Chương 20: Tương lai phía trước
Tháng Năm về, những cơn gió mát rượi thổi qua những con phố nhỏ của thành phố, mang theo hương thơm của hoa nhài và những cây xanh đang khoe sắc. An Chi bước ra khỏi nhà, ánh nắng nhẹ nhàng lướt qua làn da, cảm giác như cuộc sống đã bắt đầu trở lại với nhịp điệu bình yên. Kể từ ngày Duy quyết định rời bỏ băng nhóm và tập trung vào học hành, mọi thứ xung quanh cô dường như cũng trở nên tươi sáng hơn.
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Duy đã hứa sẽ cùng cô đi dạo quanh công viên sau khi tan học. An Chi không thể giấu nổi niềm vui trong lòng. Cô tin rằng từng bước đi của Duy, từng quyết định anh đưa ra, đều mang lại cho cả hai một tương lai tươi sáng hơn.
Cô nhớ rõ những ngày tháng trước kia, khi Duy còn chìm đắm trong những mối quan hệ phức tạp, những cuộc sống đầy bạo lực. Nhưng giờ đây, bên cạnh cô, Duy đã khác. Anh không còn chỉ là một chàng trai lầm lũi sống trong quá khứ, mà đã trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, dám đối mặt với những khó khăn, dám thay đổi vì bản thân và vì tình yêu của họ.
Khi An Chi đến trường, không khí tràn ngập tiếng cười đùa của các bạn học. Cô thấy Duy đứng ở góc sân trường, vẻ mặt anh đầy hào hứng khi nhìn thấy cô. Mắt anh sáng lên, nụ cười nở rộ như ánh mặt trời trong những ngày hè.
“Duy!” An Chi gọi, bước nhanh về phía anh.
Duy vẫy tay, khuôn mặt anh rạng rỡ, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.
“Chúng ta đi thôi,” anh nói, tay anh nắm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi không gian ồn ào của trường học.
Họ bước đi trên con đường nhỏ dẫn vào công viên, những tán cây xanh rì rào trong gió. An Chi cảm nhận được từng bước chân của Duy, từng hơi ấm từ bàn tay anh, như thể một lời hứa được thốt ra không cần lời.
“Cậu có thấy không? Mọi thứ đẹp quá,” Duy cười, ánh mắt anh sáng rực lên khi nhìn quanh. “Chưa bao giờ tôi thấy mọi thứ tuyệt vời như thế này.”
An Chi mỉm cười, ánh mắt cô ánh lên sự hạnh phúc.
“Đúng vậy. Đó là vì cậu đã chọn sống tích cực hơn,” cô nói, giọng đầy tự hào. “Cậu đã từ bỏ mọi thứ để tìm kiếm một con đường mới.”
Duy gật đầu, nhưng trong ánh mắt anh vẫn có chút trăn trở. “Tôi biết mình đã làm điều đúng đắn, nhưng có những lúc tôi vẫn cảm thấy lo lắng.”
An Chi dừng lại, xoay người lại nhìn anh. “Lo lắng về điều gì?”
“Tôi sợ rằng mọi thứ sẽ không như tôi mong đợi,” anh trả lời, ánh mắt anh chạm vào đôi mắt cô, như muốn tìm sự an ủi. “Tôi từng sống trong bạo lực, từng thấy những điều tồi tệ nhất. Liệu tôi có thể thực sự bước ra khỏi bóng tối đó không?”
An Chi tiến lại gần, nắm chặt tay anh hơn. “Duy, cậu đã cho tôi thấy rằng có một con đường khác ngoài bạo lực. Cậu đã vượt qua rất nhiều khó khăn để đến được đây. Tôi tin rằng chúng ta có thể vượt qua tất cả.”
Duy nhìn vào mắt An Chi, trái tim anh như ấm lại. Từng lời nói của cô như một nguồn động lực to lớn, giúp anh nhận ra rằng con đường phía trước không phải chỉ có mình anh bước đi. Họ sẽ cùng nhau, nắm chặt tay nhau trong từng khoảnh khắc khó khăn, từng ngày tươi sáng phía trước.
Duy cười, nụ cười đó không còn đơn giản là sự hạnh phúc, mà là sự quyết tâm. “Cảm ơn cậu, An Chi. Tôi thật sự rất may mắn khi có cậu bên cạnh.”
“Hãy nhớ rằng tôi sẽ luôn ở đây,” cô đáp, một nụ cười ấm áp trên môi. “Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai mà cả hai mơ ước.”
Khi họ tiếp tục đi dạo trong công viên, tiếng chim hót và tiếng lá xào xạc như hòa cùng những tâm tư của cả hai. Duy cảm nhận được những điều giản dị nhưng quý giá trong cuộc sống. Hạnh phúc không phải là những điều lớn lao, mà là những khoảnh khắc đơn giản, những giây phút được ở bên người mình yêu thương.
Bước chân họ đưa đến một chiếc ghế đá dưới tán cây xanh. Họ ngồi xuống, ngắm nhìn mọi người xung quanh. An Chi cảm thấy lòng mình dâng trào niềm vui khi nhìn Duy. Sự thay đổi của anh không chỉ là niềm hạnh phúc của riêng cô, mà còn là điều khiến cả tương lai của họ trở nên tươi sáng hơn.
“Thật tuyệt khi thấy mọi người đang vui vẻ như vậy,” Duy nói, ánh mắt anh lấp lánh. “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể cảm nhận được những điều này.”
An Chi cười, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên má anh. “Tất cả đều bắt đầu từ việc cậu chọn sống khác đi. Cậu đã cho bản thân một cơ hội.”
“Có lẽ, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp trước đây,” Duy thở dài, nhưng nụ cười của anh vẫn giữ nguyên. “Nhưng giờ thì tôi sẽ không bỏ lỡ nữa.”
Họ ngồi đó, thưởng thức những khoảnh khắc yên bình, cảm nhận từng cơn gió thoảng và sự tĩnh lặng của tự nhiên. Thời gian như ngừng trôi, chỉ có họ và những giấc mơ tràn đầy hy vọng.
“Bây giờ, cậu có kế hoạch gì cho tương lai không?” An Chi hỏi, ánh mắt cô ngập tràn sự quan tâm.
Duy suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười. “Tôi muốn hoàn thành việc học, tìm một công việc ổn định. Và sau đó... tôi muốn cùng cậu thực hiện những giấc mơ của mình.”
An Chi khẽ đỏ mặt, nhưng lòng cô cảm thấy ấm áp. “Giấc mơ của tôi à? Tôi cũng muốn thế.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc đó,” Duy nói, giọng anh đầy quyết tâm. “Tôi sẽ không để cậu phải lo lắng hay thất vọng về tôi nữa.”
An Chi nhẹ nhàng nắm chặt tay anh, cảm nhận được niềm tin và tình yêu đang lan tỏa giữa họ. Cô biết rằng không phải mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng chỉ cần cả hai vẫn đồng hành bên nhau, họ sẽ vượt qua mọi thử thách.
Khi ánh chiều dần buông xuống, ánh sáng ấm áp trải dài trên những con đường, Duy và An Chi đứng dậy, tay trong tay, bước ra khỏi công viên. Họ không chỉ nhìn thấy tương lai phía trước, mà còn cảm nhận được những điều tốt đẹp mà cuộc sống đã dành cho cả hai.
Đêm đến, bầu trời lấp lánh những vì sao. An Chi và Duy ngồi bên nhau trên chiếc ghế dài trong sân nhà, thả hồn vào những câu chuyện về ước mơ và hy vọng. Cả hai đã dần dần hình dung ra một tương lai tốt đẹp, nơi mà họ không chỉ là những cá thể riêng biệt mà là một cặp đôi, cùng nhau xây dựng một cuộc sống đầy ý nghĩa.
“Bạn có biết không, An Chi?” Duy bắt đầu, giọng anh trầm lắng nhưng ấm áp. “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể tìm thấy hạnh phúc. Nhưng giờ đây, khi có cậu bên cạnh, tôi cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần cuộc sống mà mình luôn khao khát.”
An Chi nhìn anh, đôi mắt cô long lanh. “Tôi cũng vậy, Duy. Cuộc sống này thật tuyệt vời, và tôi cảm thấy mình may mắn khi được ở bên cậu.”
Họ ngồi bên nhau, tận hưởng sự bình yên trong không khí, như thể thời gian đang chậm lại để cho họ cảm nhận từng khoảnh khắc quý giá. An Chi đặt đầu lên vai Duy, cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh, như một lời hứa rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
“Chúng ta sẽ đi xa hơn nữa, đúng không?” Duy hỏi, giọng anh tràn đầy sự quyết tâm.
“Đúng vậy,” An Chi trả lời, lòng cô tràn đầy hy vọng. “Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai mà chúng ta mơ ước.”
Cả hai đều biết rằng hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng với sự đồng hành của nhau, họ sẽ có đủ sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn. Và như vậy, từng bước một, họ...
Updated 40 Episodes
Comments