà thực sự sai? Cái gì mà tìm người xin lỗi?
Phục Hãn Tuyết không phải bây giờ đã là một nam nhân rồi đó chứ?
“Phục Hãn Tuyết năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hệ thống load lại kiểm tra.
Đầu óc Thiên Nghi choáng váng.
Màn hình dừng lại 17 tuổi 10 tháng!
Như này là đã đủ lông cánh?
“Không phải những người khác mang nhiệm vụ đều là lúc nhận đồ đệ sao? Sao bây giờ đối với ta lại là lúc hắn sắp hắc hoá thế này?”
Còn hai tháng nữa hắn đủ 18 tuổi.
Chính là còn hai tháng nữa hắn thực sự biến thành Quỷ Vương, đem Dật Uyển biến thành nhân côn?
Thiên Nghi đau đầu từ chối:
“Ta không nhận! Hắn bị ta dày vò từ năm 10 tuổi, lại thêm chuyện vừa qua. Không nói 2 tháng, cho dù là 2 năm ta có ăn năn hối hận thế nào cũng có thể cứu vớt được chắc?”
“Ta không nhân!”
Màn hình led lại load thêm một lát.
Mãi lâu sau mới dừng lại hình ảnh Thiên Nghi đang nằm trong phòng hồi sức. Nhưng gương mặt đã trắng bạch, bác sĩ cũng chắp tay trước ngực mà lắc đầu cùng người thân.
Dòng chữ lạnh lẽo hiện lên:
“Chỉ cần lấy được sự tha thứ của nam chính, bạn có thể rời khỏi nơi này, tỉnh giấc ở thế giới thực.”
Thiên Nghi không nên tiếng, hốc mắt đỏ mọng.
Bên ngoài kia là cha mẹ cô, là người thân duy nhất của cô.
Không thể cứ như vậy mà để kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
“Nhưng nếu không được?”
Thiên Nghi run run hỏi lại.
Màn hình load một lần không hiện kết quả.
Load thêm lần nữa, vẫn không hiển thị.
Như vậy rất rõ ràng.
Đối với lựa chọn, chỉ có thể thành công.
Thiên Nghi nhấn tay đồng ý.
Xung quanh bỗng hiện lên im lặng đến lạ.
Phía trên đầu người trước mặt hiện lên bảng led một mình Thiên Nghi mới nhìn thấy được:
“Lương Dương Quan. 126 tuổi. Đại Minh chủ Thiên Sơn Nguyên. Tu vi tầng thứ 7.”
Hoá ra đây chính là vị sư huynh trong sảng văn Phi Hoạ Nhật Đằng. Yêu thương bao bọc thậm chí cưng chiều thái quá tam muội Dật Uyển ngang ngược?
—Tuy rằng là lão tổ tiên nhưng dáng dấp này ở hiện đại, cùng nắm chỉ nghĩ tròn 25. Quả thật tuyệt sắc đây mà!
Lương Dương Quan thấy muội muội nhìn mình có phần lơ đãng mới dịu giọng:
“Tạm thời muội ở đây nghỉ ngơi. Đừng đi lại lung tung. Chuyện này chỉ có ta, muội cùng Phục Hãn Tuyết thân chính chịu nhục. Tạm thời phải khoẻ hẳn mới lĩnh phạt sau.”
Dật Uyển gật đầu.
Người này, đến cùng là đối xử với chuyện tày trời tam muội gây ra vẫn dịu dàng được như thế?
Nhưng chắc chắn mục tiêu lấy lòng nam chính không thể chỉ vì một lần ta cướp đi trong sạch của hắn thì không ngẩng mặt đi tiếp. Hơn nữa hắn là nam nhân, có thiệt cũng là ta chịu thiệt.
Đại sự còn cần phấn đấu lâu dài.
Nhất định có thắng lợi.
Updated 65 Episodes
Comments