[ Đam Mỹ _ Ngược ] Hai Kiếp Một Tình
Thừa Phong sinh ra trong một gia đình quý tộc giàu có, từ nhỏ đã được mọi người ca ngợi là "tuyệt sắc giai nhân" với dung mạo hơn người. Làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm, lông mày thanh tú, mái tóc dài đen mượt khiến bất kỳ ai gặp cậu cũng không khỏi ngỡ ngàng. Tuy mang vẻ đẹp mềm mại và yếu đuối, Thừa Phong lại thông minh, tài hoa xuất chúng. Cậu không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa mà còn am hiểu binh pháp, chữ nghĩa, được nhiều học giả và võ tướng trong triều đình kính nể. Mỗi khi cậu đàn, tiếng đàn của Thừa Phong như dệt nên một bức tranh cảnh sắc mộng mơ, người nghe không khỏi cảm thán trước tài năng hiếm có của cậu.
Vì quá hoàn mỹ, Thừa Phong trở thành đối tượng ngưỡng mộ của biết bao người, từ nam đến nữ, từ quan lại đến thường dân. Ai ai cũng đều đem lòng yêu mến và kính trọng, nhưng trong lòng Thừa Phong chỉ có duy nhất một người, đó là Dịch Trần – con trai của một vị đại tướng trong triều. Dịch Trần là một tướng quân trẻ tuổi, cương nghị và mạnh mẽ, tính tình trầm ổn, ít nói. Thừa Phong từ lâu đã ngưỡng mộ sự dũng cảm, kiên định của chàng, thế nhưng giữa hai người luôn tồn tại một bức tường vô hình. Dịch Trần sống trong thế giới của binh đao và chiến tranh, còn Thừa Phong là một người nghệ sĩ, tinh tế và nhạy cảm. Cậu hiểu rằng, trong mắt Dịch Trần, tình yêu chỉ là thứ phù phiếm, xa vời.
Dù vậy, Thừa Phong không thể kiềm chế được trái tim mình, cứ lặng lẽ yêu thương Dịch Trần, không dám thổ lộ. Những đêm dài, cậu ngồi một mình dưới ánh trăng, gảy đàn mà lòng thổn thức nhớ nhung. Thừa Phong chỉ mong rằng có thể ở bên cạnh Dịch Trần, dù chỉ là trong âm thầm, không đòi hỏi hồi đáp. Nhưng số phận lại không hề ưu ái cậu thiếu niên tuyệt sắc này.
Vào năm Thừa Phong bước qua tuổi 17, cậu bắt đầu mắc phải một căn bệnh quái ác. Cơ thể cậu dần yếu đi, dung nhan ngày càng tiều tụy, ánh mắt trong veo dần trở nên u ám. Mặc dù gia đình đã mời không ít danh y đến chữa trị, nhưng bệnh tình của cậu không hề thuyên giảm. Thừa Phong cảm nhận được rằng thời gian của mình không còn nhiều. Trái tim cậu trĩu nặng, vừa vì nỗi đau thể xác, vừa vì tình yêu đơn phương không thể nào nói ra.
Một ngày nọ, khi Dịch Trần trở về từ chiến trường, Thừa Phong dốc hết sức mình để gặp người mà cậu đã yêu thương suốt quãng đời ngắn ngủi. Trong lần gặp gỡ cuối cùng ấy, Thừa Phong nhìn Dịch Trần từ xa, không dám bước tới. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn chàng tướng quân với ánh mắt đầy khát khao và tiếc nuối. Khi Dịch Trần quay lưng rời đi, Thừa Phong biết rằng, tình yêu của cậu mãi mãi chỉ là một giấc mộng không bao giờ thành hiện thực.
Chỉ ít lâu sau đó, Thừa Phong qua đời khi vừa tròn 18 tuổi, giữa mùa xuân hoa nở. Dung mạo tuyệt sắc ấy, tài năng kiệt xuất ấy, tất cả đều tan biến như một đóa hoa sớm nở tối tàn. Người đời nhớ mãi về cậu thiếu niên mang vẻ đẹp như tiên nhân, nhưng lại không biết rằng, trái tim của Thừa Phong đã từng thổn thức vì một tình yêu đơn phương đầy bi thương và vô vọng.
Dịch Trần không phải là kẻ mù mờ trước tình cảm của Thừa Phong. Hắn biết cậu thiếu niên tuyệt sắc kia đã yêu mình, nhưng tình cảm ấy chỉ khiến hắn cảm thấy ghê tởm. “Một nam tử lại đem lòng yêu ta? Thật là điên rồ và dị tởm!” Dịch Trần đã nhiều lần lảng tránh, nhiều lần thể hiện sự khinh miệt với Thừa Phong. Hắn ghét ánh mắt ngưỡng mộ của cậu, ghét sự ngọt ngào dịu dàng mà Thừa Phong dành cho hắn, và ghét cả sự yếu đuối mà cậu mang đến.
Dịch Trần không chỉ hận, mà còn mong muốn Thừa Phong biến mất khỏi thế gian này, để hắn có thể sống yên ổn mà không phải đối diện với thứ tình cảm cậu dành cho hắn. Hắn không thể chịu đựng được sự hiện diện của Thừa Phong, người mà hắn xem như một cái gai trong mắt, một sự sỉ nhục đến lòng tự tôn của mình. “Nếu cậu chết đi, tất cả sẽ trở lại bình thường,” Dịch Trần tự nhủ.
Nhưng rồi, số phận lại sắp đặt theo cách tàn nhẫn nhất. Thừa Phong mắc phải một căn bệnh nan y, mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc chiến với đau đớn. Dù thế, cậu vẫn cố gắng mạnh mẽ, vẫn dành những ánh mắt xa xăm và thầm lặng về phía Dịch Trần. Dẫu rằng cậu biết Dịch Trần không bao giờ đáp lại tình cảm của mình, Thừa Phong vẫn không thể ngừng yêu. Cho đến một ngày, khi sức lực cạn kiệt, cậu quyết định từ bỏ cõi trần thế, để lại tất cả yêu thương và tiếc nuối ở phía sau.
Tin Thừa Phong qua đời lan truyền khắp nơi, mang theo một nỗi buồn không thể nói thành lời. Nhưng kẻ đau khổ nhất không ai ngờ lại chính là Dịch Trần. Khi biết Thừa Phong không còn nữa, hắn không thể tin vào tai mình. Cảm giác nhẹ nhõm mà hắn tưởng chừng sẽ có không hề xuất hiện. Thay vào đó, là một khoảng trống vô tận trong lòng, như thể cả thế giới của hắn đã mất đi điều gì đó quan trọng nhất.
Dịch Trần bắt đầu nhớ lại tất cả những gì Thừa Phong đã làm cho hắn, những lần cậu dịu dàng chăm sóc dù bị hắn lạnh lùng khước từ, những ánh mắt yêu thương mà cậu âm thầm dành cho hắn. Bất giác, hắn nhận ra mình đã từng quan tâm đến Thừa Phong nhiều hơn là hắn dám thừa nhận. Nhưng giờ đây, tất cả đã quá muộn. Hắn chỉ có thể ngồi bên mộ của cậu, lặng lẽ với nỗi hối hận và day dứt khôn nguôi.
“Thừa Phong, ta đã sai… Ta thật ngu ngốc khi không nhận ra rằng ngươi quan trọng với ta đến nhường nào. Nhưng ngươi đâu còn ở đây nữa để nghe ta nói… Ta hối hận… Hối hận vì đã khiến ngươi đau khổ, vì đã khinh thường ngươi. Nếu ngươi còn sống, ta sẽ không bao giờ để mất ngươi nữa.” Nhưng dù Dịch Trần có nói bao nhiêu, có khóc bao nhiêu, Thừa Phong cũng không thể quay trở lại. Cậu đã đi mãi, để lại một Dịch Trần cô độc và đầy dằn vặt, nhớ nhung người con trai tuyệt sắc mà hắn từng hận, từng khinh.
Trái tim của Dịch Trần giờ đây chỉ còn là một nỗi trống vắng, lấp đầy bởi sự hối tiếc mà không bao giờ có thể xoa dịu.
•••
Thừa Phong chết rồi, thân xác cậu nay đã lạnh giá, nhưng linh hồn lại không thể siêu thoát. Cậu đứng nơi ranh giới giữa luân hồi, một nơi không còn thuộc về trần thế nhưng cũng chẳng thuộc về cõi âm. Cảnh vật xung quanh mờ ảo như một giấc mộng, nhưng cậu không cảm thấy yên bình. Thừa Phong cứ mãi vất vưởng tại nơi này, chỉ vì một chấp niệm – một nỗi đau mà cậu không thể buông bỏ.
Trong ánh sáng nhạt nhòa, bóng hình Dịch Trần hiện lên trong tâm trí Thừa Phong, rõ ràng đến mức cậu cảm thấy mình có thể chạm vào. Cậu đã chết, nhưng trái tim cậu vẫn chưa thể buông xuống tình cảm mà mình từng mang. Chấp niệm sâu sắc về người tướng quân mà cậu từng yêu đến quên mình cứ ám ảnh không ngừng. Dịch Trần, người cậu yêu thương nhưng lại khinh bỉ cậu, ghét bỏ cậu, và rồi đẩy cậu vào đau khổ không thể chịu đựng. Thừa Phong đã từng nghĩ, nếu chết đi, có lẽ mọi đau đớn sẽ chấm dứt. Nhưng cậu không thể ngờ rằng, cái chết không hề xóa bỏ đi nỗi buồn trong lòng.
Từ khi rời bỏ cõi trần thế, linh hồn của Thừa Phong chỉ có một mong ước duy nhất – được nhìn thấy Dịch Trần lần nữa. Dù biết rằng hắn ghét mình, nhưng nỗi nhớ thương vẫn khiến cậu không thể bước qua vòng luân hồi. Cậu cứ đứng đó, giữa ranh giới sống chết, để chờ đợi. Thừa Phong mong có một cơ hội cuối cùng, để được gặp lại Dịch Trần, để nói lời từ biệt mà cậu chưa kịp thốt ra, hoặc chỉ đơn giản là để thấy gương mặt người mà cậu đã yêu đến tan nát lòng.
Những ký ức về Dịch Trần dường như chẳng thể phai nhạt trong tâm trí Thừa Phong. Cậu nhớ lại những ánh mắt lạnh lùng, những lời nói cay nghiệt mà Dịch Trần dành cho mình. Nhưng đáng buồn thay, càng nhớ lại, cậu càng nhận ra, mình đã bị tình yêu mê muội bao phủ. Thừa Phong không thể hiểu tại sao, dù biết tình cảm của mình là vô vọng, cậu vẫn cứ mãi yêu, cứ mãi vương vấn, như một sợi tơ buộc chặt linh hồn mình vào cõi trần gian.
Ngày qua ngày, linh hồn Thừa Phong cứ phiêu dạt trong hư không. Cậu không có ý định đầu thai, không muốn bước tiếp vòng xoay của số phận. Chấp niệm quá sâu khiến cậu bị kẹt lại trong một cõi giới mờ ảo, giữa hiện tại và quá khứ. Cậu thấy Dịch Trần, nhưng không thể chạm vào hắn. Cậu nghe tiếng gọi tên mình, nhưng không biết nó đến từ đâu. Linh hồn cậu cứ mãi đau đáu, như một hạt bụi vĩnh viễn không bao giờ tìm được nơi để hạ cánh.
Thừa Phong không biết rằng, ở thế giới bên kia, Dịch Trần đã bắt đầu cảm nhận nỗi hối hận gặm nhấm tâm can. Hắn nhớ về Thừa Phong, về người thiếu niên tuyệt sắc từng yêu hắn không toan tính. Nhưng sự hối hận đó đã quá muộn màng. Hắn không biết rằng linh hồn Thừa Phong vẫn ở đâu đó, vẫn dõi theo hắn, nhưng không thể nói, không thể chạm. Hai người họ, dù từng gần nhau trong cõi trần, giờ đây lại mãi mãi cách biệt bởi khoảng không vô tận của sinh tử.
Thừa Phong chỉ có thể đứng đó, nhìn Dịch Trần từ xa, lòng ngập tràn tiếc nuối. Cậu muốn bước tiếp, nhưng chấp niệm quá lớn đã giữ chân cậu lại. Và thế là, cậu cứ mãi vất vưởng, một linh hồn không có nơi đến, không có đường về.
Updated 45 Episodes
Comments
< Quán Kình > < Mộng Giao >
/Heart/
2024-10-13
0
Bạch Nguyệt Quang
Đẹp trai mà còn bị yêu đơn phương sao :))
2024-10-03
1