Sủng Vợ Tiên Sinh - Tinh Tú

Sủng Vợ Tiên Sinh - Tinh Tú

Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ

Ánh mặt trời len lỏi chen qua các tán cây phổ rộng, loang lổ rơi trên mặt đất, giữa không trung những chiếc lá rụng theo chiều gió không ngừng uốn lượn tạo nên nhưng vòng xoay tinh tế trước khi đáp xuống mặt đất. Trần Nhuận Hy khẽ rũ mắt nhìn xuống chiếc lá khô vừa rơi xuống lòng bàn tay, vậy là lại một mùa thu nữa sắp trôi qua, cũng chỉ còn vỏn vẹn nửa năm nữa thôi cô sẽ lại trở về với Hải Thành phồn hoa, chật chội.

Cô nhanh chóng bước vào lớp học, vừa yên vị xuống chỗ ngồi thì chuông báo vang lên, trong chốc lát cả lớp đang nô đùa nói chuyện vui vẻ đã nhanh nhẹn ai chạy về chỗ người nấy.

Bình thường, thầy chủ nhiệm là một người rất chú trọng thời gian, chưa bao giờ lên lớp trễ nhưng hôm nay đã trôi qua nửa tiết sinh hoạt đầu giờ rồi vẫn không thấy thầy đến. Cả lớp cũng vì thế mà bắt đầu trở nên huyên náo hơn. Xung quanh cô đều là nhưng tiễng rì rầm nhỏ to, chủ đề chỉ xoay quanh ba chữ:

Bạn Học Mới!

Cô cũng đã nghe được thông tin này khi giúp thầy chủ nhiệm bê tài liệu về văn phòng.

Đúng lúc này, giáo viện chủ nhiệm đẩy cửa bước vào, theo sau là một nam sinh mặc đồng phục chỉn chu, vóc dáng cao ráo. Anh ta vừa bước vào đã khiến các bạn nữ trong lớp đồng loạt sáng rực mắt, kể cả cô cũng cảm thấy ấn tượng với vẻ ngoài ấy.

Thầy giáo đứng trên bục giảng, gõ mạnh cây thước gỗ trong tay ba lần xuống mặt bàn rồi nghiêm nghị nói:" Hôm nay thầy có một chút chuyện nên lên lớp trễ hơn bình thường", sau đó thầy lại nhìn sang nam sinh bên cạnh, nói tiếp:" Đồng thời thầy muốn giới thiệu với các em học sinh mới của chúng ta, Lý Húc Khôn".

Anh đứng bên cạnh khẽ cúi đầu, nở một nụ cười chuẩn mực:" Xin chào, tôi là Lý Húc Khôn, rất vui được gặp các bạn". Bên dưới lớp vang lên tiếng vỗ tay, hầu hết các nữ sinh đều vỗ tay lớn hơn, thể hiện sự nhiệt tình đôi chút quá mức. " Được rồi, em đến chỗ trống kia ngồi đi".

Ngay lập tức, mọi ánh mắt của nữ sinh trong lớp đều đổ dồn về phía cô, trong đó ghen tị có, ngưỡng mộ cũng có. Đúng vậy! Chỗ ngồi của Lý Húc Khôn chính là ngay phía sau cô.

Thầy giáo đứng trên bục bắt đầu dặn dò:" Các em chú ý học tập thật tốt, sắp tới sẽ có kì thì khảo sát chất lượng hàng năm, ngay sau đó là kì thi tốt nghiệp và cuối cùng là thi đại học, thời gian không còn nhiều, các em nhớ phải chăm chỉ luyện tập, rõ chưa?", cả lớp đồng thanh đáp lại ba tiếng:" Rõ rồi ạ".

Cuối cùng trước khi đi thầy đặc biệt dặn dò:" Húc Khôn, ngồi phía trước em là Trần Nhuận Hy, lớp trưởng của lớp, bàn đầu ở hàng ghế ngoài cùng là Giang Tư Nặc, lớp phó". Lúc này Giang Tư Nặc khẽ giơ tay:

" Thưa thầy, vì Húc Khôn là bạn học mới nên chưa thông thạo đường đi ở trường mình, lát nữa giờ nghỉ trưa em cùng Nhuận Hy có thể dẫn bạn ấy đi tham quan trường được không ạ?"

Mặc dù lời xin phép đó hoàn toàn không xấu nhưng tất cả mọi người ở trong lớp đều dễ dàng nhận ra ý đồ của Giang Tư Nặc. Chưa đợi thầy giáo xem xét ý kiến, một giọng nam trầm vang lên, không quá to cũng không quá nhỏ, đủ cho cả lớp nghe thấy:" Dạ thưa thầy không cần làm phiền đến các bạn đâu, em đã tìm hiểu trước về trường của mình rồi". Nghe xong câu từ chối phũ phàng này, Giang Tư Nặc không khỏi xấu hổ, khẽ cắn môi, tự động ngồi xuống. Thầy giáo cũng biết không thể bắt ép học sinh nên đành dăn dò thêm đôi ba câu sau đó bước ra khỏi lớp học.

Các giờ học sau đó trôi qua với nhiều sự bất ngờ, ai cũng phải bất ngờ trước Lý Húc Khôn khi mọi bài toán, đề thi thử, thậm chí cả đề văn khó đều được anh giải và đưa ra luận điểm vô cùng chính xác. Qua đó hình tượng nam thần của anh ngày càng trở nên lớn hơn trong lòng các nữ sinh của lớp. Hết tiết, tất cả mọi người đều cùng nhau cầm theo cơm hộp đi ăn. Cô vừa thu dọn xong sách vở thì đã bị cô bạn thân kéo chạy lên tầng thượng để cùng ăn cơm.

Cô còn chưa kịp ngội xuống đã bị Đới Giai Kỳ hỏi tới tấp:" Có phải lớp cậu mới có nam thần chuyển đến, phải không? Thế nào, có đẹp trai không? Học giỏi không? Mình nghe nói anh ấy chính là con của một thương nhân lớn ở Hải Thành". Trần Nhuận Hy thở dài đưa tay kéo cô bạn ngồi xuống:" Đúng là mới có bạn mới".

"Thế nào, kể mình nghe với"

Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, cô vừa mở hộp cơm vừa đáp:" Cậu ấy rất đẹp, cao ráo, học cũng giỏi nhưng...". Đới Giai Kỳ thấy cô chưa kết thúc câu mà để lại một liên từ thì liền tò mò:" Nhưng gì?".

Cô cười nhẹ đưa ngón tay búng một cái vào trán cô bạn:" Không phải cậu thích Lăng Viễn sao?". Lúc này cô bạn mới vứt bỏ đi ánh mắt tò mò ban nãy, ngồi nghiêm chỉnh trở lại và bắt đầu mở hộp cơm của mình ra:" Mình chỉ tò mò mà thôi, không phải cậu ta rất tuyệt sao? Lẽ nào cậu không rung động? Lúc đi qua hành lang mình còn thấy Giang Tư Nặc liến thoắng kể lể về cậu ta".

Cô nhún vai, nuốt xong miếng cơm liền trả lời:" Dù gì mình cũng phải trở về Hải Thành quán xuyến việc nhà, nếu bây giờ dính vào tình yêu bố mình sẽ điên lên mất". Nghe đến đây, cô bạn khẽ bĩu môi:" Chuyện tình yêu cũng đâu liên quan gì đến việc gia đình chứ? Thật không hiểu nổi Trần Gia nhà cậu quản thúc nghiêm khắc như vậy để làm gì".

Cô khẽ bật cười vừa đưa chai nước trong tay cho cô bạn. Đới Giai Kỳ thấy vậy liền nói:" Sắp lên đại học rồi mà một chai nước cậu mở cũng không xong? Còn quán xuyến gia đình gì chứ?".

Cứ như vậy một giờ nghỉ trưa đã trôi qua, buổi chiều lớp cô chỉ có một tiết học phụ đạo nên chỉ mới hai rưỡi chiều cả lớp đã tan học. Trần Nhuận Hy như thường lệ thu gom các đồ thực hành giúp cô giáo bộ môn bê đến phòng để đồ nhưng dụng cụ thực sự rất nhiều, đã chất đống ngang đầu cô, phải khó khăn lắm mới có thể vừa đi vừa nhìn đường. Nhưng vừa đi đến ngã rẽ của hành lang thì cô đã đâm sầm vào một người. Cả người cô ngả ra sau bỗng một lục mạnh nắm chặt lấy cổ tay cô kéo lại, cả cơ thể cô va mạnh vào vòm ngực cứng rằn. Một giọng nói trầm ấm vang lên hỏi thăm:

- Không sao chứ?

Lúc này Trần Nhuận Hy mới ngước lên, ánh mắt đã chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm như đại dương của anh. Cô không biết có nên rút lại lời ban trưa vừa nói hay không nhưng Lý Húc Khôn không chỉ rất đẹp mà anh còn hoàn hảo hơn thế. Bất giác, trái tim cô đập trễ một nhịp.

Cô vội đứng thẳng dậy, vừa chỉnh trang y phục vừa lắc đầu:" Không.... không sao, mình xin lỗi do đồ nhiều quá nên mình không để ý được phía trước có người". Nhìn dáng vẻ lúng túng, khó xử của cô gái trước mặt, đáy mắt Lý Húc Khôn bỗng ánh lên ý cười nhàn nhạt. Anh vừa cúi người giúp cô nhặn dụng cụ lên, vừa nói:" Không sao, tôi bê giúp cậu".

Cô vội vàng ngăn cản:" Không cần đâu, mình bê được". Anh không để ý lời cô nói, tự mình chia đều dụng cụ ra làm hai phần sau đó đặt lên tay cô một phần:" Đi thôi".

Trần Nhuận Hy vội vàng nhận lấy đồ thực hành từ tay anh, chậm chạp chạy theo phía sau. Đứng sau lưng anh cô hoàn toàn bị chiếc bóng của anh che phủ, anh rất cao, vai cũng rất rộng tạo cho cô một cảm giác thoải mái, muốn dựa dẫm đến lạ thường.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play