Chương 4

Cậu là cô nhi, ba cậu mất vào năm cậu mười một tuổi, ngay sau đó mẹ cậu cũng rời xa cậu. Nhưng cậu không buồn, cậu tự hào về họ, bởi lẽ họ hy sinh khi đang thực hiện trọng trách cao cả của cuộc đời.

Ba cậu là lính cứu hỏa, ông ấy ra đi trong ánh lửa bập bùng, ra đi vì cứu một gia đình khốn khổ. Mẹ cậu là bác sĩ quân y, bà ấy hy sinh trong đợt cứu trợ thiên tai do bão lũ. Ai cũng nói gia đình cậu là gia đình anh hùng, ba mẹ cậu đều là những vị cứu tinh của xã hội. Và cũng vì vậy, cậu tin chắc rằng nơi họ đặt chân đến sau khi ra đi sẽ là một nơi vô cùng tốt đẹp, là thiên đường chăng? Đối với cậu, chết mới là đoàn tụ, nhưng cậu cũng không chủ động tìm đến cái chết. Ba mẹ cậu hy sinh vì cứu người, cậu sẽ không giết người, chỉ là suy nghĩ về cái chết của cậu không nặng nề như người bình thường mà thôi.

Đình Tuấn vì lí do này mà khâm phục cậu, cũng ngưỡng mộ cậu. Có lẽ càng vì thấy cậu đáng thương mà cậu ta sẽ vô thức đứng ra bảo vệ cậu. Dù cho tính tình nóng nảy không nói được lời nào tốt đẹp.

- Ra khỏi lớp trước đã, đến cổng trường xem có ai có thể nhờ giúp đỡ không, nhờ đến cảnh sát chẳng hạn. - Trọng Khải đột ngột lên tiếng.

Thanh Trúc gật đầu. Tất cả đều đồng ý với phương pháp này, dù sao cũng không thể tiếp tục ở đây chờ đợi.

Trọng Khải đưa cho Đình Tuấn chiếc rìu lấy từ đống dụng cụ trong tủ sắt bảo cậu ta hành động. Cậu ta nhanh chóng trèo qua ô cửa sổ nhỏ, bước đến cửa lớp vung rìu lên. Cánh cửa bị khóa bởi chiếc ổ khóa dày, không chém đứt được ổ khóa cậu ta đành phải đổi mục tiêu sang móc cửa, mồ hôi đổ ra ướt cả chiếc áo sơ mi trắng vươn vệt máu. Nếu không phải vì cánh cửa sổ kia quá nhỏ, chui qua không khéo liền đứt một mảng lưng thì cậu ta cũng không cần phải tốn công tốn sức phá cửa lớp làm gì. Cuối cùng cũng là không đành lòng để hai đứa con gái phải mạo hiểm chui qua đó, chẳng may kính cắt trúng mặt lại phiền phức thêm.

Thời gian cứ tích tắc trôi qua, từng nhát rìu bổ xuống là mỗi một lần trái tim của những con người bên trong phòng đập loạn. Sau nửa tiếng đồng hồ, cánh cửa lớp cuối cùng cũng được bật mở, tất thảy thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài.

Hành lang tối đen như mực, Thanh Trúc nhanh chóng bật đèn flash điện thoại lên khẽ nói:

- Đi đến đầu cầu thang tìm công tắc bật đèn.

Trọng Khải gật đầu sau đó cũng vội bật đèn điện thoại. Cả đám mò mẫm trong ánh đèn mờ ảo đến chỗ công tắc. Giây phút ánh đèn hành lang được bật sáng, trong lòng ai nấy đều nhẹ nhõm đôi chút.

Lúc bước xuống hành lang, Hoàng Oanh ôm lấy cánh tay Thanh Trúc hỏi nhỏ:

- Chuyện dòng chữ trên bảng kia thì phải làm sao đây Trúc?

Mắt Thanh Trúc vẫn nhìn thẳng phía trước, cô đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay đang run rẩy của bạn mình an ủi:

- Không sao, rời khỏi đây rồi từ từ tìm hiểu.

- Oanh không muốn tìm hiểu... - Hoàng Oanh ngập ngừng. - Oanh chỉ sợ lời Nhân nói là thật...

Thanh Trúc lặng lẽ quay ra sau nhìn Hữu Nhân rồi tiếp tục nhìn thẳng, hạ giọng đáp:

- Không sao đâu, cậu biết cậu ta hay thốt ra mấy câu bất cần đời như thế mà.

Ngừng một chút cô lại nói tiếp:

- Chỉ cần rời khỏi đây là ổn thôi.

Lời nói an ủi bạn mình là vậy, nhưng trong thâm tâm cô vẫn có chút cảm giác bất an. Thanh Trúc tự dặn lòng là do ngôi trường bình thường đông đúc giờ lại trở nên vắng lặng nên mới sinh ra sự rùng rợn. Tự nói với mình rằng tất cả sẽ ổn để xua đi dự cảm không lành.

Mà ở phía sau bọn họ, Hoàng Nam đang không ngừng run rẩy. Ban nãy, khi ánh đèn vừa bật lên cậu ta đã nhìn thấy một cái bóng trắng lướt ngang qua bọn họ. Còn cả lúc đi trên cầu thang, lúc sải bước trên hành lang, trong khóe mắt cậu ta lúc nào cũng nhìn thấy nó. Cậu ta sợ nói ra sẽ khiến mọi người sợ, hay đúng hơn là sẽ khiến bản thân cậu ta sợ hơn, càng sợ bị Đình Tuấn trêu chọc là nhát gan. Lời nói đến miệng cuối cùng bị nuốt lại vào trong, cậu ta chỉ có thể bấu chặt lấy những ngón tay mình, âm thầm run rẩy.

Hữu Nhân bước đi cuối cùng, nhìn thấy lưng người phía trước ướt đẫm lại còn không ngừng run rẩy, cậu lặng lẽ vỗ vai trấn an cậu ta, nào ngờ hành động này còn khiến Hoàng Nam hoảng loạn hơn, gần như trượt chân khỏi bậc thang đang bước. Đình Tuấn lại định mở miệng mắng cậu ta nhưng nhìn bóng dáng cậu ta sợ hãi như vậy cũng không nỡ thốt ra những lời ấy nữa.

Sáu người chầm chậm bước đi cuối cùng cũng xuống được hành lang tầng một, nhìn khung cảnh sân trường tối om, vắng lặng như tờ khiến bước chân đang đi bỗng chùn lại. Hôm nay là một đêm không trăng, khung cảnh trước mặt tối đến mức có đưa tay ra cũng không nhìn thấy bàn tay mình.

Hoàng Oanh khẽ nuốt nước bọt đề nghị:

- Hay là... cứ đứng ở đây gọi người đến cứu chúng ta?

Hot

Comments

ごめんなさい☄️

ごめんなさい☄️

từng bị rồi nha lúc đó thằng bạn vỗ vai tôi sợ quá xoay người đánh nó xong la lên

2025-06-07

4

ごめんなさい☄️

ごめんなさい☄️

khẩu xà tâm phật

2025-06-07

5

💙🌹𝙱𝚕𝚞𝚎 𝚁𝚘𝚜𝚎🌹💙

💙🌹𝙱𝚕𝚞𝚎 𝚁𝚘𝚜𝚎🌹💙

đ𝚞̛́𝚊 𝚗𝚊̀𝚘 𝚜𝚘̛̣ 𝚖𝚊 𝚕𝚊̀ 𝚗𝚐𝚊̂́𝚝 𝚕𝚞𝚘̂𝚗 𝚌𝚑𝚞̛́ đ𝚞̀𝚊 •𝚟•

2025-06-07

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play