[ ĐN JJK | Jujutsu Kaisen ] The Dawn Of The Night Cactus
"Haruna, ta mong rằng cuộc đời này sẽ mang đến cho con những điều tốt đẹp nhất, trở thành một con người có những phấm tính giác ngộ giống như cái tên mà ta đặt cho con... Hãy nhớ nhé, con gái của ta... tên tiếng Phạn của con..."
...
..
.
Giọng nói êm dịu đong đầy tình cảm, dần phai nhạt sau từng hồi chuông vang lên ngoài kia. Những chú chim còn đang say giấc trên tòa tháp chuông, bị tiếng kêu vang dội làm cho giật mình mà bay tán loạn. Tiếng kêu ríu ríu đan xen với tiếng chuông nhà thờ, chẳng biết là đang gọi bầy hay là đang mắng kẻ đã đánh thức chúng nữa. Sau một khoảng dừng ngắn, là một chuỗi những tiếng chuông chẳng hề đi theo nhịp vần nào cả, cứ như thể đang thi nhau xem tiếng chuông nào sẽ chạm được trái tim người nghe. Tiếng chim hót ngay lập tức bị lấn át hoàn toàn, và giấc mơ đẹp của ngày thứ bảy cũng vỡ tan như bong bóng xà phòng:
- Sakuya Hayashi\, dậy đi! Đã năm giờ rồi mà em còn ngủ nữa! Hôm nay mà tới trễ thì đến cả Soeur (sơ) Teressa cũng không cứu được chúng ta đâu! Bộ em muốn chà rửa nhà vệ sinh à?
Trong một căn phòng nhỏ với hai chiếc giường xếp tầng, một trong ba cô gái đang vội vã sửa soạn bản thân, có vẻ là người lớn nhất phòng, vừa mặc y phục vừa cất giọng gọi Sakuya. Cô gái với mái tóc đen dài nãy giờ còn cuộn mình trong chăn lúc này mới kèm nhèm mở mắt tỉnh dậy, mơ màng nhìn mọi người tất bật mặc quần áo trang nghiêm vào để chuẩn bị cho buổi Kinh sáng.
Khi nãy cô đã có một giấc mơ, cô khá chắc là như thế, nhưng vì bị tiếng gọi của người bạn cùng phòng mà Sakuya đã quên béng mất. Nó mong manh như làn khói từ chiếc bình xông hương, hoặc là một luồng sáng rọi xuống từ ô tranh kính của nhà thờ. Cứ như vậy, Sakuya ngồi đó một lúc, hụt hẫng khi không thể níu kéo giấc mơ, bất lực để nó từ từ trượt khỏi tâm trí và biến mất như chưa từng xuất hiện.
Sau khi thay vào bộ quần áo trang trọng, Sakuya cùng những người bạn nhanh chân di chuyển đến sảnh lớn nhà thờ, nơi có các soeur đã đợi sẵn để chuẩn bị cho buổi cầu nguyện sáng. Cô cũng giống như những người bạn ở đây, đều là côi nhi được nhà thờ cưu mang. Vì là nơi nhận nuôi những đứa trẻ không nơi nương tựa, nên chẳng có số phận nào là giống nhau cả về quá khứ lẫn độ tuổi.
Từ những đứa trẻ nhỏ nhất chỉ mới chập chững bước đi, đến những người đã gần tuổi trưởng thành chuẩn bị rời khỏi nhà thờ và bắt đầu một cuộc sống mới. Có những đứa trẻ bị bỏ rơi tại nhà thờ, cũng có những đứa trẻ lớn lên trên đường phố, đáng buồn hơn là những đứa trẻ có cha mẹ đều đã qua đời vì những lí do đặc biệt nào đó.
Khi Sakuya được nhà thờ nhận nuôi, cô chỉ là một đứa con nít vừa lên sáu. Tính đến thời điểm hiện tại, cô đã ở đây được mười năm. Trong khoảng thời gian đó, Sakuya đã tận mắt nhìn thấy số phận của những người nơi đây lướt qua như những thước phim dài với đầy rẫy những bất ngờ của tạo hóa.
Có người được nhận nuôi, có người quyết tâm trở thành soeur, cũng có những người vì muốn quay lại cuộc sống tự do tự tại ngoài đường mà đã bỏ trốn khỏi tu viện dòng kín này. Cũng có những số phận bất hạnh đến đáng thương, vì bị từ chối nhận nuôi mà nhảy xuống hồ, không thể qua nỗi một đêm sốt cao, hay trong lúc dọn dẹp mái nhà mà rơi xuống và vĩnh viễn nằm lại tại nghĩa địa phía sau nhà thờ,...
Sau buổi cầu nguyện sáng, những đứa trẻ sẽ được phép về phòng để đọc Kinh Thánh chiêm nghiệm cho đến bảy giờ, số khác được phân công sẽ phụ giúp các nữ tu chuẩn bị bữa sáng.
Trên đường về, Sakuya vô tình nghe được cuộc hội thoại của những người ở phòng khác đang đi phía trước cô. Tuy không nói lớn tiếng, nhưng vẫn rất rõ ràng như thể chẳng sợ bị người khác nghe được, vừa cười đắc thắng vừa bàn luận về một nhóm nào đó.
Thì ra họ đang nói về nhóm tập trung trễ nhất của hôm nay. Theo ấn tượng của Sakuya thì nhóm này không bao giờ đến trễ trong các buổi cầu nguyện, cũng chẳng làm ra chuyện gì đáng chú ý. Có thể nói là một trong số những nhóm rất bình thường, vậy mà hôm nay chỉ vì một lần tập trung trễ, bị phân cho nhiệm vụ lau dọn nhà vệ sinh tuần này, mà đã bị người khác cười cợt chế giễu đến thế...
Dù các soeur đã luôn dạy bảo rằng công việc nào cũng có cái tốt của riêng, đều là những công việc tích đức cho bản thân dù có đóng vai trò là hình phạt đi nữa. Cọ rửa nhà vệ sinh, nấu bữa ăn, quét dọn tu viện, tưới cây tỉa cỏ,... theo lời dạy, đây đều là những công việc giúp tôi luyện tính kỉ luật và tinh thần trách nhiệm khi sống chung trong một cộng đồng. Vậy nhưng với những đứa trẻ ở đây, những công việc đó đều được đặt lên bàn cân để so sánh, đến nỗi đã trở thành một điều gì đó rất hiển nhiên: "Thà đi dọn dẹp quanh tu viện và lau chùi các ô tranh kính cao chót vót, còn hơn là đi cọ nhà vệ sinh và dọn cỏ dại ở nghĩa địa."
Phải, trong nhà thờ vẫn sẽ có những sự cạnh tranh, vẫn sẽ có những tính toán để đạt được lợi ích cá nhân. Vậy nhưng cười cợt trên sự xui xẻo của người khác, so bì và đùn đẩy cho nhau,... vô tình đã tạo ra nguồn năng lượng tiêu cực. Chính những điều tưởng chừng là nhỏ nhặt đó, đã khiến cho tu viện thiêng liêng và thánh khiết xuất hiện rất nhiều nguyền hồn lai vãng xung quanh.
Đáng tiếc, có vẻ như không ai nhận ra được sự hiện diện của chúng. Có những người bệnh rất lâu vẫn không hết, cảm thấy đau nhức cơ thể mà chẳng phát giác ra có nguyền hồn bám trên người. Cũng có những người dần hình thành những suy nghĩ tiêu cực, hoặc nảy sinh những cảm giác đố kị, mà không nhận ra con nguyền hồn đang ngồi cạnh bên rì rầm vào tai họ những điều sai trái...
Những hình thù gớm giếc, được tạo nên bởi những oán hận và sự tiêu cực tích tụ tại đây. Tuy cho đến thời đếnhiện tại vẫn chưa có nguyền hồn nào thật sự gây hại đến chết người, nhưng với số lượng nhiều thì Sakuya không nghĩ sẽ nhắm mắt cho qua. Và nếu chỉ là những cảm xúc không tốt của đám con nít tranh giành sự chú ý và ngợi khen của các soeur, thì đã chẳng phải vấn đề gì lớn rồi...
Đưa ra quyết định trở thành soeur, lại còn là soeur tu theo dòng kín, là một điều gì đó rất khó khăn. Bởi vì một khi họ đã bước chân vào nhà thờ với tư cách là một soeur, những ngày tháng tự do của họ sẽ kết thúc. Họ sẽ không còn được trang điểm, được diện những bộ quần áo đẹp mắt, từ bỏ bạn bè và gia đình, từ bỏ mối tình đẹp đẽ, từ bỏ cuộc sống thoải mái,... và giao phó cả thể xác lẫn tương lai vào tay Chúa, một điều gì đó rất mơ hồ đến nỗi họ còn chẳng thể nhìn thấy được bản thân sẽ như thế nào của vài tháng tới...
Sakuya quen biết hầu hết các soeur trong nhà thờ, có những người xuất thân từ trường dòng, được đào tạo để trở thành soeur. Cũng có những người từ bỏ cuộc sống bình thường, để dấn thân vào cuộc đời khổ hạnh với hy vọng tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Họ có những lí do riêng, thậm chí có người còn chẳng có lí do gì để làm điều này. Vậy nhưng điểm chung nhất giữa các sơ không chỉ là trang phục nữ tu, mà còn là việc họ tách mình khỏi thế giới để cống hiến cả cuộc đời mình cho Chúa.
Mỗi khi đến nghĩa địa để dọn dẹp và cầu nguyện cho những người nằm ở đó, Sakuya sẽ vô thức nhìn lên bầu trời trong xanh bên trên. Cô tự hỏi, một cuộc đời không bao giờ rời khỏi những bức tường tu viện phủ kín dây leo, có thật sự giúp họ đạt được điều họ muốn không?
Có lẽ là có, cũng có lẽ là không.
Đôi khi Sakuya vẫn bắt gặp một con nguyền hồn, ngồi chễm chệ trên bờ vai run rẩy của một nữ tu đang ngồi khóc thút thít dưới tán cây sồi. Cũng có lúc cô bắt gặp một nữ tu ngồi bất động trên ghế, đôi mắt buồn bã nhìn vào bức thư tay mà gia đình gửi đến, trong khi một con nguyền hồn ngồi kế bên luôn chực chờ muốn nuốt chửng lấy cô ấy.
Suốt mười năm qua, đã có những soeur mất tích không rõ lí do. Có người đồn rằng cô ấy đã trèo tường trốn đi cùng tình nhân. Cũng có lời đồn bảo rằng cô ấy đã chối bỏ cuộc sống tu viện để trở về với xã hội hào nhoáng, xô bồ. Vấn đề mà Sakuya quan ngại chính là nó, không một ai nhìn thấy nguyền hồn, vậy nên họ không biết các soeur xấu số đó đã bị chính sự tiêu cực của mình nuốt chửng.
Vẫn có những gia đình, người quen đến nhà thờ vào những ngày lễ đặc biệt, cốt chỉ để được nhìn thấy người thân của họ từ xa. Sâu trong những đôi mắt luôn dõi theo hình bóng họ từng quen thuộc, là sự lo lắng và tự hỏi: "Liệu cô ấy có hạnh phúc khi ở đây không?"
Dù rằng cuộc đời tu hành luôn đầy gai nhọn, hệt như chiếc mão gai họ được ban bởi Mẹ Bề Trên vào ngày lễ "Kết hôn với Chúa", nhưng vẫn có những soeur không hề hối hận với sự lựa chọn của mình. Các soeur xem nhau là người trong gia đình, xem những đứa trẻ như Sakuya là con của mình, và nuôi dạy họ với tất cả tình yêu và sự cho đi vô điều kiện.
Có những soeur rất nghiêm khắc và khó tính, lúc nào cũng rầy la và sẵn sàng ban xuống những hình phạt cho lũ trẻ. Nhưng khi những đứa trẻ đổ bệnh không thể ăn uống hay ngủ nghỉ cho đáng hoàng, họ lại là những người chủ động sắn tay áo lên nấu những bát soup nóng ấm, luôn kề bên và chăm sóc cho đến khi chúng khỏe lại.
Khẽ mím môi cười khi cô hoài niệm lại những lần ốm đến liệt giường, Sakuya cúi người thay vào một đôi giày khác thoải mái hơn. Khi cởi giày ra, tầm mắt của Sakuya liếc đến hình xăm nhỏ cỡ hạt đậu phộng màu đỏ trên mu bàn chân trái ngay bên dưới ngón chân út. Hình xăm đó là những nét uốn lượn chồng lên nhau trông như chữ Ấn Độ, đã theo cô từ lúc cô có nhận thức về thế giới xung quanh. Sakuya tin chắc đó là một thứ gì đó mà cha mẹ đã để lại trên cơ thể của cô. Một cách để nhận dạng chăng? Ít nhất thì cô muốn nghĩ như thế...
- Ủa\, sao chị còn ở đây? Chẳng phải hôm nay đến phiên chị đi phụ bếp à? Em nghe nói hôm nay đến phiên soeur Merilda nấu nướng nên chị mau đi đi! Không khéo lại bị mắng là đi trễ đó!
-À... ừ, chị đi ngay đây, cảm ơn em.
Sakuya hồi thần vội xỏ giày vào đứng dậy rời đi ngay khi nghe đến tên sơ Merilda. Cô bé với nụ cười tươi tắn trên môi, cũng là người vừa nhắc cô mau đi, là Hoshiko. Cô bé là người ngủ ở giường tầng dưới dối diện với giường của Sakuya, cũng là cô bé nhỏ tuổi nhất trong nhóm.
Hôm nay Hoshiko không có nhiệm vụ nấu bữa sáng, nên con bé sẽ ngồi trên giường đọc Kinh tự chiêm nghiệm... hoặc là tranh thủ ngủ thêm một giấc nữa, dù sao hôm nay cũng là ngày thứ bảy mà, không cần phải đi học cũng không cần phải dậy sớm quá.
Dù là trẻ mồ côi sống trong tu viện dòng kín, nhưng Sakuya và những người khác đều được Công đoàn hội thánh tài trợ cho đi học ở các trường dòng. Và vì được đi học ở trường dòng, được tiếp xúc với tôn giáo cùng các buổi cầu nguyện, tụng kinh,... nên những đứa trẻ ở đây dù chẳng ai bắt buộc, vẫn rất tự giác đọc Kinh Thánh và tham gia vào các hoạt động đạo giáo tại tu viện.
Sáu giờ sáng, trời bên ngoài đã bắt đầu hửng nắng, đám mây sáng máu chầm chậm lướt đi trên bầu trời, nhẹ nhàng và bình yên như tiếng hát thánh ca của các soeur, đang vang vọng khắp khuôn viên tu viện.
Sakuya đơn độc bước đi trên những hành lang dài. Băng qua lối đi ngoài trời kết nối giữa hai tòa nhà, với một bên là vườn rau củ tự trồng và bên còn lại là một chuồng thỏ nhỏ, dẫn đến nhà bếp và nhà ăn ở tòa nhà bên kia.
Đây là một căn bếp khá lớn đủ để chứa đến mười người. Trong nhà bếp có hai, ba soeur đang đứng khuấy nồi soup và chiên thức ăn. Còn lại là năm bạn cỡ tuổi Sakuya, đâng cắt rau củ và sơ chế nguyên liệu để soeur nấu chính.
Những nguyên liệu thường được chuyển đến từ rất sớm vào những ngày cuối tuần, khi những đứa trẻ như cô vẫn còn đang say giấc. Phần lớn đều là thực phẩm đến từ những người nông dân quanh đây, có khi là đến từ các gia đình trung lưu có người nhà ở quê trồng vườn nuôi gia súc gửi lên. Họ muốn mượn thực phẩm như một cách để bày tỏ tấm lòng và tình yêu đến các soeur, những người đã ngày ngày vì họ mà cầu nguyện và sống một đời tận hiến cho Chúa.
Mỗi đạo giáo đều có sự khác biệt trong chế độ ăn uống và các loại thực phẩm có thể tiêu thụ. Nếu đạo Phật thuần ăn chay để không phạm vào tội sát sinh, thì theo quan niệm của đạo Chúa, thức ăn chính là món quà mà Đức Chúa Trời đã ban cho con người. Vậy nên nếu đó là cách đáng trên thể hiện sự quan tâm của ngài, thì ta nên đón nhận với tất cả sự tôn trọng và thành kính. Đó là lí do người theo đạo Thiên Chúa không giới hạn về chế độ ăn uống cũng như thực phẩm nào được tiêu thụ.
Trứng, thịt, cá, sữa, trái cây, rau củ,,... Quả là nguồn thức ăn dồi dào và đầy chất dinh dưỡng, hầu như chẳng bao giờ mọi người ở tu viện lo thiếu ăn cả...
Sakuya phụ giúp cắt rau củ, lặt rau, sau đó là lau rửa bát đĩa rồi cùng những người khác mang đến nhà ăn để xếp ra. Bữa sáng của tu viện gồm có tempura rau củ, cơm trắng nóng hổi, cá nướng béo ngậy, chén soup miso rong biển, và một li matcha ấm nóng. Tất cả đều được xếp lên chiếc xe đẩy hai tầng để đẩy đến bàn ăn, mùi thơm thoang thoảng cùng màu sắc của món ăn bắt mắt đến mức bụng Sakuya dù chưa đói nhưng lại réo lên vì thèm thuồng.
Đến đúng 7 giờ, Sakuya và một người nữa sẽ cầm chuông đi rung quanh các tòa ở tu viện, qua các dãy hành lang, trước những căn phòng chung,... để báo hiệu bữa sáng đã sẵn sàng. Tuy nói tu viện có mái ấm cưu mang trẻ em, nhưng số lượng những đứa trẻ cưu mang tính từ nhỏ nhất đến lớn nhất cũng chỉ được hai mươi bạn. Vậy nên tại nhà ăn chung, các sơ và những bạn nhỏ sẽ cùng nhau dùng bữa.
Vị soeur lớn tuổi nhất sẽ đứng ở một bên cửa với chén nước Thánh trong tay, những ai đi qua đều sẽ được bà đưa tay nhúng nước phết lên đầu ngón tay, và họ sẽ tự mình bôi lên trên mi tâm. Mọi người làm dấu Thánh trước ngực vào vị trí ngồi, trong khi những đứa trẻ sẽ đặt từng phần ăn vào vị trí mọi người ngồi.
Trước khi dùng bữa, mọi người sẽ đứng tại vị trí của mình, cùng Mẹ Bề Trên đọc một đoạn Kinh cảm tạ Chúa đã ban cho họ bữa ăn, sau đó mọi người mới ngồi vào bàn dùng bữa. Phòng ăn có cách sắp xếp bàn ăn men theo bức tường trong phòng, tạo thành ba dãy bàn ăn và một dãy ở giữa. Một người nào đó sẽ đứng trên bục nhỏ và bắt đầu đọc phần tiếp theo trong Kinh Thánh mà bọn họ đã nghe trước đó. Đây được gọi là "Table Reading", nghĩa là mọi người sẽ nghe lời răn dạy trong Kinh Thánh trong lúc dùng bữa. Đối với các sơ, thời gian ăn uống không đơn thuần chỉ thu nạp chất dinh dưỡng do thức ăn mang lại, mà còn là bồi dưỡng tâm hồn của bản thân bằng những lời răn dạy.
Xuyên suốt bữa ăn chỉ có tiếng bát đũa và tiếng đọc kinh, chẳng ai nói chuyện với ai. Việc vừa ăn uống với lòng thành kính vừa lắng nghe lời dạy của Chúa, khiến cho mọi đứa trẻ dù kén ăn thế nào cũng chấp nhận ăn hết phần của mình. Sakuya vốn không thích món ăn có vị đắng, vậy nhưng trong nhiều năm cùng dùng bữa đã khiến cô chấp nhận vị đắng của trà Matcha. Cô biết cô bé Hoshiko muốn ăn thêm, đặc biệt rất thích món Tempura rau củ, vậy nhưng cô không thể cho đi phần ăn của mình, càng không thể vì cô bé mà lấy nhiều hơn mỗi khi đến phiên bản thân phụ trách chia phần ăn. Mọi người đều bình đẳng, phần ăn cũng nên đồng đều như nhau...
Khi đã hết giờ ăn, Sakuya và những người khác sẽ đồng loạt đứng lên, đọc kinh cảm tạ rồi cúi đầu cảm ơn những người đã phụ trách làm ra bữa sáng dinh dưỡng của ngày hôm nay. Sau bữa sáng, Sakuya và một vài đứa trẻ đăng ký tham gia vào ca đoàn sẽ học hát thánh ca cùng sơ Teressa, trong khi số khác sẽ bắt đầu công việc dọn dẹp, chăm nom tu viện.
Cũng giống như việc đọc sách Kinh Thánh hay quỳ trong nhà nguyện để giải bày với Đấng trên, việc xin một chân trong đoàn hát thánh ca cũng là tự nguyện. Mỗi người đều có lí do riêng cho việc này, người thì muốn có cơ hội tham gia vào đoàn hát công giáo, người thì muốn tôi luyện kĩ năng hát để sau này tham gia vào ngành công nghiệp Idol, hoặc cũng có người muốn dùng ca hát để thanh tẩy nguyền hồn.
Phải, mục đích của Sakuya chính là để thanh tẩy nguyền hồn. Cô vô tình phát hiện ra khả năng này của bản thân khi đang phụ giúp rửa bát vào nhiều năm về trước. Sakuya nhớ như in ngày hôm đó, khi cô đang hát lẩm nhẩm bài Stella Maris mà cô đã nghe các soeur hát rất nhiều lần, thì con nguyền hồn luôn ngồi trong góc bếp ăn trộm nguyên liệu đột nhiên gào lên đau đớn, sau đó là bị thanh tẩy trước sự ngơ ngác của cô.
Sự việc xảy ra khiến cho bọn nguyền hồn về sau rất sợ hãi Sakuya, luôn cố ý tránh né hoặc không dám làm xằng làm bậy trong tu viện nữa. Còn Sakuya sau khi biết được mình có thể thanh tẩy nguyền hồn, đã không chút do dự đăng ký bản thân vào đoàn thánh ca. Dù là khi luyện tập hay thật sự hát thánh ca vào những ngày lễ đặc biệt, tận mắt nhìn thấy lũ nguyền hồn bị thanh tẩy khiến Sakuya có thêm dũng khí, tự tin cất cao giọng hát.
Sau một lúc luyện tập, soeur Teressa - người đệm đàn piano cho các học trò hát - đã cho mọi người nghỉ giải lao. Trong lúc nghỉ ngơi, soeur đã gọi riêng Sakuya ra và chỉ dẫn thêm cho cô về phần hát của mình.
Soeur Teressa là một nữ tu vừa ngoài ba mươi người Trung Quốc, rất được yêu thích bởi đám trẻ trong tu viện do soeur luôn biết cách đồng cảm và dạy dỗ mà không cần dùng đến hình phạt. Soeur cũng rất hay bệnh vực đám trẻ mỗi khi các em làm sai điều gì đó và đang bị các soeur khó tính hơn trách phạt. Có thể nói, Soeur Teressa chính là mẹ hiền trong mắt đám nhỏ.
Soeur Teressa cũng là một thành viên của ca đoàn, và soeur đã giảng dạy những đứa trẻ trong nhiều năm, đào tạo ra những ca đoàn và nghệ sĩ opera rất có tiếng tăm tại Nhật Bản. Mọi người trong ca đoàn đều rất tận hưởng thời gian học tập hát thánh ca cùng soeur, và mỗi khi hỏi đến ai thường được soeur chỉ dạy nhất, ai nấy cũng đều khẳng định soeur Teressa có một sự quan tâm đặc biệt tới Sakuya.
Ngoài việc Sakuya là thành viên duy nhất có thể hát phần giọng cao, còn bởi vì cả hai người họ đều có giọng hát Soprano - giọng hát có âm vực cao nhất trong tất cả các loại giọng - và còn là cùng một dòng Lirico Soprano (Nữ cao trữ tình). Tuy nhiên, điểm khác biệt giữa hai người là giọng hát của soeur Teressa thiên về Full Lirico, một chất giọng với âm sắc đầy đặn và thể hiện rõ khí chất của một người phụ nữ trưởng thành. Trong khi đó cô học trò với chất giọng Light Lirico Soprano có phần mảnh hơn và nhẹ nhàng như một nàng thiếu nữ.
Sở hữu giọng hát nữ cao, cộng thêm giọng gió đặc trưng, mỗi khi Sakuya cất giọng từ quãng E5 trở lên, lời thánh ca của cô đặc biệt trong sáng và bay bổng, nổi bật hơn khi có các giọng trầm hòa tấu của ca đoàn.
Tuy mang sắc thái trữ tình và dễ dàng thu hút sự chú ý của người nghe, nhưng cũng chính giọng gió đã tạo ra nhược điểm rất lớn cho Sakuya, điển hình nhất là giảm độ vang của giọng hát. Nếu so sánh trong cùng loại giọng Soprano, cộng thêm môi trường không hỗ trợ tiếng vang như nhà hát hay nhà thờ, thì chắc chắn cô sẽ bị nhấn chìm bởi giọng Mezzo-Soprano trung đầy nội lực, và giọng Soprano 2 có khả năng xuống tông một cách đầy đặn.
Nhưng soeur Teressa trước khi trở thành một tu nữ, cũng từng là một giáo viên dạy thanh nhạc có tiếng. Vậy nên đứng trước một viên đá quý bị sứt mẻ như Sakuya, thay vì chỉ dạy cô hát trong vùng an toàn, soeur lại muốn tận dụng điểm yếu đó của Sakuya mà giúp cô phát triển thành Coloratura Soprano.
Coloratura Soprano là giọng nữ cao linh hoạt, với âm cữ quãng có thể lên đến E6, nghe giống như tiếng sáo. Chỉ cần dạy Sakuya điều tiết hơi thở cùng luyện cơ làm run dây thanh quản, tận dụng tính chất của giọng gió là sự mất kết nối của dây thanh quản tới không khí, sẽ cho ra khả năng luyến láy các note ở âm vực cao cực kì tốt.
Có thể nói Sakuya chính là học trò cưng của sơ Teressa, khi cô không chỉ theo soeur học thánh ca, mà còn học thêm cả tiếng Trung. Trong trường dòng cũng có môn học ngoại ngữ tự chọn giống với các trường phổ thông khác, ngoài tiếng Anh là môn học bắt buộc ra, Sakuya cũng chọn thêm tiếng Trung vì những từ hán tự tương đồng trong tiếng Nhật.
Chính sự khác biệt đến mức đặc biệt đó khiến hình ảnh của Sakuya trở nên xấu xí trong mắt những người đồng trang lứa tại đây. Họ gọi với rất nhiều cái tên sau lưng, bàn tán và đưa vào cho nhân vật chính là cô rất nhiều chuyện cô còn chưa từng làm,...
Sakuya là một kẻ bám váy nịnh nọt các soeur, Sakuya là kẻ chảnh chọe và xem thường người khác, Sakuya là một người bị hôi miệng nên cô ta chẳng dám nói chuyện với ai, Sakuya là một kẻ thần trí không bình thường khi lúc nào cũng nhìn chằm chằm khoảng không nào đó, Sakuya là một kẻ lập dị khi hay lui tới mấy chỗ từng có người chết, Sakuya Kẻ Dọn Dẹp Nghĩa Địa, Mặt Quan Tài, Kẻ Bám Đuôi Hèn Mọn, Đồ Mọt Sách Tự Mãn, Học Bá Dị Hợm, Đồ Đột Quỵ, Thần Kinh, Kẻ Giả Tạo,Kẻ Cô Độc...
Thật nhiều cái tên mỹ miều, thật nhiều câu chuyện được thêu dệt nên, vậy nhưng chẳng có cái nào Sakuya biết đến. Cô không ngu ngốc đến mức không nhìn ra được những ánh mắt ác ý và những tiếng rì rầm sau lưng. Sakuya biết, nhưng cô không có thời gian để quan tâm đến những thứ đó, cô còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Về nhà, về lại với cha mẹ của mình.
Dù đã mười năm trôi qua, Sakuya vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Cô không thôi mơ về nó, từng giây từng phút luôn dằn vặt bản thân trong những viễn cảnh "nếu như" đầy nuối tiếc lẫn hối hận. Vì vậy Sakuya đã quyết tâm, sẽ làm đủ mọi cách để quay về bên gia đình của mình, dù mọi người có nói gì về cô cũng không quan trọng. Một khi cô có thể tìm lại được họ, cô sẽ có thể trở về bên họ, rời khỏi nơi này, và bắt đầu lại một cuộc sống mới... Vậy nên từ trước đến nay Sakuya không có ý định kết bạn với ai, càng chẳng có ý định sống để làm hài lòng người khác... ngoại trừ một người.
Người duy nhất biết được tung tích của cha mẹ, người đã đặt cho cô một cái tên mới là "Sakuya", người luôn hứa hẹn rằng một khi cô trưởng thành sẽ trả lời những điều cô đã hỏi, người đã mang cô về tu viện từ mười năm trước... không ai khác chính là soeur Teressa...!
Updated 67 Episodes
Comments