Chương 4

### Chương 4: Lời thách thức

Buổi sáng hôm nay, trời quang đãng nhưng không khí lại ngột ngạt đến lạ. An Chi ngồi bên cửa sổ lớp học, đôi mắt chăm chú nhìn ra sân trường nhưng tâm trí của cô lại đang trôi dạt đến một nơi xa xăm. Hình ảnh của Lâm Duy trong trận đánh nhau hôm qua cứ ám ảnh cô, một thứ không thể quên, một cảm giác khó diễn tả. Đó không chỉ là sự mạnh mẽ và khả năng chiến đấu điêu luyện của cậu, mà là sự lạnh lùng và giận dữ, thứ cảm xúc ẩn sâu mà cô chưa bao giờ thấy ở bất kỳ ai trước đây.

Cậu ấy không phải chỉ là một kẻ bạo lực. Cậu ấy chắc chắn có một lý do. Điều gì đã khiến cậu phải chọn con đường đó?

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu hết giờ học. Các học sinh bắt đầu đứng lên thu dọn sách vở, chuẩn bị rời khỏi lớp. An Chi nhanh chóng thu xếp đồ của mình, quyết tâm trong lòng cô càng lúc càng rõ ràng. Cô cần phải nói chuyện với Duy. Cô không thể cứ im lặng mãi sau những gì đã xảy ra.

Cô đi tìm cậu ở sân sau trường, nơi thường không có nhiều học sinh qua lại. Nơi đây có một chiếc ghế đá cũ kỹ, và cũng là nơi Duy thường ngồi vào những giờ ra chơi hoặc sau khi tan học. Khi đến gần, An Chi nhận ra bóng dáng quen thuộc của cậu đang ngồi đó, vẻ mặt bình thản nhưng đôi mắt dường như vẫn ẩn chứa nhiều nỗi niềm. Dù không muốn thừa nhận, nhưng từ khi gặp Duy, cô cảm nhận được một sức hút kỳ lạ mà bản thân cô chưa bao giờ hiểu rõ.

Chi bước chậm lại, ngập ngừng một lúc trước khi mở lời.

“Duy…”

Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sẫm đối diện với cô, lạnh lùng và đầy bí ẩn như mọi khi. Nhưng lần này, có một chút ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt của cậu khi thấy cô đến tìm.

“Cậu làm gì ở đây?” Duy hỏi, giọng không quá lạnh nhạt, nhưng cũng không ấm áp.

Chi hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh. Cô biết mình cần hỏi, nhưng đồng thời cũng biết rằng cuộc đối thoại này sẽ không dễ dàng.

“Tôi muốn hỏi cậu... về chuyện hôm qua,” cô nói, ánh mắt không rời khỏi cậu.

Duy vẫn im lặng, đôi mắt sắc lạnh như muốn thăm dò suy nghĩ của cô. Chi không chờ đợi sự đồng tình từ cậu, cô tiếp tục.

“Sao cậu lại luôn chọn con đường bạo lực?” Chi hỏi thẳng, giọng nói vừa có chút trách móc nhưng cũng không kém phần lo lắng.

Duy khẽ cười, một nụ cười lạnh lẽo đầy mỉa mai. Cậu ngả lưng ra sau ghế, mắt nhìn về phía xa, không nhìn cô, như thể đang xem xét một câu hỏi vô nghĩa.

“Đôi khi, bạo lực là cách duy nhất để sống sót.”

Câu trả lời của cậu vang lên đầy dứt khoát, nhưng lại mang theo một sự lạnh lùng đến đáng sợ. An Chi cảm thấy trong giọng nói của cậu không chỉ là sự thách thức mà còn là nỗi đau, một nỗi đau mà cô chưa hiểu rõ.

“Sống sót ư?” Chi ngạc nhiên. “Ý cậu là gì? Ở trường này, ai lại cần phải chiến đấu để sống sót?”

Duy quay lại nhìn cô, đôi mắt cậu dường như ánh lên một tia sáng khó đoán. “Cậu nghĩ mọi thứ đơn giản như vậy sao? Chỉ vì chúng ta đang ngồi đây, trong ngôi trường này, không có nghĩa là không có những cuộc chiến phải đối mặt.”

An Chi cảm thấy tim mình đập mạnh. Cậu ấy đang nói về điều gì? Cuộc chiến nào mà cậu ấy phải đối diện? Rõ ràng, cậu không nói về những trận đánh nhau học đường vô nghĩa, mà là điều gì đó sâu sắc hơn.

“Vậy... cậu đang chiến đấu với cái gì?” cô hỏi, giọng cô nhẹ nhàng hơn, như muốn thấu hiểu.

Duy im lặng một lúc lâu, ánh mắt cậu nhìn xuống đôi bàn tay mình. Dường như cậu đang đấu tranh với chính mình, đấu tranh để quyết định có nên chia sẻ hay không. Cuối cùng, cậu thở dài, đôi vai cậu chùng xuống.

“Không phải việc của cậu, An Chi.”

Chi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, thấy rõ sự mệt mỏi, nhưng cũng thấy một bức tường vững chắc đang bao quanh tâm hồn cậu, không cho phép ai bước vào.

“Cậu cứ đẩy mọi người ra xa như thế này, sẽ chẳng ai có thể hiểu cậu, Duy,” cô nói nhẹ nhàng, nhưng giọng nói của cô không giấu nổi sự buồn bã. “Tôi không đến đây để chỉ trích cậu. Tôi chỉ muốn hiểu cậu hơn.”

Duy quay mặt đi, tránh ánh mắt của cô. “Hiểu tôi thì làm gì? Cuộc đời của tôi không phải là thứ mà người như cậu có thể hiểu nổi.”

An Chi lặng lẽ bước thêm một bước về phía cậu, đôi mắt cô vẫn nhìn sâu vào ánh mắt lảng tránh của Duy.

“Vậy thì cậu hãy cho tôi một cơ hội để hiểu.”

Lời nói của cô vang lên, không phải là một lời van nài, mà là một sự quyết tâm. Cô không phải đến đây để thương hại hay tò mò, mà thực sự muốn tìm hiểu những gì đang xảy ra bên trong cậu, con người mà cô cảm thấy vừa xa cách vừa gần gũi.

Duy khẽ cười một cách lạnh lùng, nhưng lần này, trong ánh mắt cậu có chút gì đó dịu lại, dù chỉ thoáng qua.

“Cậu nghĩ mình có thể thay đổi điều gì sao, An Chi?” Cậu hỏi, giọng nói đầy thách thức. “Nếu cậu muốn biết sự thật, thì tự mình tìm hiểu đi. Nhưng tôi cảnh báo trước, cậu sẽ không thích những gì cậu phát hiện ra đâu.”

An Chi im lặng, trái tim cô đập mạnh. Lời thách thức của Duy không phải là lời mời gọi, mà giống như một cảnh báo. Nhưng cô biết mình đã lún quá sâu để có thể quay lại. Dù sự thật là gì, cô cũng muốn biết. Cô muốn hiểu con người thật sự của Duy, người đã cố che giấu bản thân đằng sau lớp vỏ cứng rắn và những cuộc chiến không ngừng nghỉ.

“Cậu không thể ngăn tôi,” cô nói, giọng nói bình tĩnh nhưng kiên định. “Tôi sẽ tìm hiểu. Và dù sự thật có khó khăn thế nào, tôi vẫn sẽ ở đây.”

Duy nhìn cô chăm chú, ánh mắt cậu giờ đây có chút mềm mại hơn, nhưng đồng thời vẫn ẩn chứa một nỗi sợ hãi nào đó, như thể cậu đang lo ngại việc để ai đó bước vào thế giới của mình.

“Cậu không biết mình đang đối mặt với điều gì đâu, An Chi,” cậu thì thầm. “Những thứ tôi phải làm, những quyết định tôi phải đưa ra, không phải thứ mà ai cũng có thể chấp nhận được.”

An Chi bước thêm một bước, cô đứng ngay trước mặt Duy, đối diện với cậu, ánh mắt cô kiên định và không chút do dự.

“Nếu cậu muốn đẩy tôi ra xa, thì cứ thử xem,” cô nói. “Nhưng tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Không phải khi tôi cảm thấy cậu đang che giấu điều gì đó mà không ai có thể hiểu nổi.”

Duy không trả lời ngay, chỉ nhìn cô trong im lặng. Cuối cùng, cậu thở dài, như thể mọi sự chống cự đã dần dần tan biến.

“Cậu là người đầu tiên nói như vậy với tôi,” cậu nói khẽ, giọng nói trầm thấp và đầy cảm xúc.

An Chi khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ấm áp. “Vậy thì tôi sẽ không để cậu quên điều đó.”

Duy im lặng một lúc lâu, ánh mắt cậu dường như đã dịu lại, dù vẫn còn đó sự lạnh lẽo của những vết thương chưa lành. Cậu đứng dậy, quay đi, như muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

“Tôi sẽ không ngăn cậu tìm hiểu, nhưng đừng nói là tôi đã không cảnh báo trước.”

Chi nhìn theo bóng lưng của Duy khi cậu rời đi, lòng cô dâng tràn nhiều cảm xúc khó diễn tả. Cô biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ không còn giống như trước nữa. Cô đã bước vào một thế giới mới, một thế giới đầy bí ẩn mà Duy đã cố gắng che giấu. Và dù cho phía trước có là gì, cô sẽ không từ bỏ.

Cô đã quyết định rồi.

Hot

Comments

𝐊𝐘𝐔𝐔🌸

𝐊𝐘𝐔𝐔🌸

trong môi trường này nếu không cố gắng làm thợ săn thì cta sẽ là con mồi

2024-10-14

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play