Chương 3: Trận đánh nhau ngoài sân trường
Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên đều đặn, xua tan bầu không khí căng thẳng trong lớp học. Các học sinh bắt đầu vội vàng thu dọn sách vở, chuẩn bị cho giờ ra chơi. An Chi cũng không ngoại lệ, cô cẩn thận gấp sách vở vào trong cặp, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cuối lớp nơi Lâm Duy đang ngồi. Cậu ta đã không nói gì suốt cả buổi học, giữ một vẻ lạnh lùng, xa cách như mọi khi.
Cô tự hỏi về cuộc trò chuyện hôm trước. Dù không thể hiểu hết suy nghĩ của Duy, Chi vẫn cảm thấy cậu đang có một cuộc chiến bên trong. Một phần của cô muốn tiến lại gần hơn, tìm hiểu rõ hơn, nhưng phần còn lại lại cảnh báo rằng Duy không phải là người dễ tiếp cận.
Khi cô bước ra khỏi lớp, một nhóm bạn rủ nhau ra sân trường, tận hưởng thời gian giải lao. Chi định cùng họ đi nhưng rồi đôi chân cô chững lại khi thấy một nhóm học sinh khác đang tụ tập ở một góc khuất, gần khu vực nhà kho cũ phía sau trường. Sự ồn ào và căng thẳng toát ra từ đó thu hút sự chú ý của Chi. Dường như có điều gì đó không bình thường.
Và rồi cô nhìn thấy Lâm Duy.
Cậu đang đứng giữa nhóm học sinh trường khác, đối diện với họ mà không hề tỏ ra sợ hãi. Ánh mắt lạnh lùng của cậu đối lập hoàn toàn với không khí căng thẳng đang bao trùm. Nhóm học sinh kia rõ ràng không đến để làm bạn; họ nhìn Duy với ánh mắt thách thức, và một trong số họ đã tiến gần hơn, rõ ràng là chuẩn bị gây sự.
An Chi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một phần vì lo lắng, một phần vì không thể hiểu nổi tại sao Duy lại dính vào một tình huống như thế này. Cô đứng lặng người ở một góc khuất, không dám tiến lại gần nhưng cũng không thể quay đi. Ánh mắt của cô bị hút chặt vào cảnh tượng đó, không thể rời khỏi.
Tên đứng đầu nhóm kia, một học sinh với dáng vẻ bặm trợn và ánh mắt dữ tợn, bước lên trước mặt Duy, nắm đấm đã siết chặt lại. Duy vẫn đứng yên, không nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng vào hắn ta với ánh mắt đầy thách thức. Không một lời nói nào được trao đổi, nhưng không khí giữa họ đang căng như dây đàn. .
Rồi không một dấu hiệu báo trước, tên đó lao vào Duy, nắm đấm hướng thẳng vào mặt cậu. An Chi nín thở, tim cô như ngừng đập. Nhưng Duy, như một cái bóng, né tránh đòn tấn công một cách dễ dàng, rồi phản công nhanh như chớp. Một cú đấm chính xác vào ngực kẻ kia, làm hắn lùi lại vài bước, loạng choạng.
Cuộc ẩu đả bắt đầu, và mọi thứ diễn ra quá nhanh. Duy không chỉ đơn giản là phòng thủ; cậu chiến đấu như thể đã quá quen thuộc với những tình huống như thế này. Những cú đấm, cú đá của cậu mạnh mẽ, dứt khoát, khiến đối phương không thể phản kháng. Nhóm bạn của tên kia cũng lao vào, nhưng Duy nhanh chóng đánh ngã từng người một. Cậu di chuyển như thể đang thực hiện một điệu nhảy, mỗi cú đấm, cú đá đều chính xác và uyển chuyển.
An Chi đứng lặng người, bối rối và lo lắng. Cô chưa bao giờ thấy một cảnh tượng như thế này, và cô cũng chưa từng nghĩ rằng Duy lại có khả năng chiến đấu như vậy. Cô biết cậu không phải là một người dễ dàng chịu thua, nhưng việc thấy cậu trong một cuộc đánh nhau thực sự khiến cô bị sốc. Duy trông hoàn toàn khác biệt trong khoảnh khắc này — mạnh mẽ, lạnh lùng, và đầy sự giận dữ ẩn sâu bên trong.
Cuối cùng, khi mọi thứ dường như đã kết thúc, Duy đứng đó, thở dốc, nhưng không hề tỏ ra yếu đuối. Nhóm học sinh kia nằm rải rác trên mặt đất, đau đớn và không còn sức chiến đấu. Duy quệt máu trên miệng mình, ánh mắt vẫn lạnh lùng, vô cảm.
An Chi thấy cậu định quay đi, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô biết mình nên rời khỏi đây, nhưng đôi chân không thể cử động. Cô không thể để mặc cậu sau những gì vừa chứng kiến.
“Bạn có bị thương không?”
Cô nói to hơn dự định, tiếng nói của cô vang lên giữa không gian tĩnh lặng của sân trường. Duy dừng lại, đôi vai cậu hơi cứng lại như thể bị bất ngờ bởi câu hỏi. Cậu quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Cảm xúc trong đôi mắt ấy vẫn không thay đổi, nhưng dường như có chút gì đó gợn lên trong khoảnh khắc Duy nhận ra cô đã chứng kiến tất cả.
“Không phải việc của cậu.”
Giọng nói của cậu vẫn lạnh lẽo, nhưng có lẽ vì hơi thở còn chưa đều, câu trả lời nghe không còn sắc bén như mọi khi. Duy không muốn để cô thấy sự yếu đuối, dù chỉ là chút ít.
Nhưng An Chi không thể bỏ qua được. Cô bước lại gần hơn, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng. Cô không biết phải làm gì trong tình huống này, nhưng việc để Duy một mình sau một trận đánh như vậy thực sự không ổn.
“Bạn không thể cứ như thế này mãi được,” Chi nhẹ nhàng nói, giọng cô run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “Nếu cứ tiếp tục, bạn sẽ gây ra rắc rối lớn"
Duy nhìn cô chăm chăm, đôi mắt ánh lên một tia chớp giận. “Cậu nghĩ cậu hiểu gì về tôi à?” Cậu nói, giọng cậu đầy sự thách thức, nhưng cũng có chút gì đó như tổn thương.
An Chi im lặng. Cô biết mình không hiểu rõ về cậu, nhưng cô cảm nhận được sự giận dữ, sự bất an mà Duy đang cố che giấu. “Tôi không hiểu bạn,” cô thú nhận. “Nhưng tôi biết bạn không phải là người vô cảm. Nếu không, bạn đã không đứng đây và trả lời tôi.”
Duy sững lại, đôi mắt cậu thoáng chút bối rối, như thể câu nói của Chi đã chạm vào điều gì đó bên trong cậu. Cậu không trả lời ngay, chỉ quay mặt đi, đôi tay siết chặt bên hông.
“Cậu không hiểu gì cả,” cậu nói nhỏ, giọng cậu như nghẹn lại. “Tôi không cần ai thương hại"
Chi nhìn cậu, lòng cô chùng xuống. Duy không phải là người dễ tiếp cận, và có lẽ cậu đã quen với việc che giấu bản thân đằng sau lớp vỏ cứng rắn này. Nhưng sâu thẳm bên trong, cô biết cậu không hẳn là kẻ tàn nhẫn hay vô cảm.
“Tôi không thương hại bạn,” cô nhẹ nhàng nói, giọng nói của cô bình tĩnh hơn. “Tôi chỉ quan tâm.”
Duy khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi sâu như để kiềm chế cảm xúc bên trong. Cậu không quen với việc người khác quan tâm đến mình, nhất là một người như Chi, người luôn tuân thủ quy tắc và có vẻ quá xa cách với thế giới của cậu.
“Quan tâm không thay đổi được gì,” Duy nói, giọng cậu lạnh lùng. “Tôi không cần.”
Cậu quay người bỏ đi, để lại Chi đứng lặng người giữa sân trường vắng. Những lời cuối cùng của cậu vang vọng trong không gian, nhưng Chi biết rằng, đằng sau vẻ ngoài bất cần đó, Duy thực sự cô đơn.
Cô nhìn theo bóng lưng của Duy, lòng đầy mâu thuẫn. Cô không thể hiểu hết cậu, nhưng có lẽ đây không phải là lần cuối cùng cô thấy mình bị kéo vào thế giới phức tạp đó. Và dù chưa biết điều gì đang chờ đợi phía trước, An Chi biết rằng Duy không phải là người xấu. Chỉ là cậu đã quá quen với việc che giấu bản thân, quá quen với việc đẩy người khác ra xa.
Chỉ có thời gian mới trả lời được liệu cô có thể thực sự tiến gần hơn tới cậu, hay cả hai sẽ tiếp tục đi trên con đường riêng lẻ của mình. Nhưng ít nhất, An Chi không có ý định từ bỏ dễ dàng.
Chỉ có thời gian mới trả lời được liệu cô có thể thực sự tiến gần hơn tới cậu, hay cả hai sẽ tiếp tục đi trên con đường riêng lẻ của mình. Nhưng ít nhất, An Chi không có ý định từ bỏ dễ dàng.
Updated 40 Episodes
Comments
𝐊𝐘𝐔𝐔🌸
con trai ít thể hiện c.xuc ra bên ngoài nhỉ
2024-10-14
0
𝐊𝐘𝐔𝐔🌸
tả đoạn đánh nhao này hay vaii
2024-10-14
0
Weston
chỗ chuyển tiếp đoạn này hơi cấn cấn
2024-10-11
1