Bóng tối quá khứ quay lại
Trời vừa nhá nhem tối, An Chi ngồi trong một quán cà phê nhỏ ven đường, nơi mà ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ những chiếc đèn treo tạo cảm giác ấm áp và bình yên. Nhưng bên trong lòng cô thì ngược lại, hàng loạt suy nghĩ rối bời không ngừng đan xen. Cô biết mình đã bước vào một thế giới phức tạp khi quyết định ở lại bên cạnh Duy. Sự nguy hiểm, những kẻ thù vô hình và cuộc chiến mà cô chưa thực sự hiểu rõ... Tất cả đều khiến cô cảm thấy mơ hồ và bất an.
Cô đã bắt đầu tìm hiểu về Duy qua những người bạn cũ của anh, những người đã quen biết anh từ trước khi cuộc sống của anh trở nên hỗn loạn. Qua những câu chuyện rời rạc, từng mảnh ghép về quá khứ của Duy dần dần hiện lên trước mắt cô.
Một trong những người bạn thân của Duy, Minh, kể lại: “Anh ấy không phải là người mà em thấy bây giờ đâu. Trước đây, Duy từng là một người rất khác, một người vui vẻ, lạc quan, và tràn đầy sức sống. Nhưng mọi thứ thay đổi sau cái chết của gia đình anh ấy.”
Câu nói ấy vang lên trong đầu An Chi như một tiếng chuông báo hiệu. Cô đã biết rằng Duy mất người thân, nhưng chưa bao giờ cô thực sự hiểu sâu sắc về tầm quan trọng của sự kiện đó trong cuộc đời anh. Cái chết của gia đình không chỉ cướp đi người thân của anh, mà còn cướp đi luôn cả sự bình yên, niềm vui, và ánh sáng trong cuộc sống của anh.
Minh tiếp tục: “Sau vụ tai nạn, anh ấy trở thành một con người khác. Lúc đầu, anh ấy cố gắng kìm nén đau khổ, nhưng dần dần, nỗi đau ấy biến thành sự thù hận. Anh ấy bắt đầu dấn thân vào những cuộc ẩu đả, như thể muốn tìm cách trút bỏ mọi cảm xúc dồn nén bên trong mình. Và từ đó, bạo lực trở thành cách duy nhất để anh ấy đối phó với cuộc sống.”
An Chi lặng im lắng nghe, lòng cô nhói lên từng cơn đau. Cô chưa bao giờ thực sự tưởng tượng được rằng cuộc sống của Duy lại mang nặng nỗi đau như vậy. Cô hiểu rằng bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng và cứng rắn, anh là một con người đang gánh chịu nỗi cô độc và tuyệt vọng đến cùng cực.
“Bạn nghĩ anh ấy có thay đổi không?” An Chi khẽ hỏi, mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn phố phả lên từng gợn sương mờ ảo.
Minh nhấp một ngụm cà phê, trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Anh ấy có thể thay đổi, nhưng điều đó phụ thuộc vào người đứng bên cạnh anh ấy. Một mình anh ấy thì không thể thoát khỏi bóng tối.”
Trên đường về nhà, những lời của Minh cứ vang vọng trong tâm trí An Chi. Cô cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết rằng Duy đã phải chiến đấu với bóng ma quá khứ quá lâu, và điều đó đã biến anh thành con người bây giờ – một người luôn giữ khoảng cách với tất cả, không muốn ai nhìn thấu sự yếu đuối bên trong.
Những lần tiếp xúc gần đây với Duy, An Chi có thể thấy rõ sự mâu thuẫn trong con người anh. Duy muốn bảo vệ cô, nhưng cũng không muốn cô lại gần. Duy luôn ở bên cô khi cô gặp nguy hiểm, nhưng cũng luôn tạo ra một bức tường vô hình, không cho cô chạm tới trái tim anh.
Đêm đó, An Chi không thể ngủ. Cô trằn trọc, suy nghĩ về Duy, về những điều mà cô đã nghe được, và về mối quan hệ giữa họ. Cô biết rằng Duy không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng cô cũng không thể đứng yên nhìn anh tự hủy hoại bản thân vì những vết thương quá khứ.
Sáng hôm sau, khi An Chi đến gặp Duy, cô không còn cảm thấy sợ hãi hay lưỡng lự như trước. Cô biết rằng mình cần phải làm gì – cô sẽ giúp anh, dù cho điều đó có khó khăn thế nào đi nữa.
Duy đang đứng tựa vào chiếc xe, đôi mắt cậu lơ đãng nhìn xa xăm khi cô bước đến. Cậu không nói gì khi thấy cô đến gần, chỉ khẽ gật đầu chào. Vẫn là Duy với vẻ ngoài lạnh lùng, không muốn thể hiện cảm xúc. Nhưng hôm nay, An Chi quyết tâm không để anh lẩn tránh thêm nữa.
“Anh không cần phải chiến đấu một mình đâu,” An Chi nói nhẹ nhàng, đứng trước mặt Duy. Cô muốn cậu biết rằng, cô sẽ không từ bỏ, cô sẽ không rời đi.
Duy im lặng, ánh mắt cậu nhìn xuống đôi chân mình. Câu nói của cô dường như chạm vào một điểm nào đó sâu bên trong cậu, nhưng Duy không đáp lại ngay. Thay vào đó, cậu thở dài, ánh mắt trở nên nặng nề.
“Chiến đấu là tất cả những gì tôi biết,” cậu nói, giọng cậu trầm xuống, đầy u ám. “Tôi không thể thay đổi, và cũng không muốn ai khác bị cuốn vào chuyện của mình.”
An Chi lặng người trước câu trả lời ấy. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau và sự mệt mỏi trong giọng nói của Duy. Anh đã chiến đấu quá lâu, đã tự mình gánh chịu quá nhiều, đến mức anh không còn tin rằng có thể có một lối thoát nào khác.
Nhưng cô không định bỏ cuộc. Cô bước đến gần hơn, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Duy, không chút do dự.
“Anh không thể một mình mãi như thế này. Anh cần một người ở bên cạnh, và em sẵn lòng làm điều đó.”
Duy ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt cậu đầy vẻ ngạc nhiên. Cậu không nói gì, nhưng An Chi biết rằng lời cô đã chạm vào cậu. Duy không quen với việc có ai đó quan tâm đến anh theo cách này, không quen với việc có người sẵn lòng ở lại bên anh, dù cho anh có đẩy họ ra xa thế nào.
“Em không biết em đang nói gì đâu, An Chi,” Duy khẽ cười, nhưng nụ cười ấy đầy cay đắng. “Cuộc đời anh không giống như những gì em tưởng tượng. Nó không đẹp đẽ, và không có lối thoát.”
“Em không cần cuộc đời anh phải hoàn hảo,” An Chi đáp, giọng cô kiên định. “Em chỉ cần anh hiểu rằng anh không cô độc.”
Duy im lặng nhìn cô một lúc lâu. Cậu không biết phải nói gì. Trong lòng cậu, sự mâu thuẫn giữa việc đẩy cô ra xa và mong muốn cô ở lại khiến cậu cảm thấy bối rối. An Chi là người đầu tiên sau bao năm dám tiến gần đến anh, dám đối mặt với những bóng tối trong lòng cậu mà không sợ hãi.
Cậu biết rằng, nếu để cô ở lại, cô sẽ bị cuốn vào cuộc chiến mà cậu đã chọn. Nhưng đồng thời, Duy cũng không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của cô đã Cậu biết rằng, nếu để cô ở lại, cô sẽ bị cuốn vào cuộc chiến mà cậu đã chọn. Nhưng đồng thời, Duy cũng không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của cô đã mang lại cho cậu một chút ánh sáng trong cuộc đời đầy tăm tối của mình.
“Anh sợ sẽ làm em tổn thương,” Duy cuối cùng cũng thừa nhận, giọng cậu khẽ run. “Tất cả những gì anh biết là chiến đấu, và anh không muốn em bị cuốn vào.”
An Chi nhìn Duy, đôi mắt cô sáng lên với sự quyết tâm và tình cảm. “Em không sợ. Anh đã bảo vệ em, và giờ em sẽ bảo vệ anh. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu, nhưng anh không cần phải làm điều đó một mình nữa.”
Duy nhìn cô, đôi mắt cậu dao động. Cậu không quen với việc có người sẵn lòng đối mặt với nguy hiểm vì mình. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của An Chi, cậu biết rằng cô không nói dối. Cô thực sự muốn ở lại bên cạnh anh, dù cho có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn và thử thách.
Duy khẽ thở dài, nhưng lần này, cậu không đẩy cô ra nữa. Thay vào đó, cậu đưa tay ra, khẽ nắm lấy tay An Chi. Đôi bàn tay của cậu hơi lạnh, nhưng cái nắm tay ấy mang theo sự chấp nhận và tin tưởng.
“Cảm ơn em,” Duy nói, giọng cậu nhẹ nhàng hơn, không còn xa cách như trước. “Anh không biết liệu mình có thể thay đổi hay không, nhưng anh sẽ thử. Vì em.”
An Chi mỉm cười, cô cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Đây là bước đầu tiên để cô tiến vào thế giới của Duy, và cô biết rằng mình sẽ không bỏ cuộc.
Updated 40 Episodes
Comments