Chương 10: Lần đầu thổ lộ cảm xúc
Ánh nắng le lói xuyên qua tán lá, tạo nên những vệt sáng nhảy múa trên con đường nhỏ dẫn đến trường học. An Chi đang trên đường đến lớp, trong lòng nôn nao những cảm xúc lẫn lộn. Hôm nay, cô quyết tâm sẽ có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với Duy. Sau những lời cảnh báo và sự ủng hộ mà cô dành cho cậu, giờ là lúc để cả hai làm rõ những điều không thể nói ra.
Khi bước vào lớp học, không khí ồn ào thường ngày dường như đã bị một lớp mờ xao động bao phủ. An Chi ngồi xuống chỗ của mình, lén nhìn về phía Duy. Cậu đang ngồi một góc, với ánh mắt xa xăm, dường như đang suy nghĩ về một điều gì đó rất nghiêm túc. Cô cảm nhận được sự cách biệt giữa họ, nhưng cũng thấy lòng mình thổn thức với mong mỏi được chạm vào tâm hồn cậu.
Trong giờ học, thầy giáo giảng bài về một chủ đề không mấy hấp dẫn, nhưng An Chi không thể tập trung. Cô thường xuyên hướng ánh mắt về phía Duy, cố gắng đọc được những suy nghĩ đang hiện hữu trên gương mặt cậu. Đến khi tiếng chuông báo tan học vang lên, An Chi cảm thấy như một cơn sóng dâng trào trong lòng.
Khi lớp học vắng vẻ, An Chi quyết định tiến lại gần Duy. Cô cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn, không chỉ vì sự hồi hộp, mà còn vì cảm giác rằng đây là một khoảnh khắc quan trọng.
“Duy, có thể chúng ta nói chuyện một chút không?” Cô cất tiếng, không giấu được sự lo lắng.
Duy ngẩng đầu, ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt An Chi, có chút ngạc nhiên nhưng cũng có phần nghi ngờ. Cậu gật đầu, đứng dậy và đi về phía góc sân trường, nơi có những hàng cây xanh rì rào trong gió. An Chi đi theo sau, lòng hồi hộp hơn bao giờ hết.
Khi đến một chỗ vắng người, An Chi dừng lại, còn Duy đứng đối diện, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng trong mắt có gì đó ấm áp hơn. Cô có thể cảm nhận được khoảng cách giữa họ, không chỉ là về mặt không gian mà còn là cảm xúc.
“Có chuyện gì sao?” Duy hỏi, giọng cậu bình tĩnh nhưng không thể che giấu sự quan tâm.
An Chi hít một hơi thật sâu, rồi nói:
“Tôi biết cậu đang gặp khó khăn. Những gì xảy ra với cậu không dễ dàng chút nào.”
Duy im lặng, đôi mắt cậu lộ ra sự bối rối. Cậu không quen với việc ai đó lo lắng cho mình đến vậy. Cậu đã học cách tự mình chiến đấu, tự mình vượt qua mọi thử thách, nhưng giờ đây, sự chân thành của An Chi khiến cậu cảm thấy lúng túng.
“Cảm ơn, nhưng có lẽ cậu không nên dính vào chuyện của tôi.” Duy trả lời, có chút nhẹ nhõm khi không phải suy nghĩ thêm về vấn đề của bản thân. Cậu muốn bảo vệ An Chi, muốn cô tránh xa những rắc rối mà cậu đang phải đối mặt.
“Nhưng tôi muốn giúp cậu!” An Chi phản bác lại, giọng điệu có phần quyết liệt. “Tôi không thể chỉ đứng nhìn khi mà cậu đang phải chịu đựng mọi chuyện một mình.”
“Cô không hiểu đâu,” Duy nói, có chút mệt mỏi trong giọng cậu. “Đây không phải là chuyện mà một người ngoài cuộc như cô có thể can thiệp.”
“Tôi sẽ không từ bỏ.” An Chi khẳng định, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Duy.
Duy im lặng một lúc, lòng cậu dâng lên cảm giác bối rối. Cậu chưa từng nghĩ rằng một người như An Chi lại có thể quan tâm đến mình như vậy. Cảm giác ấm áp dâng trào trong tim cậu, nhưng cũng đi kèm với nỗi sợ hãi.
“Cô không biết những gì tôi đã trải qua,” Duy nói, âm thanh cậu trầm hơn. “Có những thứ không thể hiểu chỉ bằng lời nói.”
“Đúng, tôi không biết,” An Chi thừa nhận, “nhưng tôi muốn hiểu. Tôi muốn ở bên cậu.”
Cô ngập ngừng, lòng tràn đầy sự chân thành, sẵn sàng cho những rủi ro có thể xảy đến.
Duy nhìn An Chi, ánh mắt cậu dần mềm lại. Cảm giác này khiến cậu hoang mang, nhưng cũng lấp lánh một tia hi vọng. Cậu đã luôn sống trong thế giới của riêng mình, nơi mà cậu phải tự mình chiến đấu. Nhưng giờ đây, có ai đó sẵn sàng đứng bên cạnh cậu, khiến cậu cảm thấy mình không đơn độc.
“Cô thật sự không sợ những rắc rối tôi mang đến sao?” Duy hỏi, giọng có chút mỉa mai nhưng cũng lấp lánh sự quan tâm.
An Chi lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
“Sợ thì cũng không thể làm gì cả. Nhưng tôi sẽ không để điều đó ngăn cản tôi bên cậu.”
Duy cảm thấy trong lòng ấm áp. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng lại có người sẵn sàng vượt qua mọi thử thách vì mình. Cảm xúc này thật xa lạ nhưng cũng thật đẹp đẽ.
“Tôi… Tôi không muốn làm cậu gặp rắc rối,” Duy thổ lộ, giọng nói của cậu trở nên nhẹ nhàng hơn. “Tôi không xứng đáng với sự quan tâm này.”
“Cậu không cần phải xứng đáng,” An Chi trả lời, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt cậu. “Cậu chỉ cần là chính mình.”
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Duy không thể nào tin rằng An Chi lại có thể thấy giá trị trong con người cậu, một người đã sống trong bóng tối quá lâu. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ cô, từ những lời nói chân thành mà cô dành cho cậu.
“Cảm ơn, An Chi,” Duy nói, giọng cậu chậm lại, như thể cậu đang cố gắng nắm bắt từng chữ.
An Chi mỉm cười, không cần biết đến những gì cậu đã trải qua. Điều quan trọng nhất là cô có mặt ở đây, sẵn sàng ủng hộ và chia sẻ mọi điều cùng với Duy.
Duy thở dài, đôi mắt cậu ánh lên sự quyết tâm. Cậu không muốn cô phải chịu đựng những gì mà cậu đã phải trải qua. “Tôi không thể hứa sẽ không làm cậu gặp rắc rối. Nhưng tôi sẽ cố gắng để không mang những rắc rối ấy đến cho cậu.”
“Tôi không cần một lời hứa,” An Chi nói, “Tôi chỉ cần cậu bên cạnh tôi, cùng nhau vượt qua mọi chuyện.”
Họ đứng đó, giữa không gian yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng lá xào xạc trong gió. Cả hai đều cảm nhận được một sợi dây liên kết đang hình thành giữa họ, một mối quan hệ bắt đầu từ sự thấu hiểu và lòng chân thành.
Cuối cùng, Duy gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn đầy những nghi ngờ. Nhưng cảm giác mà An Chi mang đến làm cậu thấy nhẹ nhàng hơn. Cậu đã chờ đợi một người hiểu mình, và giờ đây, cô đã ở đây.
Đây.
“Tôi sẽ làm hết sức mình để không làm cậu thất vọng,” Duy nói, giọng cậu chắc chắn hơn.
An Chi nở một nụ cười, ánh sáng trong đôi mắt cô như xua tan đi những bóng tối đang bao trùm Duy. Cô cảm thấy rằng mọi điều tốt đẹp đều có thể xảy ra, nếu họ cùng nhau nỗ lực.
“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, phải không?” An Chi hỏi, giọng tràn đầy hy vọng.
“Đúng vậy,” Duy đáp, nụ cười cũng nở trên môi cậu.
Cả hai đứng bên nhau, cùng nhau nhìn ra khoảng trời rộng lớn phía trước. Duy biết rằng mối quan hệ của họ đã thay đổi, không còn chỉ là những người bạn đơn thuần nữa. Có một thứ gì đó đang bắt đầu nảy nở giữa họ, một tình cảm chưa bao giờ được thổ lộ nhưng đang lớn lên từng ngày.
Đó là lần đầu tiên họ thổ lộ cảm xúc của mình, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng ánh mắt, bằng những nụ cười. Cả hai đều cảm nhận được rằng cuộc sống của họ sẽ không bao giờ giống như trước nữa. Họ đã bước chân vào một chương mới, nơi có tình yêu và sự thấu hiểu, và đó chính là điều mà cả hai đều khao khát.
Họ đứng đó, giữa không gian yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng lá xào xạc trong gió. Cả hai đều cảm nhận được một sợi dây liên kết đang hình thành giữa họ, một mối quan hệ bắt đầu từ sự thấu hiểu và lòng chân thành.
Cuối cùng, Duy gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn đầy những nghi ngờ. Nhưng cảm giác mà An Chi mang đến làm cậu thấy nhẹ nhàng hơn. Cậu đã chờ đợi một người hiểu mình, và giờ đây, cô đã ở đây.
“Tôi sẽ làm hết sức mình để không làm cậu thất vọng,” Duy nói, giọng cậu chắc chắn hơn.
An Chi nở một nụ cười, ánh sáng trong đôi mắt cô như xua tan đi những bóng tối đang bao trùm Duy. Cô cảm thấy rằng mọi điều tốt đẹp đều có thể xảy ra, nếu họ cùng nhau nỗ lực.
“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, phải không?” An Chi hỏi, giọng tràn đầy hy vọng.
“Đúng vậy,” Duy đáp, nụ cười cũng nở trên môi cậu.
Cả hai đứng bên nhau, cùng nhau nhìn ra khoảng trời rộng lớn phía trước. Duy biết rằng mối quan hệ của họ đã thay đổi, không còn chỉ là những người bạn đơn thuần nữa. Có một thứ gì đó đang bắt đầu nảy nở giữa họ, một tình cảm chưa bao giờ được thổ lộ nhưng đang lớn lên từng ngày.
Đó là lần đầu tiên họ thổ lộ cảm xúc của mình, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng ánh mắt, bằng những nụ cười. Cả hai đều cảm nhận được rằng cuộc sống của họ sẽ không bao giờ giống như trước nữa. Họ đã bước chân vào một chương mới, nơi có tình yêu và sự thấu hiểu, và đó chính là điều mà cả hai đều khao khát.
Và trong những khoảnh khắc im lặng ấy, họ biết rằng bất kể điều
Updated 40 Episodes
Comments