12h03, Nhớ Đóng Chặt Cửa
Trời đã nhá nhem tối, những ánh sáng cuối cùng len lỏi qua những ô cửa sổ trong suốt, ánh chiều tà vàng vọt ở phía xa xa làm những con người bên trong phòng học lúc này đây cảm thấy bứt rứt đến khó tả. Lòng chúng rối ren, bởi vì sao ư? Vì chúng chỉ là học sinh, chưa từng phải đối mặt với cảnh bị nhốt lại như một con thú vật như thế này, còn nguyên do sâu xa hơn, có lẽ phải kể từ vài tiếng đồng hồ trước.
- Rồi cười lên, một, hai, ba!
Người thợ chụp ảnh đứng trước sân khấu vinh danh, vừa canh góc vừa bấm máy ảnh cho nhóm học sinh đang đứng hiên ngang trên bục, miệng nở nụ cười tươi rói.
Ở phía xa xa, một nhóm học sinh tụm năm tụm ba nhìn về phía sân khấu không mấy thiện cảm, nếu ánh mắt là con dao, có lẽ người đứng trên sân khấu đã trở thành nhím từ bao giờ. Một đứa con gái cài băng đô hồng phấn khoanh tay trước ngực ghen tức nói:
- Cái tụi đó học dốt như quỷ, suốt ngày gây gổ đánh nhau, vậy mà cũng được làm học sinh ba tốt.
Đứa bên cạnh bắt chéo chân khẽ liếc nó một cái rồi đáp:
- Ba con Trúc làm Trưởng thanh tra Sở mà, quậy kiểu gì mà chẳng bưng bít được. Thêm nữa là... - Nó nhìn về phía sân khấu, nơi một thiếu niên cao ráo cầm bó hoa hướng dương nở nụ cười tươi trước ống kính rồi nói tiếp: - Học dốt mà cũng được lớp trưởng kéo lên học sinh giỏi cả đấy thôi.
- Úi chà, ai làm em Hoa của anh giận vậy?
Một bàn tay to lớn đặt lên vai Hoa, cũng là đứa vừa mới nói xong. Nó không thèm đáp lại lời vừa rồi, nhanh chóng phủi cánh tay trên vai mình ra rồi nhìn sang hướng khác.
- Ơ, sao thế? - Tên học sinh nhuộm tóc ba màu không nhận được câu trả lời nhanh chóng nhìn sang cô bạn đeo băng đô hồng cầu cứu.
Thảo liếc nhìn sắc mặt của Hoa rồi hỏi:
- Tùng lại làm cô bạn thân của tôi giận à?
- Nào dám, thương còn không hết. - Dứt lời tên Tùng lại cúi xuống muốn hôn vào má Hoa, nhưng bị cô tránh đi, cái hôn rơi xuống mái tóc dài óng ả của cô nàng.
Hắn nhíu mày lại, khó chịu bật ra một câu:
- Làm sao?
Thảo thấy hắn thay đổi thái độ lập tức luống cuống, nhìn Hoa rồi lại nhìn về phía sân khấu, không biết phải nói gì. Kim Hoa cũng nhận ra người bạn trai của mình đang khó chịu, đành hạ giọng nói với hắn:
- Thì... Thảo với em chỉ thấy bất bình vì đám con Trúc không làm gì mà cũng được vinh danh thôi.
Tên Tùng chậc lưỡi một cái:
- Tưởng chuyện gì.
Hắn vòng tay ôm Hoa từ phía sau, nói nhỏ vào tai cô:
- Anh xử lí cho bé.
Ngôi trường bọn họ đang học là trường quân đội mới, sở dĩ được gọi như thế là bởi nó được quân đội xây nên và quản lí. Những học sinh bên trong một là thành phần bất hảo khó quản, hai là con của quan chức cấp cao muốn xây dựng hình tượng, dù sao thì một ngôi trường của quân đội lúc nào cũng sẽ có danh tiếng tốt hơn những ngôi trường bên ngoài. Người ngoài nghĩ là thế, vào được bức tường kiên cố này rồi mới nhận ra, bên trong này cái gì không thể giải quyết được bằng tiền sẽ giải quyết được bằng rất nhiều tiền.
Mặc dù vậy, mang cái danh quân đội cũng không phải trò đùa, bốn bức tường bao quanh trường đều được xây cao kiên cố, trên đỉnh bọc thép gai, trên thép gai có điện áp bốn mươi vôn, cửa sổ các tầng là loại kính chống đạn quân đội thường dùng, cổng trường gắn điện áp cao thế, chưa hết giờ tan học sẽ không vô hiệu hóa, trường có hệ thống kí túc xá riêng biệt, kết thúc ba năm học mới có thể về nhà, cả lễ Tết cũng không cách nào xin tha. Nói cách khác, một khi bước chân vào ngôi trường này mà không có quan hệ chống lưng, học sinh không khác gì một tù nhân, có muốn trốn ra cũng không được. Mà cũng chính vì như vậy, một khi bị nhốt lại nơi này, người bị nhốt không cách nào tự cứu bản thân.
Hữu Nhân và đám bạn của mình chính là những con người xấu số đó, bị lừa nhốt vào lớp học trong thời điểm thế này. Tại sao lại gọi là xấu số ấy hả? Bởi vì nếu là ngày bình thường chí ít chỉ bị nhốt một đêm, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng của năm học, tức họ phải ở lại đây suốt hai tháng hè. Làm sao trụ nổi? Có trời mới biết.
Hoàng Oanh rơm rớm nước mắt nhìn mặt trời dần dần khuất bóng, Trọng Khải chậm rãi bước đến công tắc bật đèn lớp học lên, ánh sáng trắng lạnh ngắt soi rọi từng gương mặt non nớt của bọn họ. Nam rụt rè lên tiếng:
- Thật sự không ai gọi được ra ngoài sao?
Thanh Trúc lắc đầu, nhíu mày nhìn chiếc điện thoại trên tay mình. Bên trong hiện một loạt tin nhắn gọi đi nhưng không được phản hồi. Đình Tuấn cáu gắt quát:
- Tại ai mà cả đám phải rơi vào hoàng cảnh này hả?
Nam cúi thấp đầu xuống không dám nhìn Tuấn nữa, miệng lẩm bẩm câu xin lỗi nhỏ đến mức chỉ mình nó nghe thấy. Chuyện ra cớ sự này cũng đâu phải hoàn toàn do lỗi của nó, nó cũng chỉ bị thằng Tùng lừa thôi mà. Lòng Nam nghĩ vậy nhưng không dám nói gì, giờ mà nói ra những lời ấy có mà bị Tuấn đánh chết.
Ban nãy, khi chụp hình xong cả bọn đã định về kí túc xá, nào ngờ Nam bị đám thằng Tùng gọi lên tầng, tính nó nhát gan ai cũng biết, thế là cả một đám bị nó kéo lên cùng. Nếu biết trước vừa vào lớp đã bị chốt cửa nhốt lại như thế, dù bị thằng Tùng đánh cả năm học sau thì Nam cũng không dám bước lên nửa bước.
Hiện tại cả đám bị nhốt trong này, gọi người không được, kêu gào chẳng ai nghe, trường còn không có bảo vệ canh cửa thì biết tìm ai mà cứu?
Updated 32 Episodes
Comments
fan cap nhưng mê Jiro^^
ê bà này bị ông này ép làm ny hay s mà khó chịu v
2025-04-20
1
fan cap nhưng mê Jiro^^
ủa tưởng tụm 5 tụm 7 chứ:)))
2025-04-20
1
fan cap nhưng mê Jiro^^
*cười ngoác đến mang tai*=))))))
2025-04-20
1