Bạn Trai Tôi Là Thám Tử
Tác phẩm thuộc độc quyền Phượng Huyền không đạo hay reup dưới mọi hình thức
Xin cảm ơn
**Tất cả mọi sự việc, diễn biến câu chuyện đều do tác giả nghĩ ra không liên quan đến sự việc nào đó ngoài đời, không cổ xút cho yếu tố phạm pháp hay học theo những thủ đoạn trong truyện
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Chương 1: Gặp gỡ(1)
Trong màn đêm tĩnh mịch nơi mà dường như tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ dài sau cả ngày mệt mỏi, Tiếng huyên náo, ầm ĩ ban ngày đều biến mất thay vào đó là tiếng gió trời rin rít nghe đến độ ai oán. Cả thành phố chìm vào màu đen tối mịt chỉ còn le lói những ánh sáng réo rắt đèn đường lâu lâu vụt tắt. Cái khung cảnh tĩnh lặng đến độ âm u đó khiến người ta không khỏi khiếp sợ mà rùng mình.
Trong căn nhà nhỏ ngay bên trong thành phố, có người áo đen bí ẩn đang lục lọi đồ đạc, hình như hắn đang muốn tìm thứ gì đó trong ngôi nhà. Bên dưới chân hắn là hai thi thể, trong bóng tối đó không thể nhìn rõ được dung mạo nhưng theo dáng dấp, có lẽ là một nam, một nữ, có thể họ là chủ nhân ngôi nhà này.
Trên lưng người đàn ông có găm một thứ sáng loáng phản chiếu qua nhờ ánh sáng mặt trăng ngoài khung cửa số, theo nhận định có thể là một con dao, những vũng nước ẩm ướt trên sàn nhà có thể là máu của họ.
Còn gã áo đen đó hành động rất khẩn trương, hắn đang vội.Bất ngờ hắn dừng tay lại, từ từ lôi bên trong tủ ra một chiếc hộp cũ kĩ, hắn mở hộp ra, bên trong là bức ảnh chụp một cậu học sinh nào đó.
Hắn mừng rỡ thầm cười lớn
" Mày đây rồi! Để xem lần này mày trốn đi đâu ?"
[...]
Tại trường trung học phổ thông Lý Thường Kiệt..
Bây giờ đang thời gian giữa trưa không khí có chút nóng nực, dù đã qua đến tháng mười một nhưng cái nóng không hề thuyên giảm, dưới bóng cây bàng tán mát tại một chiếc ghế đá trong trường, thấp thoáng dáng người hai cậu học sinh.
Một người đang ngồi tập trung đọc cuốn truyện, người còn lại vắt hai tay lên đầu, một chân cậu ta gác lên thành tựa chiếc ghế đá, miệng ngậm cọng cây chó có vẻ bực bội
Hai người lần lượt là Thanh Tư Đạo và Lâm Lạc Hoài, cả hai là bạn thân học chung từ cấp hai.
Thấy dáng vẻ Đạo không hề mảy may đến mình, cậu bèn ngồi phắt dậy giật ngay lấy cuốn truyện trong tay cậu ta
" Nè, Tôi gọi cậu ra đây không phải để cậu đọc truyện đâu nha?" Hoài bắt đầu phàn nàn
- "Tôi biết rồi. Nhưng trước hết trả lại cuốn truyện cho tôi được không, tôi tò mò đoạn phá án sau quá" Đạo hờ hững đáp.
Nghe lời vậy Hoài có phần cảm thấy bực tức, chỉ tay cuốn truyện nói:
" Tò mò? cuốn này cậu đọc không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đi chơi cùng tôi cậu lại đọc. Bây giờ đến cả nội dung ra sao tôi còn thuộc lòng, vậy mà cậu còn nói tò mò?"
" Được rồi mà, trả lại cho tôi đi?" Đạo chắp hai tay lại điệu bộ nài nỉ.
Thấy bạn mình xuống nước cậu cũng không làm khó liền trả lại cuốn truyện nhưng với sắc mặt nhăn nhó.
Thấy vậy, Đạo liền đến vỗ vai Hoài, nở nụ cười rồi nói.
" Thôi mà, gì mà nhỏ nhen dữ vậy? Đợi tôi đọc xong rồi chúng ta cùng chơi, thời gian còn nhiều mà"
" Chính vì hôm nay được giải lao sớm nên tôi mới dẫn cậu ra sân chơi, ai dè cậu chỉ chăm chăm vào cuốn truyện tranh đó?" Hoài hơi cúi người, chỉ tay vào cuốn truyện Đạo đang cầm tay trái, giọng chất vấn.
" Hừ...không hiểu nổi cậu, bên ngoài bao nhiêu thứ hay ho không chơi, lại cứ đi tìm khát vọng trong cuốn truyện này? Không biết có phải bị bỏ bùa hay không nữa"
" Làm gì có?" Đạo xoa đầu cười trừ
Tiếp đó cậu ngập ngừng một chút, ánh mắt sáng lên hào hứng nói
" Tại cậu không biết đó thôi, chứ tớ đọc truyện này là để..."
" Thành thám tử giỏi" Hoài cắt ngang lời
Nghe thấy lời này, Đạo hơi lùi lại, ngạc nhiên hỏi:
" Sao cậu biết, cậu là nhà tiên tri à?"
" Cái câu này cậu nói đi nói lại không dưới một trăm lần rồi" Hoài hờ hững đáp, ánh mắt có chút coi thường.
" Hì..hì!" Đạo mỉm cười, sau đó khoác tay Hoài tán dương
" Đúng là bạn thân của tôi"
Hoài sắc mặt không vui đẩy tay Đạo ra, dùng ánh mắt lạnh lẽo lườm cậu
" Bỏ cái tay ra, đàn ông con trai khoác tay cái gì?"
" Có làm sao đâu? Chúng ta là bạn thân mà" Đạo tiếp tục khoác tay Hoài
Cứ như thế cả hai người người đẩy ra người khoác vào không biết bao nhiêu lâu. Một lúc sau cả hai giật mình bởi tiếng động lớn bên ngoài cổng trường.
Cảm thấy tò mò nên cả hai quyết định ra xem.
Ồ! Thật ngạc nhiên, bên ngoài vậy mà lại là chiếc xe Roll- Royce màu đen viền trắng đậu ngoài cổng bên cạnh là ông hiệu trưởng trường cùng một cô giáo đang đón tiếp.
" Ai mà có thể khiến lão hiệu trưởng khó tính xuống nước đón tiếp nhỉ? Thiếu gia nhà giàu? Hay đại tiểu thư quyền quý." Hoài nhắm mắt giả vờ suy luận.
" Là một tiểu thư hơn nữa còn là học sinh?" Đạo tiếp lời
" Sao cậu biết? Hoài ngạc nhiên quay đầu sang hỏi.
Thấy dáng vẻ tò mò ông bạn Đạo từ từ giải thích
" Thường thường những mẫu siêu xe như thế này thì thiếu gia thì ngồi ghế phụ lái để phô trương ra dáng vẻ oai hùng bản thân. Còn đại tiểu thư nhà giàu từ nhỏ dạy đạo gia giáo, nên ngồi trên xe họ thường không ngồi ghế trước, thay vào đó là ghế phía sau, hơn nữa phần vô lăng còn lác đác vài thỏi son môi, kèm mấy hộp phấn nên chắc chắn người ngồi trong đó là một đại tiểu thư."
" Vậy cũng có thể là một quý bà hay một người phụ nữ trưởng thành? Chứ sao cậu đã khẳng định là một học sinh?" Hoài cảm thấy nghi vấn.
Đạo nhìn lướt qua một lượt tiếp tục nói" Chỉ có thể là học sinh bởi vì thầy hiệu trưởng ra đón để nhận trường, còn cô giáo ấy có lẽ là nhận lớp. Vậy nên cô ta chỉ có thể là học sinh ."
Ánh mắt Đạo kiên định, những lời khẳng định chặt chẽ khiến Hoài không khỏi sững sờ.
" Nhưng có thể mẹ cô ấy nhận lớp thay thì sao?"
" Không thể nào" Đạo phủ nhận
" Nếu là mẹ cô ta thì đã sử dụng điện thoại để gọi vừa tiết kiệm thời gian vừa không tốn công sức"
Đạo khăng khăng lập luận của mình.
Updated 20 Episodes
Comments
Mặc Y
bỏ chữ cả hai ik, lập lại từ với câu đầu làm khó đọc.
2023-02-14
1
Mặc Y
*xoa xoa đầu sẽ hay hơn nhá
2023-02-14
1
Âm Bắc Nguyệt
anh áo đen trong conan nhề😆
2023-02-07
1