Nguyên Bách nói là làm. Sáng hôm sau, anh qua phòng cô xốc chăn, lôi cô gái còn ngủ say ra khỏi giường. Thanh Thanh đờ đẫn, não bộ vẫn còn vương vấn giấc ngủ, chưa muốn thức dậy.
Làm ơn đi! Cô còn đang tuổi ăn tuổi lớn, cô muốn ngủ tiếp!
Nhưng Nguyên Bách không hài lòng với lối sinh hoạt này, anh nhíu mày hỏi: “Em thường ngủ dậy lúc mấy giờ?”
“Đi học thì sáu giờ, ngày nghỉ thì mười một, mười hai giờ gì đấy…”
“Dậy muộn thế cơ à?”
Cô bất mãn phồng má: “Tôi mới mười chín tuổi, dậy muộn chút có sao đâu.”
Nguyên Bách nhắm mắt, thoáng đối chiếu với cuộc sống của mình. Từ nhỏ, anh là đứa mồ côi. Tuổi thơ u ám, tuổi trẻ đầy máu và nước mắt, mỗi ngày đều như chìm trong địa ngục tối tăm, tranh giành cơ hội sinh tồn. Nay anh đã ba mươi hai, những vết thương ngày đó cảm tưởng xa xôi như thể chuyện kiếp trước nhưng có vài điều đã ăn vào xương cốt, không thể thay đổi được.
Ví dụ, anh luôn dậy sớm. Dù chẳng có việc gì cấp bách anh cũng sẽ dậy sớm, uống một tách cà phê rồi ngồi xem ti vi hoặc lặng nhìn khung cảnh nên thơ ngoài sân vườn.
Hoặc, anh ăn uống rất nhanh. Không giống với những cậu ấm ngậm thìa vàng mà lớn lên, bọn họ có thể ung dung thưởng thức bữa ăn, chuyện đói no chưa bao giờ là vấn đề nhưng với anh, ăn là phải no, phải nhanh, dứt khoát chứ không thể ăn kiểu cưỡi ngựa xem hoa được.
Anh bị thiếu cảm giác an toàn, ngay trong chính phòng ngủ của mình cũng trang bị chuông báo động, dưới gối có dao, trong hộc tủ gần nhất có súng, một số loại thuốc trị thương hoặc thuốc có chất cấm đều được anh cất kỹ ở những nơi mà chỉ có mỗi anh biết.
Trong khi Thanh Thanh thì hoàn toàn ngược lại.
Tuy ở nhà, ba mẹ hay trách móc cô vì cho rằng em trai còn nhỏ, cô làm chị gái phải biết nhường nhịn em mình. Nhưng Thanh Thanh chưa từng phải chịu đói chịu rét. Cơm ngày ba bữa, trái cây tráng miệng không thiếu, không phải sơn hào hải vị nhưng so với những người khổ sở vật lộn kiếm miếng ăn đã hơn rất nhiều.
Quần áo của cô cũng được mua mới hằng năm. Tuy không là hàng hiệu giá cả trên trời nhưng cũng thuộc loại vải tốt, kiểu dáng khá hợp thời trang.
Thanh Thanh được đi học, không thể thích gì mua nấy nhưng đồ dùng đầy đủ, không hề thiếu thốn hơn bạn bè đồng trang lứa.
Thế nên cô không bao giờ hiểu vì sao Nguyên Bách phải dậy sớm như thế, ăn uống ầm ầm như bị bỏ đói mấy ngày trời, lại còn trang trí phòng ngủ bằng màu sắc u ám vừa nhìn đã thấy tâm tình kém đi. Còn anh lại không hài lòng vì Thanh Thanh ngủ dậy quá muộn, ăn uống lâu lắc, làm việc gì cũng rề rà, đã thế khó ăn khó ngủ.
“Tôi cho em năm phút chuẩn bị. Năm phút sau dù em mặc mỗi đồ lót tôi cũng khiêng em đi ra ngoài luôn.”
“Ơ?! Này!!!”
Nguyên Bách đi ra, khép cửa lại. Bỏ mặc Thanh Thanh rối bời không biết phải làm sao. Cô còn rửa mặt, chải đầu, thay đồ các thứ, năm phút chưa kịp đánh răng rửa mặt nữa!!!
Thanh Thanh cố gắng vật lộn trong nhà vệ sinh, để rồi năm phút sau cô xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ mới thay xong cái áo, quần ngủ chưa thay, vớ chưa mang, tóc chưa kịp chải.
“Đi thôi.”
“Gì cơ? Anh nói thật đó hả?”
Trời ơi, cô mà đến chỗ đông người với bộ dạng này thì thà ở tiếp trong nhà còn hơn. Thanh Thanh định mở miệng xin xỏ mà nhìn anh nghiêm mặt nên không dám nữa.
Thôi, cùng lắm đeo khẩu trang vào.
Nguyên Bách chở cô đi ăn sáng trước, anh đã đặt phòng riêng điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, chí ít không xấu mặt.
“Ăn sáng mười phút, sau đó em theo tôi đi mua sắm chút.”
Thanh Thanh trợn mắt chỉ vào đống đồ ăn trên bàn: “Hai người, anh gọi full bàn xong bắt tôi ăn trong mười phút hả?”
Cái bàn ăn này ba người ăn nửa tiếng thì may ra. Cô có phải Thánh Gióng đâu mà ăn được ngần này.
Nguyên Bách tách đũa, đưa cho cô, ung dung: “Ăn không hết thì đem về.”
“Nhà anh giàu vậy cũng mang đồ ăn thừa về hả?”
Thanh Thanh luôn cho rằng người giàu sẽ không bao giờ làm chuyện này. Nguyên Bách cười khẩy: “Đem về cho chó ăn.”
“À…”
“Hoặc nếu em muốn ăn thì tôi cũng không cản.”
Lần này, cô bạo gan liếc anh một cái.
Updated 55 Episodes
Comments
Nấm sầu.
:)))))) Đúng là nói thật làm thật
2024-12-29
0
Wang ri
Ông này cứng quá dậy. Hóng ngày vả mặt
2024-12-30
2