Một Đời An Ổn Là Đủ
Năm đó có một đứa trẻ mồ côi hôi hám sống ở phía Nam của Nhạc Quốc. Đứa trẻ đó ngày ngày chỉ có thể ăn xin, không thể bán vào nhà giàu làm người hầu càng chẳng thể bán đi đâu.
Năm ấy Cửu hoàng tử ghé đến phía Nam, tuổi nhỏ nhưng không thích gò bò cung cấm, muốn ngao du khắp nơi. Lần đó đến phía Nam đã cứu đứa trẻ mồ côi ấy một mạng khỏi cảnh suýt chút bị giết.
Đứa trẻ ấy đói đến mức gần như chỉ còn da bọc xương, người đó liền mua một chiếc bánh bao nóng hổi tặng đối phương.
Cửu hoàng tử hỏi đứa trẻ ấy:”Đệ tên là gì?”
Đứa trẻ ấy lắc đầu, Cửu hoàng tử nhíu mày hỏi:”Đệ không có tên?”
Đứa trẻ ấy gật đầu, Cửu hoàng tử lại hỏi:”Phụ mẫu đệ thì sao?”
Đứa trẻ ấy lắc đầu, môi mấp máy bập bẹ nói:”Không”
Cửu hoàng tử hỏi:”Đệ không có phụ mẫu?”
Đứa trẻ ấy gật đầu, Cửu hoàng tử xoa đầu đối phương mỉm cười nói:”Vậy ta đặt tên cho đệ nhé? Nhược Vũ thì sao? Lấy họ.....Cố đi, Cố Nhược Vũ”
Đứa trẻ ấy nhìn Cửu hoàng tử chằm chằm sau đó gật đầu, ngay từ khoảng khắc ấy lòng đã có một cảm giác lạ lẫm rồi.
Cửu hoàng tử mang theo đứa trẻ ấy, dạy dỗ từ những thứ nhỏ nhất. Hoàng tử dù sao vẫn là đứa trẻ mười tuổi, những thứ ngài biết đều mang ra dạy cho đứa trẻ ấy.
Một năm ở đó, ngài dạy đứa trẻ ấy học chữ, học đánh cờ, cũng học kiếm.
Nhưng Nhược Vũ chỉ có hứng thú với cây thương dài dài nặng trịch đặt trên giá, Cửu hoàng tử thấy vậy liền dùng một tháng còn lại dạy y dùng thương.
Đến khi đứa trẻ ấy những thứ cần biết đều biết rồi, Cửu hoàng tử lại sắp rời đi.
Khi hắn ngồi trên xe ngựa, Nhược Vũ khóc một trận hỏi:”Người để ta lại đây sao?”
Cửu hoàng tử cười bảo:”Ta không thể mang ngươi về Kinh Thành được”
Nhược Vũ hỏi hắn:”Ta có thể đến tìm người không?”
Cửu hoàng tử gật đầu với y, ngài nói:”Đợi ngươi lớn, hãy đến Kinh Thành tìm ta”
Nhược Vũ nói:”Ta không biết người là ai cả, ta chỉ biết người là điện hạ”
Cửu hoàng tử nói với y:”Ta là Cửu hoàng tử Nhạc Quốc, Hoạ Xuyên”
Hắn đặt vào tay y một miếng ngọc bội, hắn nói:”Nhược Vũ, tên ngươi là do ta đặt, tên ta ngươi cũng biết rồi, ngọc bội này giữ lấy, sau này cầm nó đến Kinh Thành tìm ta”
Chiếc xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Hoạ Xuyên rời đi, Nhược Vũ không có chỗ ở, hắn chỉ để lại một vài thứ, trong đó có một ít bạc, rất nhiều sách và một cây trường thương y từng ngắm ngía đến mê.
Hắn đã dạy y học chữ, hắn nghĩ y có thể đọc sách và từ sách mà học ra được thương pháp kiếm pháp.
Hoạ Xuyên hôm qua cũng vừa dạy y bắn cung, nhưng thời gian có hạn, hắn chỉ dạy sơ qua, không dạy quá nhiều.
Hoạ Xuyên chỉ nói một câu:”Đợi ngươi lớn, hãy đến Kinh Thành tìm ta”. Mười năm sau, Cố Nhược Vũ trở thành thiếu niên, lập tức dùng số bạc hắn để lại mua một con ngựa, thẳng từ phía Nam mà chạy đến Kinh Thành, mang theo một thanh trường thương và một hộp gỗ đựng sách bút.
Y lần này đến Kinh Thành là để thi đỗ làm quan, y nghĩ đỗ rồi có thể gặp lại Cửu điện hạ của y.
Hoạ Xuyên mười năm đã chẳng còn là đứa trẻ năm nào nữa, đã là một thiếu niên trẻ, cũng sớm được phong vương.
Trong mắt bách tính Kinh Thành thì Hoạ Xuyên chẳng khác nào hung thần, mười sáu tuổi đã tự dẫn binh đến phía Bắc chinh chiến suốt bốn năm, mới về bốn tháng trước, được phong vương.
Hoàng đế dự định ban hôn ước, Hoạ Xuyên từ chối nói bản thân không có hứng thú với tình trường.
Hắn là hoàng tử duy nhất chưa từng đặt chân đến thanh lâu, càng chưa từng ở quá gần với một nữ tử.
Y đến kinh thành, dùng số bạc ít ỏi còn lại thuê khách điếm, mai là ngày thi, hôm nay y đến hiển nhiên cần một chỗ nghỉ ngơi cho lại sức.
Hôm Cố Nhược Vũ đến trường thi, Hoạ Xuyên đã nhìn thấy y, chiếc phiến đang phe phẩy đột ngột ngừng lại, hắn cả người đều khựng lại giây lát, gương mặt quen thuộc khiến hắn phải lục tìm kí ức để nhớ rõ y là ai.
Đáng tiếc hắn chẳng nhớ rõ y là ai nữa, có lẽ do thời gian mười năm đã khiến hắn quên mất đứa trẻ năm nào được hắn cứu một mạng, được hắn nuôi một năm, được hắn dạy dỗ.
Một tháng sau, kì thi cuối cùng diễn ra ở hoàng cung, ở chỗ này, hoàng đế sẽ là người chọn ra Trạng Nguyên, Bãng Nhãn và Thám Hoa.
Y thi dỗ, nhưng những thứ y học được lại khác xa những thứ thường dân học. Nhạc Quốc dù sao cũng có hai loại sách, một cái của riêng hoàng thất, cái còn lại là của bách tính. Một thường dân như y lại học sách của hoàng thất, hoàng đế nhìn xong liền cảm thấy có gì đó. Nên ra lệnh:”Gọi người tên Cố Nhược Vũ vào đây”
Y vào, hướng hoàng đế mà hành lễ. Ngài hỏi y:”Phu tử dạy ngươi là ai?”
Cố Nhược Vũ thành thật trả lời:”Thần không có phu tử, từ nhỏ là không có phụ mẫu, không có tiền phải đi ăn xin, cũng không có ai thu nhận thần”
Hoàng đế liền hỏi:”Vậy ngươi học bằng cách nào?”
Cố Nhược Vũ trả lời:”Mười năm trước có một người từ Kinh Thành đến phía Nam, người đó cứu thần một mạng khi thần suýt bị đánh chết giữa đường, cũng chính người đó thu nhận thần, dạy dỗ và chăm sóc thần một năm rồi rời đi, cái tên Cố Nhược Vũ của thần cũng là do người đó ban cho. Trước khi đi thần từng hỏi qua danh người đó, người đó có nói cũng đưa thần một miếng ngọc bội”
Y nói:”Thần cả gan đoán, bệ hạ vừa nhìn có thể nhận ra ngọc bội này là của ai”
Hoàng đế ra lệnh:”Mang lên đây”
Thái giám bước đến, y lấy ngọc bội ở thắt lưng, hai tay đưa cho thái giám, hắn cầm lên, hai tay dâng lên trước mặt hoàng đế.
Ngài vừa nhìn nét mặt liền thay đổi, ra lệnh:”Gọi Trấn Bắc Vương đến đây”
Mãi một lúc sau, Hoạ Xuyên đến thực, hắn vận bạch y, thanh tao nho nhã không nhiễm bụi trần in hệt lần đầu Cố Nhược Vũ gặp hắn.
Hoàng đế hỏi:”Xuyên nhi, con nhận ra ngọc bội này không?”
Thái giám mang ngọc bội đến trước mặt hắn, Hoạ Xuyên sững người giây lát rồi hỏi:”Phụ hoàng từ đâu người có miếng ngọc bội này?”
Hoàng đế trả lời:”Là thiếu niên này mang đến”
Hoạ Xuyên nhìn thấy y, nét mặt vẫn như cũ, thân thuộc nhưng khó nhớ ra, hắn hỏi:”Ngươi là ai?”
Cố Nhược Vũ hướng hắn hành lễ rồi trả lời:”Tên của thần là điện hạ ban, thần tên Nhược Vũ, họ Cố”
Hoạ Xuyên sững người kinh ngạc giây lát, sau đó sắc mặt thay đổi, hắn hỏi:”Ngươi là....đứa trẻ năm đó?”
Nhược Vũ trả lời:”Là thần”
Hoạ Xuyên quay đầu, hướng hoàng đế hành lễ nói:”Phụ hoàng, đây là người của con”
Hoàng đế phất tay bảo:”Người của con đỗ trạng nguyên, không phải do con nên ta để hắn làm trạng nguyên, nhưng con lấy sách của hoàng thất ra dạy hắn, sách hoàng thất so với sách khác tốt hơn nhiều, hắn hiển nhiên là điểm cao hơn những tên khác”
Y thi đỗ trạng nguyên, nhưng không vào triều mà trực tiếp đến thẳng Trấn Bắc Vương phủ làm người của Hoạ Xuyên.
Y đỗ trạng nguyên, hắn chẳng biết nên điều y đến chỗ nào, hắn sau đó lại nhớ ra, hắn dạy y thương, kiếm và bắn cung rồi. Không chút suy nghĩ, hắn dự định đạp y lên chiến trường.
Nhược Vũ không nghĩ nhiều, nếu như điện hạ của hắn đã cử hắn lên chiến trường vậy hắn sẽ ở chiến trường đánh trận, dùng mạng sống hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
Comments
vk Goo là t đừg hỏi
truyện hay z bàaaa
2024-11-06
0