Chương 16: Đối thủ mạnh xuất hiện
Màn đêm đã buông xuống, bầu trời chỉ còn lác đác vài vì sao le lói giữa không gian mênh mông. Ánh đèn đường hắt lên bóng những cành cây rung rinh trong gió, tạo ra những hình thù kỳ quái trên mặt đất. Khuôn viên trường vắng vẻ đến lạnh lẽo, không một bóng người ngoài An Chi và Duy.
Từ ngày họ bắt đầu dành nhiều thời gian bên nhau, An Chi luôn cảm thấy an toàn khi ở cạnh Duy, nhưng tối nay có điều gì đó khác lạ. Từng cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình. Cảm giác bất an len lỏi vào từng hơi thở. Ánh mắt Duy, thay vì nhẹ nhàng như mọi ngày, giờ lại đầy vẻ cảnh giác, căng thẳng.
Duy đứng im lặng bên cạnh cô, đôi mắt anh không ngừng quét qua xung quanh như đang tìm kiếm điều gì đó. Lồng ngực anh phập phồng, có điều gì đó đang đè nặng tâm trí anh, nhưng anh không nói ra.
An Chi nhìn Duy, cố gắng hiểu được những gì anh đang giấu. Cô cảm nhận rõ sự thay đổi ở anh, không phải sự xa cách, mà là một nỗi lo lắng sâu sắc. Cô biết rằng khi Duy có chuyện, anh luôn chọn cách giữ nó trong lòng. Nhưng lần này, cô không thể đứng yên được nữa.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” An Chi khẽ hỏi, ánh mắt cô đầy quan tâm.
Duy quay lại nhìn cô, đôi mắt anh tối sầm, sâu thẳm như chứa đựng điều gì đó anh không thể nói ra.
“Không có gì,” anh đáp, giọng anh trầm và lạnh lẽo hơn thường ngày.
An Chi không tin. Cô biết Duy quá rõ để có thể nhận ra khi nào anh đang cố che giấu điều gì. Đôi vai căng cứng, ánh mắt lẩn tránh của anh chỉ càng khiến cô chắc chắn hơn rằng có chuyện gì đó rất nghiêm trọng sắp xảy ra.
“Duy, em có thể cảm nhận được mà,” cô nói, bước đến gần anh hơn. “Có chuyện gì đang xảy ra đúng không?”
Duy im lặng, đôi môi anh mím chặt lại, như đang đấu tranh với chính mình. Anh không muốn An Chi phải lo lắng, càng không muốn cô bị cuốn vào những rắc rối mà anh sắp phải đối mặt. Nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt cô khiến anh không thể giấu diếm thêm nữa.
“An Chi,” anh thở dài, quay người về phía cô, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn truyền đạt toàn bộ sự thật. “Có người đang nhắm vào anh... và cả em.”
An Chi khựng lại, tim cô như ngừng đập. Những lời của Duy vang lên rõ ràng trong đầu cô, nhưng cô vẫn không thể tin được. Ai đó nhắm vào anh và cả cô? Tại sao? Cô không hiểu, nhưng cô biết Duy sẽ không nói dối về chuyện này.
“Ai? Tại sao họ lại nhắm vào chúng ta?” An Chi hỏi, giọng cô run lên, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì lo lắng cho Duy.
Duy nhìn xuống đất, bàn tay anh siết chặt lại thành nắm đấm. Anh không muốn cô biết, nhưng đồng thời cũng không muốn cô bị tổn thương bởi những gì sắp xảy ra.
“Cậu không cần biết,” anh nói, giọng anh trở nên cứng rắn. “Chỉ cần cậu tránh xa tôi trong lúc này.”
An Chi nhìn Duy, đôi mắt cô mở to, không tin vào những gì anh vừa nói. Tránh xa anh? Làm sao cô có thể tránh xa anh khi biết rằng anh đang gặp nguy hiểm? Cô đã luôn ở bên anh trong suốt thời gian qua, không phải để bỏ chạy khi mọi thứ trở nên khó khăn.
“Anh nghĩ em sẽ làm vậy sao?” An Chi đáp lại, giọng cô tràn đầy sự quyết tâm. “Em không bỏ chạy khi anh cần em nhất.”
Lời nói của cô như một cú đấm vào lồng ngực Duy. Anh quay người đi, không dám nhìn vào đôi mắt của cô nữa. Anh biết rằng cô sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, nhưng chính điều đó lại khiến anh càng lo lắng hơn. Anh sẵn sàng đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào, nhưng việc để An Chi gặp nguy hiểm là điều anh không thể chấp nhận.
“An Chi, cậu không hiểu đâu,” Duy nói, giọng anh trầm hơn bao giờ hết. “Những kẻ này không phải là người mà cậu có thể đối phó. Chúng không chỉ muốn đánh bại tôi, mà còn sẽ không ngần ngại làm tổn thương cậu.”
An Chi bước đến gần hơn, đôi mắt cô đầy sự kiên quyết. Cô không sợ hãi, không lùi bước, dù biết rằng những gì Duy nói là sự thật.
“Anh nghĩ em yếu đuối đến vậy sao?” cô hỏi, đôi môi cô khẽ run lên, nhưng giọng nói vẫn vững vàng. “Em biết mình có thể không đủ mạnh để đối mặt với những kẻ đó, nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ để anh đối diện một mình.”
Duy đứng im, không biết phải đáp lại thế nào. Lần đầu tiên trong đời, anh không thể nói ra lời nào. Anh cảm nhận rõ tình cảm của An Chi dành cho anh, nhưng cùng lúc đó, nỗi lo lắng trong lòng anh càng trở nên mãnh liệt hơn. Cô là người mà anh muốn bảo vệ, nhưng làm thế nào để bảo vệ cô khi chính sự hiện diện của cô lại là mối nguy hiểm?
Đêm càng sâu, không gian xung quanh càng trở nên u tối hơn. Duy có thể cảm nhận được sự hiện diện của kẻ thù đang đến gần. Chúng không ở đâu xa. Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh, toàn thân anh căng cứng như một con thú săn mồi đang chuẩn bị cho trận chiến.
An Chi cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Duy. Cô biết rằng những gì anh lo lắng không phải chỉ là lời đe dọa suông. Chuyện này nghiêm trọng hơn cô tưởng. Nhưng cô không muốn để anh chiến đấu một mình. Dù cô có thể không giúp được nhiều, nhưng ít nhất, cô muốn ở bên anh, cùng anh đối diện với mọi khó khăn.
“Em sẽ không đi đâu cả,” An Chi nói, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định. “Cho dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở bên anh.”
Duy quay lại nhìn cô, ánh mắt anh dịu lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng rồi, anh lắc đầu, bước thêm một bước về phía trước, như muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người.
“An Chi, tôi không thể để cậu bị tổn thương vì tôi,” anh nói, giọng anh như nài nỉ. “Cậu không biết chúng nguy hiểm đến mức nào. Cậu phải tránh xa tôi ngay bây giờ.”
Nhưng An Chi chỉ lắc đầu, bước thêm một bước về phía anh, không để anh tạo ra khoảng cách.
“Không,” cô đáp lại, giọng cô vững vàng. “Em không đi đâu cả. Anh không phải chiến đấu một mình.”
Những bóng người dần hiện ra từ phía xa, từng bước một tiến lại gần. Đó là nhóm mà Duy đã đề cập. Chúng không chỉ đông hơn, mà còn mạnh hơn những kẻ mà anh từng đối mặt trước đây. Ánh mắt chúng lạnh lẽo, như những con thú săn mồi đang chờ đợi thời cơ để tấn công.
Duy đứng thẳng người, đôi mắt anh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Anh biết rằng mình sẽ phải chiến đấu, không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn để bảo vệ An Chi. Nhưng dù cho trái tim anh muốn đẩy cô đi xa khỏi nơi này, anh biết rằng cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh.
Một trong số những kẻ thù bước lên phía trước, ánh mắt hắn ta đầy vẻ thách thức.
“Chà, Duy. Tôi không nghĩ cậu lại có bạn đồng hành đấy,” hắn ta nói, giọng điệu đầy mỉa mai.
Duy không đáp lại, đôi mắt anh chỉ tập trung vào kẻ đối diện, sẵn sàng cho bất cứ điều gì sắp tới.
An Chi đứng sau Duy, cảm nhận được không khí căng thẳng. Nhưng cô không sợ. Cô tin tưởng vào Duy, và cô biết rằng dù chuyện gì xảy ra, cô sẽ không bao giờ bỏ rơi anh.
Duy nắm chặt tay, đôi mắt anh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Anh biết rằng trận chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương An Chi.
“Anh nghĩ mình có thể bảo vệ tôi mãi sao?” An Chi khẽ nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. “Em sẽ không đứng nhìn.”
Duy không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Anh biết rằng dù có cố gắng bảo vệ cô đến đâu, An Chi vẫn sẽ luôn ở bên
Updated 40 Episodes
Comments