[Đam Mỹ/BL] Lung (Lồng Giam)
Tiếng ồn ào không dứt phát ra từ đường lớn. Trời đang nắng đẹp đột nhiên đổ mưa to khiến cho ai nấy đều hốt hoảng tìm chỗ trú mưa.
Không một ai biết ở một hẻm tối trong thành phố này đang tồn tại một tội ác.
Người phụ nữ cố gắng che giấu hơi thở của mình. Ôm đứa con trốn trong một thùng rác bỏ trống. Đứa trẻ kia khoảng chừng 12 tuổi, đôi mắt nó mở to, đáy mắt ầng ậng nước sắp rơi xuống, bàn tay nhỏ bé cố gắng che miệng mình. Chỉ sợ gây ra tiếng động thì cả hai người bọn họ sẽ tiêu đời.
Tiếng nước mưa nhỏ giọt trong ngõ hẻm tăm tối càng rõ ràng. Cả hai đồng loạt nghe thấy tiếng chuông song hành cùng tiếng bước chân.
Và hình như có thứ gì đó... kéo lê lết ở dưới đất...
Leng keng, leng keng.
Tiếng chuông mỗi lúc một gần.
"Thôi nào. Chúng mày biết là chúng mày không thoát được mà đúng không?"
Giọng nói của người kia cất lên. Khàn khàn trào phúng lại mang theo phấn khích điên cuồng.
Đáp lại hắn chỉ có tiếng mưa rơi không ngừng. Một con mèo đen chạy qua ngõ hẻm, ngao lên một tiếng rồi chạy mất. Hắn nở nụ cười man rợ. Cái lưỡi hái dưới chân vung lên, chuẩn xác chém vào cái thùng rác kia. Giống như cố tình, hắn không trực tiếp chém đôi hai mẹ con, chỉ đơn giản khiến cái thùng ngã ra. Đứa bé bên trong rơi ra ngoài, người mẹ vội vã ôm nó vào lòng rồi đứng dậy xoay người chạy đi.
"Hắn" thưởng thức một màn này giống như nhìn thấy con mồi liều mạng vùng vẫy trước lúc chết đi. Không hề có ý định đuổi theo.
Người phụ nữ ôm con mình đến một ngõ hẻm khác. Trao vào tay đứa trẻ một chiếc lược bằng gỗ.
"Con gái. Mau chạy đi. Đến sở cảnh sát tìm thượng tướng Lam Vũ. Nhanh lên!"
Bé gái bật khóc. Liên tục lắc đầu.
"Mẹ ơi chúng ta đi cùng nhau đi. Chúng ta... chúng ta cùng nhau chạy đi..."
"Không được... Không được đâu..."
Giọng nói của người mẹ run rẩy. Bởi vì bà lại bất giác nghe thấy tiếng lưỡi hái kéo dài ở dưới đất. Bà đứng lên đẩy đứa trẻ, giục nó mau chóng chạy.
"Chạy!! Chạy đi!! Đến tìm cảnh sát!! Đến tìm thượng tướng!!"
"MẸ!!!"
Người mẹ đứng dậy lao về phía ngược lại. Vừa lúc chạm mặt với người kia. Hắn cười lớn vung lưỡi hái lên chém đôi người phụ nữ. Máu túa ra bắn cả lên bức tường đầy rêu bẩn thỉu. Hai nửa người trên dưới của người phụ nữ đồng loạt rơi xuống mặt đất.
Cô bé kia đứng từ xa chứng kiến hết tất cả. Tên sát nhân kia chưa dừng lại. Hắn vung lưỡi hái lên, lại giáng xuống.
"KHÔNG!!!"
Tiếng còi xe cảnh sát ở khắp nơi. Rào cảnh báo bảo vệ hiện trường xung quanh cái xác đã bị băm thành trăm mảnh. Cảnh sát tụ tập vây quanh chụp ảnh hiện trường.
Lam Vũ từ trên xe đi xuống. Một người hớt hải chạy đến trước mặt anh. Trên ngực có huy hiệu ngôi sao của đội trưởng cảnh sát phòng điều tra.
"Anh Lam. Anh đến rồi."
Lam Vũ gật đầu với cậu ta, ý nói cứ tiếp tục. Tự mình châm một điếu thuốc, anh đi về phía trước, cậu thanh niên kia nhanh chân chạy theo.
"Đây đã là vụ án thứ mười ba trong tháng rồi. Vẫn giống như những lần trước. Lúc bọn em đến đây thì người đã chết lâu rồi."
Lam Vũ vừa nghe vừa bước đến hiện trường. Nhìn cái xác đã bị chặt nhuyễn, mi mục nhíu lại. Cả người cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái.
Tuy rằng anh tiếp xúc với nhiều vụ án khác nhau kể từ khi vào nghề. Và cho dù đây đã là vụ án thứ mười ba thì anh vẫn không thể tránh khỏi cảm giác buồn nôn mỗi lần nhìn thấy mấy thi thể không được nguyên vẹn thế này.
"Anh Lam. Lần này phương thức hung thủ dùng vẫn là phanh xác nạn nhân ra. Được biết nạn nhân là nữ, tên Lâm Hiểu Đồng, ba mươi lăm tuổi, hung khí lần này là lưỡi hái. Hung thủ đã rượt đuổi nạn nhân qua hai con hẻm. Bằng chứng là con hẻm bên cạnh có một cái thùng rác chứa vết chém và máu tươi, chắc là nạn nhân đã trốn ở đó. Tên sát nhân chém đôi người của nạn nhân ra thành hai nửa rồi mới tiến hành chặt xác."
"Tra ra được người tình nghi không?"
"Hai kẻ tình nghi của vụ án trước đã được thả ra vì không có bằng chứng kết luận. Tuy rằng vụ án vừa rồi bọn em cũng đã tra được kẻ tình nghi... nhưng..."
Lam Vũ nhíu mày càng chặt hơn. Gương mặt tỏ rõ thái độ khó chịu.
"Nhưng cái gì?"
Nguỵ Ảnh Quân ngập ngừng. Còn chưa mở miệng từ phía xa đã có người gọi tới.
"Anh Lam! Ở đây có một bé gái!!"
Lam Vũ lạnh mặt. Theo phản xạ dập điếu thuốc vừa hút được không lâu ở dưới chân rồi mới tiến đến chỗ phát hiện ra trẻ nhỏ.
Cô bé ngồi tựa vào một gốc cây gần đó. Vẻ mặt hoảng loạn tái nhợt. Đôi mắt ánh lên sự sợ hãi đến mức tuyệt vọng. Một đội viên trong đội cảnh sát đặc vụ cố gắng tiếp cận bé. Nhưng anh ta vừa bước một chân tiến gần lên một chút thì cô bé đã hét ầm lên.
"Tránh ra!!! Đừng... không được... không được lại gần tôi... không được lại gần tôi... đừng chạm vào tôi... đừng chạm vào tôi..."
Bé gái run run cầm chặt chiếc lược trong tay. Miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Hắn sẽ giết tôi... hắn sẽ giết tôi... sẽ phanh thây tôi... hắn sẽ giết tôi..."
Lam Vũ vừa lúc đi đến nơi. Viên cảnh sát kia nhường đường cho anh. Khó xử nói.
"Anh Lam... chúng tôi..."
Lam Vũ nhìn người kia. Ra hiệu cho anh ta đừng nói gì thêm. Anh tự mình đến gần cô bé. Cô bé giống như đang trong vòng lặp của ký ức ám ảnh, nhất thời không nhận ra anh. Trong cơn miên man nhìn thấy có người trước mặt mình. Bé gái hốt hoảng tột độ.
"Không!!! Biến đi!!! Đừng qua đây!!"
Đứa trẻ tội nghiệp hét lên, đồng thời đưa tay đẩy Lam Vũ ra. Anh dễ dàng né được. Mặt không đổi sắc nhìn nó.
"Em là ai?"
Có vẻ giọng nói này không giống giọng nói của người đàn ông ghê tởm trong ký ức của em. Nó ngước nhìn Lam Vũ, đồng tử lập tức co rút mạnh mẽ. Nó ôm lấy chân của anh, khóc oà lên trong đau đớn.
"Em biết anh!! Anh là thượng tướng Lam Vũ đúng không? Anh cứu mẹ em với. Em cầu xin anh!! Anh cứu mẹ em đi mà huhuhu..."
Lời này của cô bé ngược lại làm cho lòng anh nổi lên một cỗi chua xót. Nhưng rất nhanh nó liền biến mất.
Lam Vũ không hề ngạc nhiên khi bé gái này nhận biết mình. Anh đã từng phá qua không ít vụ án. Là người nổi tiếng trong ngành. Đôi lúc sẽ bị phóng viên phỏng vấn ngay tại hiện trường để đưa vụ án lên sóng truyền hình. Ai cũng biết đến anh, bé gái này cũng không ngoại lệ.
Nhưng nhìn tinh thần cô bé không ổn định. Lam Vũ không muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa.
"Đem đứa trẻ này đến bệnh viện. Kiểm tra tổng thể xem nó có vết thương nào không. Tôi sẽ liên lạc với Tiêu Nhất Trần bên khoa tâm thần chẩn đoán cho đứa bé."
"Vâng."
Vị cảnh sát không nhân nhượng nữa. Trực tiếp lôi đứa bé dưới chân Lam Vũ vác lên vai. Đứa bé có giãy giụa kêu gào cỡ nào cũng vô ích. Giẫu sao cũng chỉ là sức lực của trẻ con mới 12 tuổi, làm sao có thể chống lại được sức lực của một viên cảnh sát.
"Anh Lam. Kia là... con gái của nạn nhân?"
"Hẳn là vậy đi. Còn có thể là ai."
Nó đích thân gọi tôi cứu người mẹ chết không toàn thây của nó cơ mà.
Lam Vũ thở dài.
Nhìn đứa trẻ kia anh nhớ lại không ít mấy vụ án có trẻ con bị lôi vào trước đây. Tâm trạng không mấy tốt đẹp.
"Hung thủ ra tay giết chết người mẹ ngay trước mặt con của bà ấy. Lại cố tình thả cho nó sống. Đây rốt cuộc là có âm mưu gì."
Nguỵ Ảnh Quân cảm thán. Chuỗi án mạng này đích thực là top vụ án rắc rối nhất từ trước đến nay. Hiện tại đã là vụ án thứ mười ba. Hung thủ thì chưa rõ, truyền thông thì liên tục hướng ánh nhìn về phía bọn họ. Áp lực đè nặng chồng chất khắp nơi. Một viên cảnh sát như Nguỵ Ảnh Quân đã cảm thấy sắp không thở nổi. Huống hồ Lam Vũ là thượng tướng của sở cảnh sát, đứng ở chức vị cao chót vót, gánh nặng trên vai càng nhiều hơn.
Ấy thế mà Nguỵ Ảnh Quân chưa bao giờ thấy anh than vãn với bất kỳ ai, lại không hề biểu hiện ra ngoài rằng bản thân có bao nhiêu mệt mỏi.
Cho dù năm nay Lam Vũ chỉ mới hai mươi hai tuổi mà thôi. Có thể nói anh là thượng tướng trẻ nhất từ trước đến nay trong lịch sử.
Nguỵ Ảnh Quân thân là đội trưởng làm việc với anh nhiều năm. Tiếp xúc nhiều sớm đã coi anh như là đồng nghiệp thân thiết. Nhưng quả thực cậu biết rất ít về anh. Tất cả những gì cậu hiểu biết về anh chỉ dừng lại ở trụ sở nơi làm việc và những vụ án mà anh đã đi qua. Lam Vũ sống khép kín bí ẩn vô cùng, những gì liên quan đến đời tư lẫn quá khứ, gia đình, lai lịch của anh đều không được tiết lộ ra ngoài. Tăng cho người ta cảm giác tò mò nhưng không dám tìm hiểu về anh.
Tuy rằng trong công việc anh rất được trọng dụng do tính tỉ mỉ và sắc bén. Nổi tiếng chuyên phá những vụ án phức tạp. Thế nhưng sự khó gần lẫn khuôn mặt anh tuấn đầy lạnh lẽo của anh lại khiến người ta có phần e dè khó chịu.
"Hồi nãy cậu nói đã tra được người tình nghi. Nói ra đi."
Lam Vũ lấy bao thuốc lá ra theo thói quen. Cảm thấy không có khẩu vị lại đem cất vào. Dứt khoát không hút nữa.
Nguỵ Ảnh Quân nhớ ra việc này. E ngại mãi không dám nói ra. Sợ Lam Vũ nổi giận, cậu gắng gượng mãi mới thốt ra được một câu.
"Đối tượng bị tình nghi là... cái đó... Bạch tổng..."
"Bạch tổng?"
"Anh Lam anh không biết sao? Chính là cái người gây dựng nên tập đoàn Thâm Hải nổi tiếng trong và ngoài nước đó. Người này không chọc vào được... hắn ta... thực sự có thể... hô mưa gọi gió..."
Lam Vũ không phải là không biết người này. Chẳng qua là muốn xác nhận liên hệ xem Bạch tổng này có phải Bạch tổng trong suy nghĩ của mình hay không.
Hoá ra thực sự chẳng phải là một kẻ vô danh.
Lam Vũ bật cười trước lời của Ngụy Ảnh Quân.
"Hô mưa gọi gió? Hắn cũng không phải thần."
Nguỵ Ảnh Quân gấp gáp đến mức không nhịn được chửi thề.
"Đệt. Đến nước này rồi anh còn đùa được nữa hả?! Người này em thực sự không dám chọc vào đâu."
"Haha. Cậu không dám không có nghĩa là tôi không dám."
Lam Vũ làm gì biết sợ? Miễn là đã dính vào vi phạm pháp luật thì anh đều muốn bắt về. Không cần biết đó là ai, người nào, có gia thế gì. Anh đều không quan tâm.
"Làm sao anh ta lại nằm trong danh sách kẻ bị tình nghi?"
"Nghe nói là lúc án mạng diễn ra, anh ta đang có mặt ở gần đây."
Lam Vũ nổi lên hứng thú với người này.
Đơn giản vì hắn ta là nhân vật lớn.
Nếu như hắn ta là hung thủ thì đất nước này sẽ loạn mất, truyền thông náo loạn nhiều người xôn xao. Để cho những người ham tài khinh rẻ pháp luật sáng con mắt ra.
Anh nhếch mép cười trừ.
"Hắn ta đang ở đâu?"
"Bọn em không dám tuỳ ý tra hỏi. Chỉ mới đưa anh ta về đồn tạm thời. Đợi lệnh của anh."
Lam Vũ cho tay vào túi quần. Bước chân ra con xe của mình.
"Tôi đích thân tới thẩm vấn hắn."
Ngày cập nhật: 9/7/2023
Updated 58 Episodes
Comments
Jasmine Hoangkim
💐
2024-04-16
1
🍃
hay quá
2023-12-16
1